Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 72: Phương pháp mặc nội y sai rồi



Đồng Nhất Niệm cảm thấy câu nói này của anh rõ ràng là buồn cười đến cực điểm, cũng không giống lời mà Lục Hướng Bắc có thể nói ra. Anh rốt cuộc là có ý gì chứ? Mấy ngày này Khang Kỳ được nghỉ phép có thể còn phải đi tụ tập với bạn bè cũ, anh lại không muốn cho cô rời anh nửa bước, anh có quyền gì mà bắt anh làm như vậy?

Sau đó nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến bên tai, anh đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ rồi, cánh tay vẫn ôm chặt bên người cô, chỉ cần cô hơi động đậy tay anh lại càng xiết lại chặt hơn, miệng còn thốt ra những câu mơ hồ: "Niệm Niệm, không được đi!"

Trái tim rõ ràng đa bị tổn thương nhưng lại vì câu nói mơ này của anh mà lại nổi sóng. Nếu như giấc mơ của anh từ trước đến nay chỉ có tên cô thì liệu mọi việc đã khác đi không?

Tối qua sau khi từ bệnh viện trở về, ăn xong mỳ Khang Kỳ nấu đã hơn hai giờ sáng, sáng nay lại tỉnh dậy sớm vì vậy cô cũng không được ngủ đủ giấc, nằm bên cạnh anh, mí mắt ngày càng nặng chĩu xuống và cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Có điều rõ ràng cô nằm trong lòng anh tại sao vẫn cảm thấy lạnh?

Hơn nữa còn có thứ gì đó đang leo trèo trên da cô vậy, buồn buồn, nóng nóng?

Cô miễn cưỡng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm, sau đó..

Cô bỗng tỉnh táo nhận ra mình không mặc quần áo. Thứ đang leo trèo trên người cô lại là tay của Lục Hướng Bắc!

"Đồ lưu manh xấu xa!" – Cô lật người ngồi dậy, gạt đi tay của Lục Hướng Bắc, kéo chăn che lấy người mình.

Chỉ nghe thấy một âm thanh đổ vỡ, một đồ vật thủy tinh nào đó rơi trên đất vỡ vụn.

Cô nhìn thấy rõ đó là bình rượu thuốc.

Lục Hướng Bắc đang bôi thuốc cho cô

Nhìn thấy cô kích động như vậy Lục Hướng Bắc ở bên giường không thể không cười: "Khung cảnh này rất hợp với những câu thoại cẩu huyết trong những tiểu thuyết ngôn tình em vẫn hay đọc."

"Cái gì?" – Cái gì mà lại nhắc đến tiểu thuyết ngôn tình rồi.

Anh đột nhiên đến gần, thổi hơi lên mặt cô, cười: "Trên người em có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn qua, còn che cái gì chứ?"

Cô lườm anh, thật quá lạm dụng câu thoại rồi! Nhưng điều làm cô thấy kỳ lạ là: "Lục tiên sinh cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình sao?" – Cô vẫn còn nhớ có một khoảng thời gian anh ghét đến nghiến răng việc cô đọc tiểu thuyết ngôn tình, có một lần ở trong văn phòng đọc bị anh nhìn thấy liền tịch thu di động của cô, nhất định là khi đó anh đã xem trộm.

Anh sẽ không thể hiểu được bởi vì thực tế không hạnh phúc cô mới trốn vào thế giới hư ảo của tiểu thuyết để yếu đuối tìm thấy một chút hạnh phúc giả tạo.

"Cô gái ngốc, đàn ông tốt không phải chỉ có trong tiểu thuyết!" – Anh nựng mặt cô.

Anh luôn thích nựng mặt cô, véo má cô, nắm vai cô, véo mũi cô, véo tai cô, véo.. thôi được là bất cứ chỗ nào anh có thể ra tay.

Da cô rất đẹp, trắng mịn, trên người cũng có da thịt, Di Đóa cũng nói là véo sẽ rất thích, tin rằng anh cũng rất hưởng thụ cảm giác đó, động tác nhỏ này cô cũng đã quen rồi nhưng tại sao lại thêm một tên gọi "Cô gái ngốc" vậy? Cách gọi này mới xuất hiện hai ngày gần đây.

"Có anh mới ngốc ý, cả nhà anh đều ngốc!" – Mặt cô không có biểu tình gì đáp lại bời vì trong đầu vẫn suy nghĩ về câu nói kia của anh "Đàn ông tốt không chỉ trong tiểu thuyết mới có". Trong câu nói này đã vứt đi hết những lời bình thường anh hay nói đi rồi, đã hoàn toàn quên đi cả nhà anh ta chỉ có một người là anh ta, nếu như bắt buộc phải tính thêm mấy người thì chắc phải lấy nhà họ Đồng cô ra mất.

Anh nói "Đàn ông tốt không chỉ trong tiểu thuyết mới có" là có ý gì? Lẽ nào anh ta coi bản thân mình cũng trong số đó? Vậy thì anh ta thật là có rất nhiều tiền rồi, thật biết cách dát vàng lên mặt.

Anh quả nhiên là cười, trả quần áo lại cho cô: "Mặc quần áo vào rồi đi ăn tối, còn định ngủ cả một ngày à?

Lông mày cô nhíu lại:" Tôi đã có hẹn rồi! "– Cô nên làm thế nào để có thể nói rõ với anh cô dù có chết cũng không muốn đi ăn tối với anh!

" Hủy đi! "– Tố chất bạo quân trên người anh bắt đầu bộc lộ.

" Bác Thẩm trai và bác Thẩm gái đã chuẩn bị xong rồi! "

" Quá khứ quan trọng hay công việc quan trọng hơn? "– Anh một mặt nghiêm túc:" Không phải là ăn cơm cùng anh mà là chuyện công trường, anh đã hẹn với cục trưởng cục công an và vài người bên chấp pháp nữa nên em nhất định phải có mặt! "

Cô không muốn đi, thật sự không muốn đi..

Nhưng hình như không có lý do nào để không đi cả, cô trừng mắt với anh.

Anh nhặt nội y của cô lên:" Có mặc không, là muốn tôi mặc cho em sao? "

Tên lưu manh đáng chết, cô mắng thầm liền cướp lại đồ rồi mặc lên người cũng không buồn né tránh anh nữa. Đúng như anh nói, còn có gì mà anh ta chưa nhìn thấy đâu, càng ngại ngùng thì anh ta lại càng đắc ý.

Nào ngờ tên yêu nghiệt này lại lắc lắc tay cô:" N, N, N, Lục phu nhân, cách em mặc nội y sai rồi, nên như thế này, người trên phải nghiêng một góc 45 độ.. "

Anh thế mà lại đến giúp cô

Đồng Nhất Niệm thật sự muốn nổ tung rồi

Cô thề Lục Hướng bắc là người mặt dầy nhất mà cô từng gặp trong đời mình, trước nay chưa ai bằng!

" Lục tiên sinh nghiên cứu vấn đề này kỹ thật! "– Cô kích bác lạnh lung, để mặc ngón tay linh hoạt ấm áp của anh giúp cô chỉnh dây áo.

" Mặc xong rồi! "– Anh nắn nắn ngực cô từ bên ngoài lớp áo, đây chính là chỗ anh thích xoa nắn nhất:" Hạnh phúc cả đời của anh mà nên phải ra sức chăm sóc chứ! "

Lưu manh! Ngoài từ này ra không còn từ nào phù hợp với anh hơn nữa!

Nhưng, hạnh phúc cả đời anh là sao? Lẽ nào anh định sống cả đời với cô? Cả đời, thật sự rất dài đó..

" Quên mất không nói với em, sắp xếp mấy ngày này đều kín cả rồi, mỗi ngày đều có hẹn ăn cơm với khách hàng hoặc là quan chức chính phủ, em tốt nhất là không nên hẹn hò với ai nữa. "– Anh nắm tay, đứng bên cạnh chờ cô thay váy.

Cô không còn gì để nói, qua vài ngày nữa thì Khang Kỳ cũng trở về quân đội rồi còn gì nữa!

" Những buổi tiếp đãi vô nghĩa này tôi không thích, tôi có thể không đi không? "– Cô vốn rất ghét những trường hợp như vậy, toàn là những nụ cười giả dối, chủ yếu là lợi dụng lẫn nhau, ăn bữa cơm cũng chẳng thấy mùi vị gì, sao có thể ăn được bữa cơm tử tế chứ.

Đương nhiên không được! Em là đại tiểu thư của Đồng gia, là trưởng môn, em mà không xuất hiện sao được?" – Anh lại gần giúp cô kéo khóa váy, rồi quỳ xuống cuối giường đeo giày cho cô.

Cô chế giễu: "Anh mới là trưởng môn ý!"

Anh không nói gì, tìm được một chiếc giày liền gõ nhẹ xuống biểu thị ý muốn cô nhấc chân lên.

Cô nhấc chân lên để anh đi giày vào đôi chân trắng ngần của cô. Cuối cùng anh còn thắt dây giày cho cô kiểu bướm nữa sau đó mang vào cho cô chiếc giày còn lại.

Tất cả những động tác này diễn ra thật tự nhiên, khi cả hai không có mâu thuẫn Lục Hướng bắc thường xuyên đi giày cho cô bởi vì anh thích đôi chân cô. Khi tâm trạng anh tốt anh còn giúp cô cắt sửa móng chân, sơn móng, anh từng nói đôi chân đẹp như vậy không thể để người khác động vào, phụ nữ cũng không được.

Những ngôn từ hành động như vậy có thể giải thích là biểu hiện của nam nhân vật chính yêu nữ nhân vật chính trong các tiểu thuyết ngôn tình nhưng lại xảy ra giữa cô và anh thì cô lại không thể giải thích rằng đó là yêu, cách giải thích duy nhất đó là chủ nghĩa đàn ông, chủ nghĩa đàn ông rất mạnh.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến Lục Hướng Bắc đã từng làm như vậy với người con gái khác sao? Về Oanh Oanh ở câu lạc bộ cô tin anh sẽ không làm như vậy, Oanh Oanh hầu hạ đeo giày cho anh còn được nhưng con Như Kiều thì sao?

Thật ra, trong khoảng thời gian anh và cô cùng chung sống cô có một cảm giác nếu như anh yêu ai đó thì sẽ đối với người đó cực tốt, người con gái đó sẽ cực kỳ hạnh phúc, nghĩ đến anh từng đi giày, mặc nội y cho Như Kiều, thậm chí..

Nghĩ đến lòng càng lạnh lẽo.

Thu chân lại, cúi người xuống: "Để tôi tự đi!"

Anh bèn đứng thẳng dậy nhìn, không khí như kết chặt lại, bỗng nhiên anh nói: "Nếu đã muốn tự mình buộc thì về sau đừng để ai buộc dây giày cho em!"

Cô sững người nhìn anh, sao lại có cảm giác câu nói này của anh là nhằm về sự việc Khang Kỳ giúp cô buộc dây giày ở sân gôn ngày hôm đó?

Trên mặt anh có chút mất tự nhiên liền bổ sung một câu: "Đúng vậy trước mặt bạn bè anh em lại để cho người đàn ông khác buộc dây giày cho em thì anh còn chút mặt mũi nào chứ.

Cô thật muốn cười! Vậy thì anh cùng người con gái ở trước mặt bạn bè cô thì sao, mặt mũi cô ở đâu chứ?

" Lục tiên sinh, thì ra anh cũng có mặt mũi sao! "– Cô từ từ đi vào phòng nghỉ

Anh đi theo cô, nắm lấy tay cô, ngón tay đan vào tay cô, cái gọi là mười ngón tay đan nhau:" Lục phu nhân mặt mũi của anh chính là em.. "

" Nhưng mặt em bây giờ rất xấu vì vậy tốt nhất là không đi cùng anh nữa để lại làm anh mất mặt! "– Cô chỉ lên miếng băng ở trên đầu, như vậy đã đủ lý do để không phải đi ăn cơm nữa chưa?

Anh nhẹ nhàng huýt sáo:" Làm đồ trang sức rất đẹp! Đó là huy chương của em! "

Cô cảm thấy nói chuyện với anh rất mệt, không nói tiếp nữa lựa chọn từ bỏ sau đó chấp nhận cái nhìn đánh giá sự ân ái của bọ họ của toàn bộ nhân viên, tay nắm tay ra khỏi công ty.

Trên xe, cô gọi điện thoại cho Khang Kỳ trong lòng cảm thấy ngại ngùng:" Khang Kỳ, là em. "

" Niệm nha đầu, đang ở đâu đấy? Có cần anh đến đón em không? "– Khang Kỳ nghe thấy giọng cô rất vui.

" Em.. Xin lỗi anh, em có thể không đến được rồi.. "– Từ chối Khang Kỳ đối với cô là việc hết sức khó khăn, tất cả đều tại Lục Hướng Bắc!

" Nhưng mẹ anh đã nấu xong cơm rồi, hôm nay mới sáng sớm đã đi mua thức ăn đều là các món em thích ăn! "

" Khang Kỳ, rất xin lỗi, là việc của công ty không thể rời ra được, cho em gửi lời xin lỗi đến hai bác "– Nghĩ đến bác gái yêu quý mình như vậy làm cô càng cảm thấy có lỗi.

" Vậy thì để khi khác được không? Ngày mai thế nào? Ngày mai chúng ta ra ngoài ăn, đúng rồi đã lâu không đến quán ăn nhà họ Lương rồi! "

Lòng Đồng Nhất Niệm lại thật muốn đâm cho Lục Hướng Bắc một phát, rất khó để từ chối:" Khang Kỳ, mấy ngày này em sẽ không có được thời gian đâu, anh cũng biết rồi đó là việc của công trường. "

" Nhưng Niệm Niệm, anh sắp phải quay về đơn vị rồi.. "– Lời nói của anh như có thêm sự chua xót.

" Em biết mà, đúng thật là không đúng lúc, trước khi anh đi mà em có thời gian thì sẽ gọi điện cho anh đầu tiên!"– Chỉ có thể nói như vậy, cô dường như có thể tưởng tượng ra đôi mắt đầy bi ai của Thẩm Khang Kỳ, chắc là giống như khi cô kết hôn, khi anh quay về từ đơn vị vậy.

Nhưng cô lại không nhìn thấy Lục Hướng Bắc đang lái xe bên cạnh đôi môi đang giương lên một nụ cười giảo hoạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.