Di Đóa giữ chặt tay cô, nở một nụ cười kì dị: “Được rồi! Vậy không nói cái này nữa! Tớ khai không phải là được rồi sao! Đó là thư ký mới đến, vừa mới tốt nghiệp đại học, tên là Ngũ Nhược Thủy, trực tiếp nhảy dù vào đây!”
“Nhảy dù? Ai nhảy dù? Mẹ kế của tớ sao?” Ba quản lý nhân sự rất nghiêm, người có đủ quyền lực cho người khác nhảy dù vào khu vực thư ký không nhiều, ngoài ba ra thì chỉ còn Lục Hướng Bắc. Ngay cả cô, năm đó, khi giới thiệu Di Đóa vào đây thì cô ấy cũng phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Vì vậy, theo cô thấy thì khả năng lớn nhất chính là mẹ kế thổi gió bên gối để được ba sắp xếp cho vào đây. Di Đóa bĩu môi, mang vẻ mặt thương hại: “Không phải, là Lục tổng…”
“Cái gì?” Đồng Nhất Niệm liền mất kiểm soát hét lớn, nói xong liền cảm thấy bản thân mình phản ứng quá kịch liệt, cắn môi ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại.
Di Đóa, con bé đáng chết này lại còn muốn chọc giận cô: “Niệm Niệm, đừng chỉ lo tức giận không thôi, cậu phải nghĩ cách điều tra rõ ràng mười tám đời tổ tông con người này và còn phải nghĩ cách đuổi cô ta đi. Cậu không nhìn thấy cô ta "ân cần" với Lục tổng thế nào đâu, người không biết còn tưởng cô ta là vợ của Lục tổng đấy!”
Đồng Nhất Niệm quả thực rất tức giận, hơn nữa còn giận đến nỗi hít thở cũng không nổi, cốc vào đầu Di Đóa: “Con bé đáng chết này, cả tuần này cậu đi đâu vậy hả? Sao không chịu báo cho tớ một tiếng? Tối qua cũng không nói?”
Di Đóa ủy khuất xoa đầu: “ Tớ có nói, nhưng mà cứ nhắc đến tên Lục tổng là cậu lại cảnh cáo tớ không được nhắc đến tên đó trước mặt cậu. Hơn nữa hai người các cậu đang chiến tranh lạnh, tớ cũng không muốn thêm dầu vào lửa. Vì vậy lưỡng lự một hồi, tớ mới không nói nữa…” Di Đóa còn bối rối hơn cả cô.
Đồng Nhất Niệm hậm hực tiếp tục cốc vào đầu cô, xoay người mở cửa đi ra ngoài. Chưa bao giờ Lục Hướng Bắc đi làm muộn, có lẽ bây giờ đã đến rồi! Quả nhiên cô vừa đi ra thì Lục Hướng Bắc từ hướng khác đi tới, hai người đồng thời đứng yên trước cửa văn phòng tổng giám đốc. Cô còn chưa kịp nói một câu nào thì một mùi hương hoa nhài thanh nhã bay đến, hòa cùng mùi hương này còn có mùi trà xanh thượng đẳng và giọng nói ngọt ngào của phụ nữ: “Lục tổng, em đã pha trà cho anh rồi!” Một đôi tay nõn nà ngọc ngà bưng một tách trà xuất hiện giữa cô và anh, trà nóng hơi nước bay lên, trong làn hơi nước đó Lục Hướng Bắc trong mắt Đồng Nhất Niệm ngày càng trở lên mờ ảo… Gương mặt xinh đẹp trẻ trung hiện lên một nụ cười ngượng ngịu nhưng ngọt ngào: “Lục tổng, anh có thích trà em pha không? Em đã tìm hiểu, muốn pha được trà xanh tốt nhất thì phải đổ nước trước, chờ nước nguội xuống 70- 80 độ mới bỏ lá trà vào, lá trà sẽ nhanh chóng chìm xuống đáy cốc. Đổ đi những thứ nổi trên mặt nước sau đó thêm nước khoảng 30 giây sau là có thể uống. Bây giờ vừa đúng 30 giây, Lục tổng mau uống đi, để nguội sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của trà!”
Đồng Nhất Niệm ngắm kỹ người con gái tên Ngũ Nhược Thủy này, cô phát hiện cô ta có làn da trắng nõn nà hơn nữa lại trẻ trung phơi phới. Cô luôn tự hào có được làn da đẹp, bằng không người quay quảng cáo sữa tắm của công ty sẽ không phải là cô, nhưng so sánh với người con gái này cô lại không còn tự tin như vậy nữa. Đặc biệt, Đồng Nhất Niệm phát hiện đôi mắt người con gái này rất lanh lợi, dường như chỉ cần chuyển mình là có ngay chủ ý, là người con gái cực kỳ thông minh. Có điều thông minh như cô ta lại vẫn không biết người đứng trước mặt mình chính là Lục phu nhân chính hiệu sao…