Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 17: 17: Lệ Mãn Khâm 5





Mùa đông năm nay, xương cốt thân thể ta chuyển biến tốt, nhưng hôm đó gặp Mộ Ương, lại làm ta ngay cả tâm tư xuất cung cũng lười, chỉ cả ngày đi bộ trong cung.
Một ngày trời hửng nắng sau những ngày dài tuyết rơi, ta mang theo Lan Gia đi lang thang trong Tẩm Hương Viên, gặp đại ca đang phê duyệt tấu chương.

Rượu Lục Nghị vừa cất, lò đất đã đỏ nung, giữa trời tuyết lất phất, chỉ để lại quản sự cùng cung nhân, vô cùng vắng lặng.
Tựa như cảm nhận được ta tới, hắn ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tới đây ngồi." Ta nghe lời ngồi xuống bàn đá bên cạnh, hồi lâu, đại hoàng huynh mới đặt bút xuống, nhìn ta nói: "Nhìn sắc mặt muội, so với hai năm trước khá hơn một chút."
Ta ngồi thẳng người, nói: "Đều nhờ Ngô hoàng chiếu cố."
Đại ca cười một tiếng: "Trẫm cũng không có bản lãnh lớn như vậy."
Giữa trời tuyết mấy chùm mai đã nở, màu xanh nhạt, lá hoa có chút đỏ, giống như mới bị men rượu khiến cho ngà say.

Đại hoàng huynh bước tới trước cây mai, có chút tiếc nuối: "Màu sắc hoa mai này khá đẹp, đáng tiếc nở ít quá."
Ta cười xòa nói: "Hôm sau đi núi Nha Lưu thưởng mai, Đại ca chọn vài cây hợp ý, cho người dời về cung là được."
"Cũng được." Đại hoàng huynh nói, ngừng một lát, còn nói, "Ban đầu đi núi Nha Lưu thưởng mai, là Vu Nhàn Chỉ vì muội mà xin ý chỉ, nói nhìn không được muội cứ bị cấm túc trong cung như vậy.

Ai ngờ mấy ngày nữa, hắn phải về Viễn Nam."
Nụ cười bên miệng ta cứng đờ, nhưng đại ca nói tiếp: "Muội vẫn không chịu đi cùng hắn."
Ta không lên tiếng đáp lại.
Đại ca nói: "Vu Nhàn Chỉ nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng lại có tính khí định là phải có.

Lần này hắn tới kinh vì chuyện gì, trẫm một mực hiểu được.

Mấy ngày trước hắn nói phải đi, lại không nói mang theo muội đi."
Đột nhiên, trong lòng liền trống rỗng.

Ta "A" một tiếng, nói: "Tiểu Tam Đăng ở trong cung đã chuẩn bị xong cơm, muội, muội phải về thôi." Tiện thể kéo theo Lan Gia vội vã trở về.
"Bích nha đầu." Đại ca trầm giọng nói.
Ta xoay người lại, chỉ thấy hắn cau mày, bỗng nhiên thở dài, "Muội là công chúa, cũng không phải người đơn giản trong hậu cung.

Sinh ra trong hoàng gia, có chạy cũng không thoát được trách nhiệm."
Sau đó hắn yên lặng hồi lâu, còn nói: "Nhưng trẫm sẽ cố gắng cho muội một đời an lạc."
Ta không biết trả lời hắn như nào, không thể làm gì khác là cong đầu gối làm lễ.
Nhưng đại ca cười nói: "Luôn muốn tìm chồng cho muội.


Hiện tại xem ra, có lẽ vẫn là Lưu Thế Đào tốt hơn." Lại nói, "Hôm đó hắn theo Mộ Ương vào cung thấy trẫm, nhắc một câu, nói muốn đi Thiên Hoa Cung thăm muội.

Trẫm đã đáp ứng."
Nhưng mấy ngày nay, bọn ta cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Thế Đào.
Mười ba tháp chạp là một ngày nắng, bởi vì ngày này hàng năm, Hoàng đế triều ta đều đi núi Nha Lưu thưởng mai.

Chuyện này thật ra có lý do --- Tiên tổ hoàng đế lúc còn sống yêu mai thành si, sau khi Tiên tổ hoàng hậu qua đời, Tổ hoàng đế vì muốn tưởng nhớ bà, đem bà chôn trên núi Nha Lưu nổi tiếng mai đẹp, hàng năm vào tháng chạp sẽ tổ chức tế hoa mai.
Sau đó, quy củ tháng chạp thưởng mai cứ thế truyền tới đời sau.

Theo quy củ của tổ tiên, núi Nha Lưu cũng là nơi chôn cất quốc mẫu Tùy triều.
Mười ba tháng chạp, ta cùng đại thần đi cùng nhau, ở cổng thành Cửu Càn chờ thánh giá.
Ta tới từ sớm, buổi sáng sương mù mờ mịt, trừ ta cùng Tiểu Tam Đăng, còn lại là hai bóng người, một là Mộ Ương đã hành lễ qua, hai là giáo úy văn tài tốt nhất bên người Mộ Ương, Lưu Thế Đào.
Lưu Thế Đào lộ vẻ mặt do dự, từ xa nhìn thấy ta, vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Công chúa chớ trách."
Hắn có vẻ vì chuyện lần trước nói muốn tới bái kiến nhưng chưa được mà để trong lòng.
Ta không để ý hắn, thế là Lưu tài tử lại lắp bắp: "Bởi vì, bởi vì mạt tướng đến giờ vẫn chưa phân tách rõ ràng công chúa và Tiểu Lục cô nương."
Lời này vừa ra khỏi miệng, ta sợ hết hồn.

Nhưng lại nghĩ tới năm ấy Nhị tẩu rời cung, Nhị ca mất hồn mất vía một thời gian dài, ta hỏi Đại ca lúc nào Nhị ca có thể tốt hơn, Đại ca nói, chờ đến khi nào đó, Nhị ca muội có thể đem chuyện cũ của hắn cùng Nhị tẩu cười nhạo nói cho muội nghe.
Suy cái này từ cái đó, Lưu Thế Đào hiện nay có thể đem khó xử trong lòng nói cùng ta nghe, có vẻ sắp vực dậy khỏi đả kích.

Nghĩ như vậy, ta không khỏi hòa nhã nói: "Lưu tài tử, có đôi lời bổn công chúa muốn nói với ngươi."
"Trước đây ta giả cung nữ gạt ngươi, là bổn công chúa sai, hôm nay hiểu lầm đã được hóa giải, ngươi cần gì phải vòng vo?"
Lưu Thế Đào nghe lời này, gương mặt lại dần khổ sở: "Mạt tướng vốn đã buông bỏ, nghĩ tới hiềm khích lúc trước với công chúa đã tiêu tan, nhưng mấy ngày nay cẩn thận suy nghĩ lại, trong lòng cũng không rõ là mùi vị gì."
Hắn ước chừng lại nghĩ tới cọc hôn sự thất bại với ta, chợt thở dài, quay đầu nhìn Mộ Ương, thỉnh giáo: "Mộ tướng quân, nếu như trong lòng ngài còn vướng mắc như vậy, có thể tìm ra một con đường sáng không?"
Mộ Ương vốn đứng yên, nghe lời này, lại ngẩn ra.
Tiểu Tam Đăng ở bên cạnh nói xen vào: "Lưu giáo úy hỏi lầm người rồi.

Làm quan triều đình, quân là quân, thần chính là thần.

Đối với Hoài Hóa Đại tướng quân mà nói, vướng mắc như vậy, chưa từng có, cũng sẽ không có.

Lý giáo úy là võ tướng, vẫn còn mang tấm lòng tài tử giai nhân."

Lưu Thế Đào ngẩn người, nói: "Là mạt tướng lỡ lời."
Nhưng lúc này, Mộ Ương bỗng nhiên mở miệng: "Chính là không thể bình phục trong lòng, cũng phải giấu sâu xuống tận đáy lòng."
Xa xa mặt trời khẽ nhô lên, đem sương mù sáng sớm tan biến dần.

Nhưng thời gian tựa hồ quay ngược lại, trong con ngươi của Mộ Ương lại mang chút thê lương mờ mịt của buổi chiều hoàng hôn hôm đó.
Hắn yên lặng trong chốc lát, cùng Lưu Thế Đào nói: "Mấy lời đại bất kính này, sau này không nên nói nữa."
Vừa nói xong, các đại thần cũng nối đuôi nhau tới.
Cánh cổng đen trước thành Cửu Càn, cấm quân bày trận, ta cùng nữ quyến triều thần khác cùng nhau quỳ lạy nghênh đón hoàng liễn.

Vừa mới ngẩng đầu lên, ống tay áo liền bị người bên cạnh lôi kéo.
Người đến là Nhị ca, hắn nhíu chặt chân mày, hỏi: "Bích nha đầu, muội sao không đi cùng Đại hoàng huynh?"
Ta là công chúa, theo đế vương xuất hành, theo lý nên ở trong bộ liễn sau lưng đế vương.

Thật ra thì ngay từ sáng sớm, không phải không cảm nhận được quanh mình luôn có ánh mắt khác thường, ta nói: "Đi núi Nha Lưu thưởng mai, là Vu Nhàn Chỉ xin ý chỉ cho muội đi, muội có bảo Tiểu Tam Đăng đi hỏi phủ Nội Vụ, lúc này xuất hành, muội là lấy danh nghĩa nữ quyến của Đại thế tử."
Nhị ca níu chặt chân mày: "Vu Nhàn Chỉ hôm nay tới trễ, hắn hoàn toàn không có báo cho muội?"
Núi Nha Lưu là nơi an táng quốc mẫu, hắn là thế tử phiên vương có thể tới trễ, ta lại không thể.
Ta bỗng nhiên không biết trả lời thế nào, ta đã lâu rồi không có gặp qua hắn, may mắn Nhị ca không hỏi lại.
Núi Nha Lưu ở ngoại ô kinh thành, tuy không xa, nhưng nghi thức đế vương cũng mất mấy giờ.
Trên núi hương mai quanh quẩn bên người, cành bạch mai thật giống tuyết mùa đông.

Đại hoàng huynh đối với tổng quản thái giám Lưu Thành Bảo giao phó mấy câu, Lưu Thành Bảo liền cất giọng nói: "Hoàng thượng thánh ngôn, Tiên Tổ hoàng đế có nói, Mai giả, tính cách thánh nhân, tuổi hàn sinh, tính tình cứng cỏi, lâm sơ tuyết, phá hiểu xuân, sau được khen là" Mai cốt từ ", chư vị ái khanh có tiết mục nào có thể sánh ngang?"
Trừ gia quyến, đại thần đi theo tổng cộng hơn hai mươi người, tài văn chương cùng phẩm cấp đều là hàng tốt nhất.

Nhưng một câu "Cùng Tiên tổ hoàng đế sánh bằng" lại khiến mọi người khó xử, xì xào nửa ngày, không ai tiếp lời.
Chốc lát, chợt có người nói: "Hoàng thượng, vi thần có một bài văn vần."
Người nói là Đổng Đường, hắn dùng đuôi mắt liếc ta một cái, nói: "Bài thơ này thanh luật cùng vần chân tuy không ngăn ngắn, nhưng đặt trong tình huống này, lại hết sức hợp tình thế."
Đại hoàng huynh giơ ống tay áo, coi như là đồng ý, Đổng Đường liền thì thầm: "Mai sắc do tại cố nhân thệ, đồ lưu mai phương tế nhân hồn.

Khả liên hương chủng cốt vị hàn, kim triêu hựu tao tha nhân tiễn!"
Khả liên hương chủng cốt vị hàn, kim triêu hựu tao tha nhân tiễn.
Núi Nha Lưu là nơi chôn cất quốc mẫu các đời Đại Tùy.


Hai mươi năm trước, trong cung lại sảy ra một chuyện ly kỳ -----Thái hậu Chiêu Nguyên mà Phụ hoàng hết mực yêu mến, sinh mẫu của ta sau khi qua đời, không được chôn ở trên núi Nha Lưu.

Trong khu mộ kia, lại là Thái hậu Hiếu Đức được truy phong hơn mười năm sau.
Trong tin đồn đó, là Ly phi bị ta hại chết.
Đổng Đường đọc câu cuối cùng, trong núi yên lặng đến cả âm thanh tuyết rơi cũng không nghe ra được, duy chỉ còn tiếng ù ù của gió núi, từ không trung thổi tới, rồi lại hướng không trung thổi đi.
Có người xách ta lùi về phía sau, nghiêm nghị quát lên: "Đổng Đường! Ngươi có ý gì?"
Ta hoảng hốt, mới nhìn rõ người ngăn trước mặt ta là Nhị ca.
Đổng Đường thản nhiên nói: "Ý của vi thần, chẳng lẽ Hoán vương gia không biết? Chẳng lẽ tấu chương của vi thần Hoán vương gia tự tiện ngăn cản, chẳng qua là bức họa nhất thời có hứng thú, chưa từng xem qua?"
Ta sửng sốt một chút, đúng rồi, ngày trước Nhị ca có đề cập tới, Đổng Đường có dâng một quyển tấu chương nói ta bên ngoài lén lút mua bán tư trạch, bị hắn ngăn lại.
Đại hoàng huynh nhìn Nhị ca một cái, mặt trầm như nước: "Tấu chương gì?"
Đổng Đường vén áo, tự ý quỳ trên mặt tuyết: "Bẩm hoàng thượng, từ khi Xương Bình công chúa rời lãnh cung, Hoàng thượng đối với công chúa không khỏi quá mức dung túng, thậm chí công chúa ở bên ngoài cung tự ý mua bán tư trạch, mưu lợi mưu tài!"
"Tất nhiên công chúa cùng tiền bạc của mình mua bán, cũng không tính là nặng, chẳng qua là!" Đồng Đường ngừng một lát, đột nhiên nâng giọng, "Chẳng qua là công chúa mùa xuân năm nay bán cho Lưu phủ, cũng không phải nhà bình thường, mà là đồ cưới của phu nhân Hoài Hóa đại tướng quân, Sở Hợp tiểu thư khi còn sống!"
Phu nhân Hoài Hóa đại tướng quân, tức là phu nhân của Mộ Ương.
Ta nghe lời này, không khỏi run sợ tại chỗ ------ ta rốt cuộc đã rõ vì sao Trương Hữu Vi khi nói tới Đổng Đường kiểm tra lại muốn nói lại thôi, hóa ra hôm đó khiến hắn kinh hoảng thất thố, cũng không phải giáo úy nho nhỏ Lưu thế đào, mà là người đứng ở đầu đường Hoài Hóa đại tướng quân, Mộ Ương.
Ta từ từ siết chặt lòng bàn tay, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ta nhìn Mộ Ương một chút, lại nhìn Đại hoàng huynh một chút, vụng về giải thích: "Muội, muội chỉ biết nhà kia bị bỏ hoang hơn mười năm, trong đó chưa hề có người ở qua, làm sao biết của Sở Hợp?"
Sở Hợp tiểu thư trước khi xuất giá, Hoài vương phi từng âm thầm chuẩn bị hồi môn, trong đó có cả khế đất nơi đó.

Công chúa muốn mua bán, hỏi một chút là biết thôi.

"Đổng Đường nói, lại chắp tay hướng Đại hoàng huynh," Vi thần lúc kiểm tra lại ghi chép, mới phát hiện phủ đệ của Sở Hợp tiểu thư đã biến thành phủ giáo úy của Lưu giáo úy, lại điều tra một chút, mới phát hiện là do công chúa chuyển giao.

"
Ta trăm miệng cũng không thể bào chữa, lúc này, Mộ Ương nói:" A Hợp khi còn sống đúng là có đề cập tới phần hồi môn này, bởi vì đó là tài sản của nàng, ta cũng chưa từng hỏi tới.

Mạt tướng cũng không biết đồ cưới kia có những gì, Xương Bình công chúa lúc đó, ước chừng cũng không biết mà thôi.

"
Đổng Đường cười lạnh một tiếng:" Công chúa có biết hay không, không phải một câu của tướng quân là có thể xong.

"Hắn quay đầu hướng ta cúi người nói:" Công chúa, dám hỏi người bên ngoài sắp xếp việc mua bán cho công chúa, có phải tên lang trung Trương Hưu Vi ở Công bộ hay không? "
Ta sững sờ gật đầu một cái.
Đổng Đường cất cao giọng nói:" Người đâu, dẫn Trương Hưu Vi tới! "
Đây là lần đầu tiên ta trông thấy bộ dạng mặc triều phục của Trương Hữu Vi.

Trước giờ hắn giúp ta sắp xếp việc mua bán, vóc người gầy bọc trong trường sam hơi lớn, giống như một tên thổ phỉ, ta cũng một mực gọi hắn là thổ phỉ.


Mà nay hắn mặc triều phục quỳ trước mặt ta, quả thực có chút tức cười, nhưng ta không cười nổi.
Trương Hữu Vi quỳ xuống đất lệ rơi đầy mặt, liên tục dập đầu:" Công chúa, công chúa, tội trạng vi thần nên nhận đều đã nhận.

Nhưng phủ đệ của Lưu giáo úy dính dáng đến Mộ tướng quân, dính dáng đến Hiếu Đức thái hậu đã mất, vi thần còn một nhà già trẻ, quả thực đảm đương không nổi a..

"
Đổng Đường lôi tấu chương trong tay áo trình Đại hoàng huynh, cao giọng nói:" Tên lang trung Trương Hữu Vi này, vi thần đã thẩm vấn qua, hắn đối với tội trạng của mình khai không chút kiêng kỵ, cũng nói rõ công chúa sau khi biết tòa nhà kia là đồ cưới của phu nhân tướng quân, vẫn mua làm của riêng, tự tiện mua bán! "
Ta không thể tin được nhìn về Trương Hữu Vi.

Hắn lệ rơi đầy mặt, ôm lấy đầu gối ta, khóc không thành tiếng nói:" Công chúa, người tha thứ cho vi thần, tha thứ cho vi thần..

"
Nhưng ta tha thứ cho hắn, ai sẽ tha thứ cho ta?
Mai đỏ, có màu trắng làm nền, màu đỏ kia trở nên đỏ thẫm như máu.
Ta nhìn về cây mai rực rỡ kia, trách móc:" Đổng Đường, từ lúc ta ra khỏi lãnh cung, ngươi vẫn luôn đối với bổn công chúa ăn nói không chút phép tắc.

Bổn công chúa là quân, ngươi là thần, ngươi muốn tính sổ với ta, bổn công chúa trước tiên sẽ tính sổ món nợ không phân biệt tôn ti này của ngươi.

"
Đổng Đường sửng sốt một chút, khoảnh khắc lại cười lạnh:" Vi thần bất quá chỉ ra chỗ sai của công chúa, công chúa hà cớ gì phải đe dọa vi thần? Vả lại nói quân tử phạm pháp tội như thứ dân------- "
" Đừng có nói với ta cái gì mà quân tử phạm pháp tội như thứ dân! "Cành mai trong tay bị ta bẻ gãy, ta quát lên," Bổn công chúa chính là có sai lầm to tát, cũng không cho phép ngươi càn rỡ! "
Đổng Đường chỉ giương mắt nhìn ta, ánh mắt chứa đầy khiêu khích chuyển thành tức giận:" Công chúa có hiểu được, điều này chính là làm nhục Sở Hợp tiểu thư, là bất kính với Hiếu Đức thái hậu.

Công chúa hại Hiếu Đức thái hậu, chẳng lẽ sau khi người chết, cũng muốn đại bất kính? "
Sau đó hắn bỗng nhiên cười:" Nga, vi thần biết, công chúa làm như vậy là có nguyên nhân, dù sao Sở Hợp tiểu thư cùng Mộ tướng quân mà công chúa ái mộ thành thân, là vì----- "
" Đổng Đường! "
Âm thanh lạnh lùng cắt ngang lời nói của Đổng Đường.
Ta giương mắt nhìn lại, Vu Nhàn Chỉ áo khoác màu mực tố sam đứng bên bờ mai, đáy mắt là lửa giận ngút trời, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn lẳng lặng nói:" Xương Bình công chúa hôm nay theo bổn vương tới, lỗi của nàng, chính là lỗi của bổn vương.

"
" Tòa nhà kia cũng không phải vật gì hiếm, vốn cũng không bán được, sau đó Lưu trạng nguyên muốn mua, cũng là bổn vương ứng tiền, ngươi nói công chúa bôi nhọ Hiếu Đức thái hậu, cái tội danh này, theo lý bổn vương cũng phải thay nàng gánh.

"
" Ngươi từng là người Viễn Nam vương phủ ta, một mực lấy lễ hầu hạ, công chúa là quân, ngươi là thần, mà nay ngươi lại dám phạm thượng, xem ra Viễn Nam vương phủ không dạy dỗ ngươi tốt, trước tiên ngươi hãy dập đầu bồi tội với công chúa.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.