Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 54: 54: Khán Chu Thành Bích





Yến tiệc tối nay tổ chức ở Tầm Nguyệt Đài.

Tầm Nguyệt Đài kiến trúc rất khác biệt, đi lên mười bậc, chỉ thấy một lầu các mênh mông bằng phẳng, lót sàn bằng một tầng cẩm thạch mỏng, ở giữa đào mấy đường nước quanh co, lại bố trí mấy cây cầu, dẫn nước chảy, đan xen nhau.

Vì vậy cổ nhân lên cao ngắm trăng, đến Tầm Nguyệt Đài, là đi lên chỗ cao, nhưng lại cúi đầu tìm bóng trăng dưới nước.

Nếu gặp trăng tròn trung thu, chính là ánh trăng, ánh sao, ánh sáng cẩm thạch đan vào nhau tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Ta bởi vì chuyện Lý Hiền mà mất thời gian, lúc đến Tầm Nguyệt Đài đã hơi trễ.

Mạc Bạch nghênh đón, thi lễ với ta cùng Vu Nhàn Chỉ, nói: "Hoàng thượng cùng Hoán vương còn chưa tới, những người còn lại đã tới hơn nửa, Thẩm tam thiếu ở trên cầu bày câu đố ăn tiền thưởng, cùng Bình Tây vương đang chơi rất ăn ý, thế tử đại nhân cùng Xương Bình công chúa vừa tới, không bằng tới đó góp vui.

"
Đang nói chuyện, trên Tầm Nguyệt Đài truyền tới tiếng cười huyên náo.

Vu Nhàn Chỉ "Ừ" một tiếng, một tay ôm cục thịt mập, đi lên bậc thang.

Lý Hiền vô cùng hưng phấn, vỗ tay nói: "Góp vui góp vui, thế tử biểu ca, A Hiền phải đi góp vui!"
Cục thịt mập nằm trên vai Vu Nhàn Chỉ, vô cùng chín chắn gật đầu một cái: "Cũng nên đi.

" Rõ ràng chiếm tiện nghi của Lý Hiền.

Đầu cây cầu quả nhiên có nhiều người vây quanh, Thẩm Vũ từ xa đã thấy hai người, gọi: "Nhàn Chỉ, Tiểu A Bích, các ngươi mau tới đây giải đố.


"
Người dự tiệc tối nay thật ra cũng không nhiều, trừ thế gia phiên vương, chính là một vài thần tử tôn thất dây mơ dễ má cùng thiên gia, hai bên đều có quan hệ họ hàng, miễn rất nhiều tục lễ, ngược lại càng giống gia yến.

Câu đố trên bàn rất đơn giản, trên mảnh giấy hồng đỏ vẽ một đóa hoa hạnh xuân màu trắng.

Thẩm Vũ nói: "Làm một câu thơ, nghĩ xong liền dùng bút trên bàn viết lên giấy.

"
Trên bàn có đặt thước chặn giấy, bên dưới đè một chồng đáp án, ta lật một cái, viết cái gì cũng có, viết hạnh, viết xuân, thí dụ như "Hoa mai đã rụng hoa hạnh nở", lại thí dụ như "Du xuân, hoa hạnh bay đầy đầu", ngay cả "Nhìn trời cười to đi ra cửa, ta đây há là loài cỏ dại.

" cũng viết ra, cũng không biết đoán làm sao.

Thẩm Vũ lại nói: "Ai cũng phải đoán, đoán sai bị phạt rượu, nhưng đoán đúng," hắn xoay người, chỉ vào lò sưởi tay trên tay nội thị, "Tiền thưởng Bình Tây vương đã chuẩn bị.

"
Lò sưởi tay làm rất độc đáo, bên trong đồng đỏ, bên ngoài bọc vàng, trên đó chạm khắc xuân yến trăm hoa, cuối cùng phủ lên một tầng noãn ngọc vô cùng chất lượng, ngọc trong suốt, xuyên qua lớp ngọc nhìn vào, trăm hoa trên vàng tựa như nở rộ trước mắt, nếu ở bên trong đặt than, ấm áp hấp dẫn người kia, thật lâu không nỡ dời.

Ta ở thâm cung hơn hai mươi năm, chưa từng thấy qua lò sưởi tay khác biệt như vậy, cũng không biết thợ nhà nào lại khéo tay đến vậy.

Bình Tây vương Lý Kiên cười nói: "Đừng mải nhìn lò sưởi tay tinh xảo, câu đố không đoán được, mỗi người đoán một câu, đã đoán hai mươi câu rồi, không một ai đoán đúng.

"
Lý Hiền gãi đầu, vô cùng khổ não nhìn chằm chằm câu đố, nói: "A Hiền đoán không ra, A Hiền uống rượu.

"
Vừa nói, nhận lấy chén rượu cung tỳ đưa tới, uống một hớp.

Cục thịt mập nói: "A Thanh còn nhỏ, cũng không đoán ra, cùng thất cữu cữu uống rượu.

" Đưa tay cầm một chén rượu khác trong tay cung tỳ.

Thẩm Vũ đoạt lấy chén rượu: "Con vẫn chưa ngại chép kinh sao, đầu ngón tay vẫn còn ngứa ngáy?"
Cục thịt mập quay đầu nằm trên vai Vu Nhàn Chỉ, tố cáo: "Thế thúc nhìn đi, nhị thúc lại khi dễ A Thanh!"
Cung nữ bên kia lại rót rượu, chuẩn bị cho ta cùng Vu Nhàn Chỉ.

Ta bị bệnh, trước giờ nếu không muốn uống thì không uống, nhưng nếu có một chén, nghĩ chắc cũng không sao, huống chi trước mắt nhiều người như vậy, nếu chậm trễ, lại khiến mọi người mất hứng.

Nhưng bệnh của Vu Nhàn Chỉ nửa giọt rượu cũng không được dính tới.

Ta nhìn chằm chằm câu đố suy nghĩ hồi lâu, suy nghĩ giúp hắn đoán một cái cũng tốt.


Nhưng câu đối có quá nhiều đầu mối, đóa hoa hạnh trắng trên giấy đỏ, hiện tại là mùa đông giá rét tháng chạp, hoa hạnh lại nở vào đầu xuân, ta có thể nghĩ tới chỉ có một câu "hoa mai đã rụng hoa hạnh nở", nhưng vừa rồi đã có người đoán qua, nhưng vẫn không đúng.

Ta lắc đầu một cái, vừa muốn tiếp lấy chén rượu trong tay cung tỳ, Vu Nhàn Chỉ liền giơ tay cản ta lại: "Chờ một chút.

"
Thẩm Vũ nhếch mày: "Làm sao, thế tử đại nhân giống như đã đoán ra?" Rồi hướng Lý Kiên nói, "Xem ra lò sưởi tay bảo bối này của Bình Tây vương không thu hồi được rồi.

"
Lý Kiên cười to: "Nhưng Vu Nhàn Chỉ đoán được, bổn vương có buông tha cho lò sưởi tay này thì có tính là gì?"
Vu Nhàn Chỉ đem cục thịt mập giao cho Mạc Bạch bên cạnh, cầm bút lên, đột nhiên ngừng một lát, quay mặt nhìn ta một cách khó hiểu.

Ta kinh ngạc, còn chưa đoán ra được cái nhìn này của hắn có ý gì, liền thấy hắn thu hồi ánh mắt, hạ bút thành thơ, một câu hạ xuống trên giấy.

Hồng trần may mắn gặp đan thanh.

Sao lại là câu này?
Xung quanh đã có người không nhịn được hỏi: "Đúng rồi sao? Đáp án đúng sao?"
Thẩm Vũ cùng Lý Kiên tấm tắc ngạc nhiên: "Không hổ là đại thế tử Viễn Nam, tâm tư tinh xảo, ngay cả cái này cũng đoán ra.

"
Thấy mọi người vẫn không hiểu, Thẩm Vũ liền chỉ điểm: "Mọi người nhìn giấy đỏ này, suy nghĩ một chút lúc đưa câu đố, ta đã nói gì?"
Lúc đưa câu đố, Thẩm Vũ từng nói, làm một câu thơ, nghĩ xong liền dùng bút đen trên bàn viết trên giấy,
Trên giấy đỏ, một hàng "Hồng trần may mắn gặp đan thanh" khí phách ào ào.

Ta nhìn chằm chằm câu thơ do bút đen viết thành này, trong đầu bỗng hiện linh quang.

Thì ra là vậy, Thẩm Vũ cuối cùng là trên mặt giấy giấu huyền cơ, hoa hạnh trắng trên giấy đỏ, chẳng quả chỉ là một nửa câu đố, mà một nửa kia, chính là câu "Bút đen viết trên giấy", giấy màu đỏ, mực màu đen, chính bút đen viết trên giấy đỏ, mà "hạnh" đồng âm với "may mắn", không phải chính là hồng trần may mắn gặp đan thanh hay sao?
Ta bỗng dưng lại nghĩ tới lúc Vu Nhàn Chỉ viết những lời này xuống, có nhìn ta một cái.

Hai chữ đan thanh, đan là chu, thanh là bích.


Hóa ra là tên ta.

Vành tai chợt nóng, ta nhất thời luống cuống, chỉ đành nhận chén rượu trên tay cung nữ, ngượng ngùng nói: "Ta không đoán được, tự phạt một ly, tự phạt một ly.

"
Chén rượu vừa đến tay liền bị Vu Nhàn Chỉ đoạt lấy, hắn thuận thế đem lò sưởi tay bảo bối của Bình Tây vương nhét vào tay ta, nhàn nhạt nói: "Cái này nàng lấy đi.

" Sau đó một hớp uống cạn rượu của ta.

Người xung quanh thấy câu đố đã giải, liền giải tán.

Mạc Bạch gọi một tiếng: "Thế tử đại nhân.

"
Vu Nhàn Chỉ lắc đầu một cái, nhìn về phía ta, vừa muốn mở miệng, lại nghe nội thị thông báo: "Hoàng thượng đến ----- Hoán vương gia đến----"
Đại hoàng huynh miễn lễ cho bọn ta, ngồi xuống ghế rồng, nhị ca đi về phía bên trái lướt qua đám bề tôi, ước chừng thấy nhị tẩu ta còn chưa tới, gương mặt tối sầm, trầm giọng phân phó: "Người đâu, đem cái bàn này bỏ đi cho bổn vương!"
Một nội thị tiến lên bẩm báo: "Bẩm Hoán vương gia, khách của bàn này là.

.

" Có vẻ không dám ở trước mặt nhị ca ta nhắc tới tên nhị tẩu, ấp úng nói, "Nhưng khách quý tới, không có chỗ ngồi thì làm thế nào ạ?"
Nhị ca cười nhạt: "Có bản lĩnh tới muộn, có bản lĩnh không ăn?" Phẩy tay áo một cái, "Không có chỗ ngồi thì đói bụng!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.