Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 62: 62: Khán Chu Thành Bích





Sau khi Nhan quý nhân bị mang tới Thiên Hoa Cung, Phương Thanh Viễn tới chuẩn bệnh cho nàng, nói nàng trong lúc kinh sợ bị nhiễm lạnh, ngủ một ngày một đêm mới tỉnh.
Chỉ một ngày một đêm, dung nhan nàng nhanh chóng khô héo, sắc mặt vàng khè, ánh mắt mơ màng, quỳ trong Hàm Nguyên Điện, co rúm như một cây khô.
Có vẻ nàng đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Ta nói: "Ngươi bị người nào sai khiến, trong lòng bổn công chúa biết rõ, bổn công chúa chỉ muốn biết, vì sao?"
Hoài vương phi thất thế, ta lại sắp gả đi xa, nàng ta ngày xưa dựa vào Hoài vương phi, ta làm sao có công phu tới chỉnh nàng? Chỉ bằng khúc mắc giữa ta và Hoài vương phi, cũng không đủ để nàng hãm hại bổn công chúa.
Nhan quý nhân nghe lời ta, ánh mắt lóe lên lợi hại, một lát sau, mới khiếp vía thốt ra: "Hồi bẩm trưởng công chúa, đầu năm công chúa rời kinh, Lan nhị tiểu thư với thân phận cung nữ chưởng sự ở lại Thiên Hoa Cung, lúc đó tiện thiếp được giao quyền hỗ trợ quản lý lục cung, nghe công công phủ Nội vụ nói, hoàng thượng bởi vì nhớ nhung công chúa, nên ngày nào cũng đi Thiên Hoa Cung ngồi nửa khắc.

Tiện thiếp cảm thấy kỳ quái, hoàng thượng chính vụ bận rộn, lúc công chúa ở trong cung, cũng không phải ngày nào cũng gặp hoàng thượng, tại sao sau khi rời cung, hoàng thượng lại hay đi Thiên Hoa Cung đến vậy."
"Sau đó có một lần, tiện thiếp nhân lúc các cung phân phát vải vóc, đích thân đến Thiên Hoa Cung một chuyến, nhìn thấy.." Nhan quý nhân nói tới đây, khẽ cắn môi dưới, trong mắt lại hiện sự hâm mộ, "Nhìn thấy Lan nhị tiểu thư đang phụng bồi hoàng thượng nói chuyện."
Ta nói: "Lan Gia từ khi vào cung liền rất ăn ý với bổn công chúa, ta không có ở đây, nàng bồi hoàng huynh nói chuyện phiếm mấy câu, có gì ngạc nhiên."
Nhan quý nhân cười khổ một tiếng: "Công chúa từ nhỏ lớn lên bên cạnh hoàng thượng, đã bao nhiêu lần thấy người cùng một cung nữ nhiều lời?" Lại nói, "Nếu chỉ nhiều lời thì cũng không sao, lúc ấy Lan nhị tiểu thư vì hoàng thượng thay trà mới, hoàng thượng nói trà đã nguội, Lan nhị tiểu thư liền đem bình trà đặt lên lò than.


Chính vào lúc nàng quay lưng lại, ánh mắt hoàng thượng liền rơi trên người nàng, thật lâu không dời.

Khi đó tiện thiếp đoán được, hoàng thượng đâu có phải vì công chúa mà mỗi ngày đều đến Thiên Hoa Cung, rõ ràng là vì Lan nhị tiểu thư."
Ta ngẩn người, năm đó lúc ta bị cấm túc trong lãnh cung, đại ca cũng thường qua Thiên Hoa Cung ngồi, nhưng chung quy cũng không phải là ngày nào cũng tới, Thiên Hoa Cung cách Vị Ương Cung khá xa, dù là ngồi xe kéo, qua lại cũng mất hơn một canh giờ, đại hoàng huynh là người chăm chỉ, lại chịu tới mỗi ngày, còn lấy ta làm ngụy trang, sợ là có dụng ý khác.
Ta biết đại hoàng huynh thích Lan Gia, lại không biết hắn thích đến mức độ như vậy.
Phụ hoàng nói, hoàng huynh từ nhỏ đã đem Lan nhị tiểu thư đặt trong lòng, ta lại thấy hoàng huynh mỗi lần đối với Lan Gia đều làm như không thấy, mà không để ý, mà nay nghe Nhan quý nhân nói, mới phát giác cái gọi là để trong lòng hóa ra là một này lại một ngày đem tâm tư cắm rễ trong lòng, cho nên mới có thể giấu tốt, giấu sâu, nhưng rễ cây đã sớm lan rộng.
Cũng không biết người nội liễm như Vu Nhàn Chỉ có giống như đại hoàng huynh ta không, phải chăng đều có bộ dạng sơ cuồng không muốn ai biết như vậy.
"Năm tiện thiếp cập kê liền được chọn vào Đông cung, khi đó hoàng thượng vẫn là thái tử điện hạ, bảy năm trôi qua, số lần hoàng thượng tới thăm thiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hoàng thượng phong thần anh tuấn, phong tư uy nghi, khiến người khác làm sao không sinh lòng kính mến? Tiệp thiếp vốn vì phụ thuộc vào Hoài vương phi, cùng Thiên Hoa Cung không thuận, thấy hoàng thượng đối xử với Lan nhị tiểu thư như vậy, lại càng căm ghét, sau mùa xuân năm nay, liền khấu trừ chi phí Thiên Hoa Cung mấy lần, Lan nhị tiểu thư vì vậy liền tới cùng tiện thiếp tranh cái mấy lần, có một lần tiện thiếp vô cùng tức giận, còn sai người thu hồi chiếc vòng mà hoàng thượng đã ban cho công chúa.

Chiếc vòng kia không quý giá, phía trên chạm rỗng hàn mai mà Lan nhị tiểu thư thích, có vẻ là hoàng thượng muốn mượn tay công chúa đưa tặng."
Ta hỏi: "Chuyện này hoàng huynh có biết không?"

"Sau đó giống như là biết." Nhan quý nhân nói, "Nhưng hoàng thượng cũng không nói gì, càng không trách phạt tiện thiếp."
Đúng rồi, hoàng huynh ta chính là biết chuyện này thì có thể làm gì?
Hắn tận mắt nhìn thấy phụ hoàng ban chết cho mẫu hậu, vốn cả đời không muốn đem Lan Gia nhét vào hậu cung, mượn thưởng ta để tặng Lan Gia, đã là việc quá nhất hắn có thể làm, nhiều lắm là sau khi ta hồi cung, nói một câu "Người yêu mai càng phong nhã", sau đó mong ta linh lợi, có thể nhớ ra Lan Gia yêu mai.
Còn việc chiếc vòng bị Nhan quý nhân thu hồi, hoàng huynh cũng chỉ biết ở trong lòng thán một câu: Duyên phận cạn, cạn cũng tốt.
"Sau khi công chúa trở về, bởi vì tiện thiếp trọng dụng nội thị Xa Anh, đoán được tiện thiếp là người Hoài vương phi, khi đó tiện thiếp liền bất an, vậy mà tuyển phi bất ngờ liên tục, đến cuối cùng, hoàng thượng lại lập Lan nhị tiểu thư làm hậu, công chúa, nếu ngài chấp chưởng Phượng ấn, cùng lắm là đối với tiện thiếp mặc kệ không để ý mà thôi, nhưng Lan nhị tiểu thư không phải người dễ sống chung, nếu sau này nàng ta làm hoàng hậu, tiện thiếp còn có đường sống? Chính là có, chắc hẳn cả đời này cũng không thấy được hoàng thượng mà thôi."
"Tiện thiếp vì vậy mới vì mình mưu cầu đường lui, vừa vặn nội thị bên người Xa Anh nói, tam quận chúa Viễn Nam có thể giúp tiện thiếp, chỉ cần..

Sau khi chuyện xảy ra, dẫn dắt người trong hậu cung đoán công chúa điện hạ cùng Bình Tây thất thế tử có tư tình, phá hủy hôn ước của công chúa cùng Viễn Nam đại thế tử là được."
Ta hỏi: "Những lời này là chính miệng Lý Yên Nhi nói cho ngươi sao?"
"Không phải." Nhan quý nhân lắc đầu, "Là Xa Anh gửi lời, nhưng tiện thiếp ở hậu cung nhiều năm, cũng không phải có thể tùy tiện tin người như vậy, kêu Xa Anh đưa người truyền lời tới, đích xác là một tỳ nữ bên người tam quận chúa, trên người nàng còn có ngọc ấn Bình Tây vương phủ."
"Nàng nói, chỉ cần có thể phá hủy hôn ước của công chúa điện hạ cùng Viễn Nam đại thế tử, tam quận chúa có thể khiến Lan nhị tiểu thư không thể động tới tiện thiếp, lại có thể khiến bệ hạ chỉ cưng chiều một mình tiện thiếp."
Ta cau mày: "Lý Yên Nhi mà có bản lĩnh như vậy, sao hiện tại lại cần một tiện thiếp như ngươi xuất thủ tương trợ?"

Đối với đại hoàng huynh ta, cho dù là cộng thêm Bình Tây vương phủ sau lưng nàng cũng không làm được.
Nhan quý nhân nói: "Đúng, tiện thiếp cũng hỏi như vậy, nhưng tỳ nữ kia nói, có tin hay không tùy tiện thiếp, có giúp hay không cũng tùy tiện thiếp, tiện thiếp sớm đã không có lựa chọn." Nàng ngừng một lát, chợt hỏi, "Công chúa có còn nhớ, hoàng thượng lập hậu, vốn là một trong hai người Thịnh Nghiên cùng Ninh Tư? Nhưng sau đó Vưu cô bên người Hoài vương phi ở Phương Từ Cung hạ độc Ninh Tư, Ninh Tư chết, Thịnh Nghiên là người Hoài vương phi, hoàng thượng không thích, thấy Lan nhị tiểu thư bất ngờ có được túi thuốc, giống di vật tiên hoàng hậu, lúc này mới lập Lan nhị tiểu thư."
Trong lòng ta khẽ động, Nhan quý nhân biết Ninh Tư chết như nào cũng không kỳ quái, nhưng làm sao nàng ta biết túi thuốc kia là di vật của mẫu hậu ta? Túi túi này năm đó được Việt thúc mang đi Giang Nam, Việt thúc đưa cho Vu Nhàn Chỉ, Vu Nhàn Chỉ đưa cho ta, ta mới đưa cho Lan Gia, nhưng vô luận là ta, Vu Nhàn Chỉ, Lan Gia, hoặc bất kỳ người nào trong Thiên Hoa Cung cũng sẽ không nhắc chuyện này với một quý nhân nho nhỏ.
"Hoài vương phi là bởi vì hại chết Ninh Tư, ý đồ cài người vào bên người hoàng thượng, lúc này mới thất thế, nhưng tỳ nữ Bình Tây vương phủ nói cho tiện thiếp, thật ra người xúi giục Vưu cô hạ độc Ninh Tư, không phải là Hoài vương phi, hết thảy mọi rắc rối này, bất quá là Viễn Nam thế tử đại nhân thuận tay làm, mục đích chính là để cho hoàng thượng sau khi cưới Lan Gia làm hậu, để cho công chúa thuận lợi gả đi Viễn Nam."
"Tỳ nữ kia đưa cho tiện thiếp một phong thư, là thế tử đại nhân khi còn bé viết cho Hoài vương phi, bên trong còn có một câu hỏi thăm Vưu cô, có thể thấy năm đó Vưu cô cùng Hoài vương phi cùng nhau chiếu cố qua thế tử đại nhân, mà nay Vưu cô nghe thế tử đại nhân, vì hắn làm việc, cũng chưa chắc không thể."
"Tuy tiện thiếp không rành chuyện tiền triều, nhưng cũng có thể biết rõ thế tử đại nhân là một nhân vật vô cùng lợi hại, tam quận chúa lại có bản lĩnh thông thiên như vậy, có thủ đoạn vạch trần thế tử đại nhân, bảo tiện thiếp làm sao không tin được? Huống chi đại hôn của hoàng thượng sắp diễn ra, tiện thiếp không còn đường lựa chọn, nếu thật có thể khiến hoàng thượng chỉ cưng chiều một mình tiện thiếp, tiện thiếp chính là tổn thọ mười năm, hai mươi năm cũng mãn nguyện."
Ta nghe Nhan quý nhân nói, trong lòng phát rét.
Vu Nhàn Chỉ một người cẩn thận mưu mô như vậy, trong trời đất này lại còn một nhan vật có thể vạch trần được mưu mô của Vu Nhàn Chỉ, hắn có mục đích gì?
Ta lại nghĩ sáng hôm qua, Vu Nhàn Chỉ đứng dưới cây hoa đào chờ ta.
Hắn giơ cao dù, triền miên quấn quýt không nông không sâu, khí tức trong trẻo xen lẫn một chút thê lương, từ răng môi thấm vào, tản vào trong tâm.
Cho đến khi hắn buông ta, không nói lời nào đạp tuyết mà đi, tư vị kia vẫn không biến mất.
Vu Nhàn Chỉ biết sau lưng Lý Yên Nhi, thậm chí sau lưng Bình Tây vương phủ, còn ẩn giấu một bàn tay có thể lật mây sao? Nếu biết, mỗi bước tiến lui của hắn giải thích làm sao?
Ta hỏi Nhan quý nhân: "Ngươi không hỏi tên tỳ nữ kia sao, tam quận chúa Bình Tây, vì sao phải hại bổn công chúa?"
"Tiện thiếp hỏi, nhưng nàng ta chỉ nói, đây là quả báo của công chúa.


Nếu công chúa không tin, có thể truyền Xa Anh công công bên người ta tới thẩm vấn."
Ta nói: "Không cần, Xa Anh đã sớm chịu hình, cùng ngươi nói không sai."
Nhan quý nhân hoảng sợ: "Xa, Xa Anh đã chịu hình?" Một lát sau, lại hỏi, "Vậy..

Hắn còn sống không?"
Ta không lên tiếng, Tiểu Tam Đăng bên cạnh nói: "Không chịu nổi, đã cho người ném ra bãi tha ma rồi."
Sắc mặt Nhan quý nhân ảm đạm, quỳ xuống, nói: "Cầu, cầu công chúa, tha cho tiện thiếp một mạng.."
Ta nói: "Vậy ngươi phải suy nghĩ kỹ, còn cái gì chưa nói, nếu không lưu lại mạng của ngươi đối với bổn công chúa thật sự không có gì tốt, bổn công chúa cần gì phải khai ân."
Nhan quý nhân cố gắng nghĩ lại một phen, nói: "Có, có, sau đó tiện thiếp có hỏi qua tỳ nữ kia, cái gì gọi là quả báo, nàng nói, quả báo chính là gậy ông đập lưng ông, tiện thiếp không quá rõ ý của lời này, cho là không quan trọng, tuyệt không phải cố ý không nói."
Gậy ông đập lưng ông.
Ta nói: "Mang nàng xuống, tước bỏ phân vị cùng tước hiệu, phạt ba mươi trượng, sung vào Dịch Đình Cung làm nô.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.