Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 33



Sau khi Bạc Mộ Vũ vào Hoành Thịnh, kịch bản đầu tiên của nàng chính là《 Chiến Thần 》, nhưng lúc còn học đại học thì từng viết được vài kịch bản. 

Mỗi lần nàng có ý tưởng mới là sẽ lần lượt nói với Lâm Sơ Vãn, Tô Mạn và cả Dương Thư Hàm, người bạn tốt từ thời cao trung của nàng. 

Dương Thư Hàm thì thích manga, đối với những kịch bản phim có nội dung nghiêm túc của Bạc Mộ Vũ, chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với nó, Bạc Mộ Vũ nói với cô được vài lần rồi sau đó cũng từ bỏ cô. 

Lâm Sơ Vãn là người thích hợp nhất để lắng nghe, từ những việc nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống cho đến những lựa chọn khó khăn, chỉ là một buổi cơm Bạc Mộ Vũ cũng có thể tìm được cảm hứng, bình thường Bạc Mộ Vũ nói chuyện với nàng, nàng đều sẽ chuyên tâm lắng nghe không chen vào một chữ. Chỉ là Bạc Mộ Vũ cảm giác, nhiều khi Lâm Sơ Vãn cũng thấy không hứng thú, nhưng nàng vẫn lắng Bạc Mộ Vũ nói, bởi vì đó chính là tu dưỡng từ trước đến giờ của nàng và có cả mối quan hệ thân thiết giữa hai người. 

Người quan tâm nhất đến các kịch bản của Bạc Mộ Vũ là Tô Mạn, bản thân cô là con gái của đạo diễn nổi tiếng, trong quá trình trưởng thành dưới ảnh hưởng của Tô Chính Dương, với những gì liên quan đến điện ảnh cô có hứng thú cực kỳ cao. Cho nên đôi khi Bạc Mộ Vũ thảo luận với cô về ý tưởng của mình, lúc nào cô cũng có thể trò chuyện với Bạc Mộ Vũ đến nhập thần. 

Nghe Tô Mạn muốn quay kịch bản 《 Trần Thế 》 nàng viết hồi đại học, Bạc Mộ Vũ cũng không thấy quá bất ngờ. Bởi vì trước kia khi nàng vừa viết xong thì gửi cho Tô Mạn xem, khi đó Tô Mạn còn khen nàng.

 "Tô tổng." Bạc Mộ Vũ trầm ngâm một lát, sau đó nâng mắt lên, " Nội dung của《 Trần Thế 》 tương đối nhẹ nhàng và thâm trầm, có lẽ không có gì thích hợp với xu hướng của giới trẻ."  

Tô Mạn dù đang bận nhưng vẫn ung dung nói: "Khi em viết kịch bản này chỉ mới vừa mười chín hai mươi tuổi, em có thể viết được nó thì chứng tỏ em cũng thích nó, vậy sao lại nói là không hợp với xu hướng của giới trẻ? Có lẽ những người trẻ tuổi có sở thích giống em cũng không ít đâu, ít nhất ở đây có một người chính là tôi."  

Một lát sau, Bạc Mộ Vũ gật đầu nói: "Chị thấy ổn là được." 

Tô Mạn lấy kịch bản đang nằm trên bàn đến xem, dùng cách nói có chút gợi mở: "Nhưng mà nhân vật chính có phải hơi trẻ quá không? Một người có tính cách trầm tĩnh như vậy, nếu tuổi mà quá nhỏ sẽ không được thích hợp. Tôi thấy, chọn một diễn viên nhìn có vẻ chững chạc một chút sẽ thích hợp hơn?" 

Nhắc đến nội dung kịch bản, Bạc Mộ Vũ lập tức ngồi thẳng người, nét mặt nghiêm túc: "Không, nhân vật chính có tính cách trầm tĩnh hoàn toàn là do những gì mà cô từng trải qua hình thành nên. Tâm tính của một người không phải do thời gian quyết định mà là do trải nghiệm. Nếu không có sự trải nghiệm mà chỉ có con số của thời gian, vậy thì cuộc đời của nhân vật chính sẽ không đạt được thành tựu như hiện tại." 

Trên mặt nàng không có bất kỳ ý cười nào, ánh mắt cũng không còn ấm áp, cả người bỗng chốc hiện lên khí thế đầy nghiêm nghị.  

Tô Mạn ngẩn người, đưa tay lên che đi nụ cười của mình.  

Vài giây sau, Tô Mạn mới miễn cưỡng duy trì được ngữ khí kiên định của mình: "Được, tôi biết rồi." 

Bạc Mộ Vũ thở dài một hơi, giọng nói nhỏ dần: "Cứ dựa theo kịch bản của em mà quay thì sẽ không có vấn đề, không cần phải sửa đổi."  

Tô Mạn gật đầu, nghiêm túc nói với nàng: "Vậy thì sau khi quay xong 《 Chiến Thần 》 sẽ bắt đầu hạng mục này, đến lúc đó có vấn đề gì chúng ta lại bàn tiếp." 

Bạc Mộ Vũ đồng ý, ngồi một lát là đến giờ tan làm, nàng cùng Tô Mạn xuống lầu. 

Tô Mạn thấy Bạc Mộ Vũ cũng muốn đi xuống lầu một, tò mò hỏi: "Tiểu Vũ, hôm nay sao lại muốn đến bãi đỗ? Đi xe đến?"  

"Không phải." Bạc Mộ Vũ không định giấu diếm, "Dì Âm gửi tin nhắn đến nói là qua đón em, cho nên em mới đến bãi đổ xe."  

Bạc Mộ Vũ thường sẽ không chủ động nhắc về Giang Trần Âm với Tô Mạn, nhưng bản thân cũng không có ý định giấu giấu diếm diếm chuyện gì. Nàng và Giang Trần Âm đúng là rất thân thiết, nếu có người hỏi thì nàng sẽ nói thật. 

Tô Mạn vừa nghe thấy tên Giang Trần Âm tên, lại cảm thán như vài ngày trước, cùng lúc đó lại hiện lên nghi vấn. Việc Bạc Mộ Vũ ỷ lại vào Giang Trần Âm có thể nói từ nhỏ đã thành quen, nhưng Giang Trần Âm cưng chìu Bạc Mộ Vũ đến thế này, cũng thật sự hiếm thấy. 

Cô chưa từng thấy có trưởng bối nào lại yêu thương con của bạn mình đến thế. Nếu một người nào đó không biết rõ, phỏng chừng nói Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ là mẹ con thì đối phương chắc cũng sẽ tin.  

Chằng qua, nếu Bạc Mộ Vũ từ nhỏ đã ỷ lại Giang Trần Âm, nghĩ ngược lại, việc Giang Trần Âm chìu chuộng Bạc Mộ Vũ cũng đã là thói quen rất nhiều nằm, chuyện này càng không có gì đáng nói. 

Nghĩ như vậy, Tô Mạn lắc đầu cười, hỏi: "Nhà Giang tổng và nhà em cùng đường sao? Tháng trước tôi thấy cô ấy luôn tới đây đón em."

Khóe môi Bạc Mộ Vũ cong cong lộ ra nụ cười, nói: "Không cùng đường, tháng trước em ở cùng với dì ấy, cho nên dì ấy mới tới đây đón em về chung. Hôm nay dì ấy muốn đến nhà em ăn tối, nhưng mà, vài ngày nữa thì sẽ cùng đường." 

"Hai người ở chung với nhau?" Ấn đường Tô Mạn nhảy lên, cau mày hỏi Bạc Mộ Vũ.

Tại sao, cứ mỗi lần cô vừa mới tự nhủ với bản thân, hãy cố gắng tiếp thu mức độ thân mật của Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ thì ngay sau đó, Bạc Mộ Vũ lại tung ra một quả bom có uy lực và sức công phá cực mạnh. 

"Ừm, tháng trước ở chung với nhau." Bạc Mộ Vũ cười tươi hơn vừa rồi, "Tháng này cũng sắp bắt đầu rồi." 

Hơn nữa lần này không hề có thời gian hạn định, chỉ cần nàng nghĩ đến thì không thể khống chế được nhịp đập của tim mình. Giống như điểm đích trên đường chạy rốt cuộc cũng nằm ở ngay trước mắt nàng, chỉ còn thiếu lần nước rút cuối cùng là có thể hoàn thành được nhiệm vụ. 

Không đúng, đây không phải là hoàn thành nhiệm vụ. Rõ ràng đã đạt đến mục đích mình mong muốn nhưng dường như  vẫn còn điểm nào đó chưa đủ, nàng không muốn chỉ là sống cùng với nhau. Nàng không phải là trẻ con, cho nên trước kia có thể đủ thỏa mãn nàng nhưng hiện tại thì không. 

Cửa thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài.

Tô Mạn nhịn không được hỏi: "Tháng này em vẫn ở cùng với cô ấy sao?" 

"Ừm, không chỉ là thàng này, chính xác là bắt đầu từ tháng này." Bạc Mộ Vũ vừa nói, ánh mắt đảo nhìn xung quanh bãi đỗ. 

"Vậy là mỗi ngày Giang tổng đều đến đáy đón em?" 

Cách đó không xa, trong một góc hiện lên bóng dáng của một người quen thuộc, Bạc Mộ Vũ mỉm cười, nói: "Em không thể ăn tối ở bên ngoài, cho nên chỉ cần dì ấy không có xã giao thì sẽ đến." 

Nàng vừa dứt lời, Giang Trần Âm nhẹ giọng gọi: "Mộ Vũ, bên này."

Bạc Mộ Vũ đi đến bên cạnh cô, nói: "Dì Âm, đến sớm vậy."  

Giang Trần Âm khẽ cười, sờ đầu Bạc Mộ Vũ: "Bởi vì dì tan làm sớm hơn con hai mươi phút." Cô dừng lại một chút, xoay sang Tô Mạn nói: "Tô tiểu thư." 

"Giang tổng, lại gặp nhau." Tô Mạn lịch sự mỉm cười. 

"Đúng vậy, đều là nhờ vị……"  Giang Trần Âm kéo dài, sau đó nhu hòa nói tiếp: "Đại biên kịch này. Nếu không có đại biên kịch của chúng ta, tôi và Tô tiểu thư chắc là sẽ không có cơ hội để gặp mặt."  

Tô Mạn tươi cười: "Đúng vậy, lần nào cùng nhờ vị đại biên kịch tạo cơ hội cho chúng ta gặp mặt."  

Cô không thể không thừa nhận, Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ có loại cảm giác thân thiết giữa những người lâu năm mới có, hơn nữa loại cảm giác này không hề gây phản cảm. Cho dù trước đó cô có thấy hai người này sao lại thân cận quá mức như vậy, thấy với cái tuổi của Bạc Mộ Vũ không hợp để ỷ lại vào trưởng bối, nhưng hiện tại vào lúc này cô lại cảm thấy không có gì là quá mức.   

Bạc Mộ Vũ nhíu mày nói: "Hai người vậy mà lấy con ra để làm trò vui."

Giang Trần Âm cười không nói, Tô Mạn vẫn cười: "Không dám không dám."

Giang Trần Âm khách khí nói: "Được rồi, hai chúng tôi đi trước, Tô tiểu thư cũng về đi." 

Bạc Mộ Vũ chào tạm biệt: "Học tỷ, em đi trước đây." 

Tô Mạn gật đầu, sau đó đi lấy xe của mình. 

Đúng là giờ cao điểm, trên tuyến đường lượng xe lưu thông rất cao, sau khi Giang Trần Âm rời khỏi bãi đổ xe của Hoành Thịnh, đoạn giao lộ đầu tiên đã bị kẹt cứng chỉ có thể chậm chạm di chuyển.  

Sau khi bắt buộc phải lần nữa giẫm phanh dừng lại, Giang Trần Âm thuận miệng nói: "Mộ Vũ, dì thấy con hình như thường xuyên bên cạnh Tô tiểu thư, hai người bọn con hiện giờ ở công ty không kiêng dè gì nữa sao?"  Sau khi nói xong cô cảm thấy có gì đó không đúng, bổ sung thêm: "Thì là quan hệ bạn bè giữa hai con, dì nhớ là trước kia con có nói với dì muốn tránh né để giảm những lời thị phi không cần thiết." 

Bạc Mộ Vũ quay lại nhìn cô: "Không phải là không kiêng dè, chỉ là không giống như trước cố tình tránh né mà giả vờ xa lạ. Bởi vì khoảng thời gian trước học tỷ có nói với con, thực lực và lời đồn luôn tồn tại cùng nhau, nếu như có đủ thực lực thì tự nhiên một ngày nào những lời đồn đại vớ vẩn sẽ biến mất. Sau đó con suy nghĩ, nếu như con không đủ thực lực để dẹp tan những  lời phê bình thì với những thứ hiện tại con có thật sự sẽ đưa tới nhiều nhàn ngôn toái ngữ." 

Giang Trần Âm nhìn phía trước, nghe Bạc Mộ Vũ nói liền gật đầu khen ngợi: "Cô ấy nói rất đúng, ưu thế con đang có ắt sẽ đưa đến tranh luận, hiện giờ chuyện con cần làm là dựa vào nền tảng cơ sở mà mình có tạo nên thành tựu cho bản thân, khiến cho người khác khi muốn công kích con phải suy nghĩ lại mình có đủ khả năng đánh bại con hay không."  

Khi cô ôn thanh cùng Bạc Mộ Vũ nói về đạo lý xử sự, không hề mang trên mình cái danh là trưởng bối, chỉ giống như một người bạn của nàng đưa ra ý kiến bản thân. Nét mặt ôn nhu, mỗi câu mỗi chữ đều kinh thanh tế ngữ, nếu như đến gần hơn một chút, những lời nói này tựa như chiếc lá liễu đang gợi lên những gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng. 

"Con biết." Bạc Mộ Vũ khẽ mỉm cười nhìn cô, "Những lời học tỷ nói con đều nhớ rõ, lời dì Âm nói con cũng nhớ." 

Lúc này, dòng xe phía trước nhích lên được một đoạn, Giang Trần Âm cũng chậm rãi khởi động xe tiến lên theo rồi dừng lại, lúc sau liếc nhìn sang Bạc Mộ Vũ, cười nói: "Sau này khi Tô tiểu thư có nói với con như vậy nữa, đừng quên nói cảm ơn người ta. Tuy là thời gian hai con quen biết nhau không ngắn, nhưng những đạo lý này thật ra cô ấy không cần phải nói với con một cách cẩn thận như thế, có hiểu chưa?"  

Hai tay Bạc Mộ Vũ nắm đai an toàn, nhẹ giọng đáp ứng: "Dạ, con biết." 

Giang Trần Âm biết nàng và Tô Mạn cũng không phải rất thân thiết, phép lịch sự thì vẫn cần giữ ở một trình độ nhất định nào đó.

Bạc Mộ Vũ im lặng một lát, bỗng dưng nổi lên một ý nghĩ, hỏi: "Dì Âm, giữa chúng ta có cần giống như vậy không?" 

"Huh? Giống thế nào?" Trong nhất thời Giang Trần Âm không hiểu kịp. 

Bạc Mộ Vũ không nhịn được mỉm cười, răng nanh nhòn nhọn đáng yêu lộ ra: "Thì là những lời dì nói mà sẽ có ít cho con sau này, vậy thì con phải nói cảm ơn dì." 

Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu sâu kín, như đang nói chuyện rất nghiêm túc nhưng trong lời nói mơ hồ chứa ý cười. Nàng tươi cười như vậy tựa như một mảnh đất bị phủ bởi lớp tuyết dày đang nghênh đón sắc xuân.   

Giang Trần Âm trong mắt đều là sự vui vẻ, đưa tay sang xoa xoa đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: "Đồ ngốc, giữa chúng ta thì không cần." 

Dòng xe rốt cuộc cũng đã lưu thông, chiếc xe Giang Trần Âm cũng theo dòng chảy đi tới. 

Cánh tay đưa sang xoa đầu Bạc Mộ Vũ đã thu lại, tập trung lái xe. Nụ cười bên môi Bạc Mộ Vũ cũng đã không còn, chỉ còn lại ánh mắt đang bướng bỉnh nhìn lên sườn mặt nhu uyển của cô. 

Quan hệ giữa hai người sẽ mãi mãi không có xa cách, Bạc Mộ Vũ không biết vì sao mình lại thấy như vậy.

Hết chương

---o0o---

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm qua cập nhật chương lên thì nhận được một vài phản hồi liên quan tới mấy giả thuyết, bởi vậy sau đó tôi đã spoil một chút việc Giang Trần Âm đưa tiền bồi thường cho gia đình nam sinh đã nhảy lầu trong chương ngày hôm qua. Cho nên những đọc giả ngày hôm qua sau khi xem xong nhưng chưa nhìn thấy đoạn giải thích đó có thể quay về xem lại phần "Tác giả có lời muốn nói" của chương trước.

Cảm ơn các vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.