Đêm tối, mấy người tìm một chỗ ngồi xếp bằng, tại một nơi trong đó Lạc Thiên gọi Phượng Duyên tới rồi nhìn nàng nói .” Ngươi lấy Địa Tâm Ngọc Linh Thủy ra đi, ta giúp ngươi hộ pháp.”
“Vâng.” Phượng Duyên cũng không tỏ ý kiến lấy ra một cái bình ngọc, khi bình ngọc xuất hiện thời điểm một cỗ hương thơm như muốn tinh lọc linh hồn quanh quẩn không gian, nàng không nói hai lời uống vào.
Khi nàng uốc vào lúc quanh thân nổi lên từng hắc khí, thân thể nàng nổi lên từng đoàn quang mang như đang được tẩy lễ.
Lạc Thiên nhìn nàng phục dụng sau phát tay một cái không gian bị cách ly, Lạc Thiên hai tay kết ấn, mi tâm một tia kim quang bắn vào tâm của Phượng Duyên.
Tại mi tâm của Phượng Duyên trong Thiên Tinh Tháp như gặp được kích thích, phóng ra nhàn nhạt Hồng Mông Tử Khí, chúng bao bọc lấy Phượng Duyên, quanh thân nàng nổi lên từng đoàn lam quang, những này lam quang bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể của Phượng Duyên, cơ thể nàng mỗi một tế bào đều được tinh lọc như thủy tinh, tạp chất hóa thành hắc khí bay ra thân thể nàng.
Đây là một trong tác dụng của Hồng Mông Tử Khí, chúng có thể khiến thân thể con người, huyết mạch, thần thể... lột xác nhanh hơn cùng thoát thai hoán cốt, tại Thập Thiên Vũ Trụ trong Hồng Mông Tử Khí có thể nói là có công dụng đệ năm, chỉ xếp sau Thái Sơ Chi Khí, Bất Hủ Chi Khí, Vĩnh Hằng Chi Khí cùng Hư Vô Chi Khí.
Năm đó mấy vị sư tổ của Lạc Thiên vì đạt được loại này Hồng Mông Tử Khí đã phí một phen đau khổ dày vò mới đạt được, đây là bọn họ chuẩn bị cho Lạc Thiên cùng Hoặc Thiên. Sau khi hai người sử dụng xong vẫn còn một ít nên Lạc Thiên cất dữ cho tới bây giờ, ngoại trừ đủ dùng cho Lạc Tuyết cùng Phượng Duyên ra hắn cũng không còn lại nữa.
Lạc Thiên không quay đầu lại cũng đoán được là ai đến, nhưng hắn không nói mà vẫn yên tĩnh nhìn vùng biển kia.
“Ngươi rất thích yên tĩnh sao?.” Trong bãi biển, San San đi tới nhìn Lạc Thiên cười nói.
Trong đêm tối, thanh phong nhẹ nhàng thổi lên khuôn mặt nàng, tóc dài khẽ tung bay, nàng bây giờ là như vậy mê người, nàng lúc này không còn anh tư bừng bừng mà giống như một nữ tử tràn đầy nữ nhân vị.
Lạc Thiên không nói xem như thừa nhận, hắn quả thực thích yên tĩnh, chỉ vì như vậy mới có thể khiến nội tâm hắn thanh minh hơn.
“Ngươi là người của truyền thừa nào vậy?.” San San thấy Lạc Thiên không nói tiếp tục hỏi, dù sao nàng cũng rất tò mò với Lạc Thiên, từ lúc gặp hắn tới giờ vẫn luôn đem tới cho nàng từng đợt trùng kích, nhìn người nam tử này San San cảm thấy hắn là như vậy cao thâm mạt trác. Mặc dù biết hỏi xuất thân của người khác là rất tế nhị nhưng nàng vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
“Ta chỉ là một kẻ lang thang không nhà để về mà thôi.” Lạc Thiên đôi mắt bình tĩnh bôi qua một chút ba động, đây cũng xem như là lời nói thật tâm hiện giờ của hắn, dù sao Thiên Tinh Cung tuy rằng xem như là truyền thừa của hắn nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn, còn nếu nói hắn là Lạc Gia thì lại càng không thể, bởi vì Lạc Gia đã bị diệt, hắn hiện giờ chỉ là một kẻ lang thang mà thôi.
“Xin lỗi, ta không cố ý.” Cảm nhận được nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng cô đơn tâm tình của Lạc Thiên nàng không có ý tứ nói.
“Vậy tiếp theo lần này sau khi rời đi Kim Quy Không gian sau ngươi tính làm gì.” San San cũng không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào có thể hỏi về tin tức của Lạc Thiên rồi hỏi.
“Trường Minh Vực, sau đó thì sẽ tới Trung Tâm của Vô Cực Vũ Trụ.” Lạc Thiên nhàn nhạt nói. Hai nơi này đều có thứ hắn cần, nên cũng sẽ phải tới một chuyến, dù ở đó có người kia nhưng hắn vẫn phải đi.
Năm Vạn năm trước hắn đã từng đi tới Vô Cực Vũ Trụ, nhưng lúc đó chỉ ở lại không tới hai nghàn năm, mà phần lớn thời gian đều tu luyện nên không quá quen thuộc, mặc dù có tình báo từ Thiên Tinh Cung chuyển tới nhưng cung không phải là tất cả.
Nghe xong San San giới thiệu Lạc Thiên không khỏi nở nụ cười, mấy tên đấy năm đó hắn từng đánh qua, tất cả đều không thể vượt qua năm chiêu của hắn, bây giờ cũng không biết có tiến bộ hay không.
Nói tới đây không khỏi nghĩ tới bống người bá đạo vô biên kia, nàng từng xem qua Đông Thắng chiến đấu qua, quả thật là cực kỳ kinh diễm.
“Ồ, không lẽ Vô Cực Vũ Trụ bây giờ không có ai trong cùng thế hệ có thể cùng hắn đánh một trận sao?.” Lạc Thiên có chút bất ngờ, năm đó Đông Thánh tuy rằng kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng không thể nói là đệ nhất. Như vậy xem ra mấy năm nay hắn có cơ duyên, Lạc Thiên không khỏi suy nghĩ.