Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 11: Gió Đông Tuyết Lạnh (hạ)



Buổi sáng, tuyết lất phất rơi, Tố Đan thêm than bạc vào lò sưởi, nàng cơi tầng tầng tro mỏng, lại nói:

- Phu nhân có cho hạ nhân đến thông báo hôm nay nhị phòng và tam phòng cùng về, có lẽ giữa trưa sẽ đến được kinh thành!

Niệm Tư Huyền hơi nhếch môi, hai phòng này với nàng không quá nhiều can hệ, nhưng nàng nghe được nhị phu nhân là người Ly gia, Ly Tể tướng đương triều. Họ Ly vốn là văn gia nổi danh Đại Sở, cùng Kỷ tướng gia trên chính trường mười phần đối địch.

Niệm Tư Huyền ngẫm ngẫm, Kỷ thị lo lắng không phải không có lý do, dẫu sao nhị phòng vẫn còn một đích nữ, nhị lão gia sắp là Phó Đô Ngự sử Đô Sát viện, mà Ly thị nhà mẹ Ly Tể tướng thật không hề thua kém gì Kỷ gia.

Niệm Tư Huyền cài thêm kim thoa lên tóc, lơ đãng biểu tình:

- Lục tiểu thư khuê danh là gì?

Tố Đan đứng một bên giúp nàng chải tóc:

- Lục tiểu thư năm nay cũng chỉ vừa mười ba tuổi, nàng tên gọi là Trịnh Như Bình! Trên nàng còn có một huynh trưởng Trịnh Thần, nếu về phủ có lẽ phải sửa miệng gọi là nhị thiếu đi! Trịnh Thần thiếu gia chỉ thua đại thiếu có ba, bốn tuổi!

Trịnh Như Bình đã mười ba tuổi, Niệm Tư Huyền xoa xoa cao dược lên đôi tay thêm mềm mịn, mười ba tuổi coi như cũng vừa vặn tìm một mối hôn. Trịnh Thần nếu đứng hàng thứ hai, như vậy chắc chắn ở tuổi này cũng nối nghiệp nhị lão gia bước vào quan trường. Nhị phòng nhìn ngang dọc thế nào cũng hơn hẳn đại phòng, khác biệt duy nhất cũng chỉ một cái tước Quốc Công.

Niệm Tư Huyền cười cười, bước chân từ từ ra hành lang:

- Đỗ lão phu nhân là người hiền lành?

Tố Đan lắc đầu, tay vẫn nắm ô che tuyết:

- Nô tì cũng không rõ, lão phu nhân thường ngày cũng chỉ ở Phật đường niệm phật! Tính cách trầm lắng, nhưng dù sao cũng là sinh mẫu nhị phòng, đối với nhị lão gia có phần thiên vị!

Niệm Tư Huyền không đáp, Đỗ lão phu nhân rõ ràng chỉ là thiếp thất, lại lên đến bình thê, còn có thể sinh được nam hài công thành danh toại. Hiện tại chính thê năm đó đã mất, bà vẫn sống khỏe mạnh cùng hài tử, một đời tranh đấu đều đạt được trái ngọt, người này coi như không hề đơn giản.

Xa xa qua làn bụi tuyết, Niệm Tư Huyền thoáng nhìn thấy bóng áo Châu Ẩn hồng nhạt quay về, Châu Ẩn nhanh nhẹn thi lễ, phủi phủi ướt át vương trên vai:

- Tiểu thư, nô tì đã đem lễ vật tạ ơn đến Lăng Vương phủ rồi ạ! Cũng đã giao tận tay Tạ Thủ vệ!

Tố Đan đánh giá Châu Ẩn một vòng, dù sao cũng là người mới, chủ nhân nàng tuy sau khi tỉnh dậy tính cách có chút ít khác biệt coi như thâm trầm hơn, nhưng mà Châu Ẩn đến cùng cũng chỉ là nữ nhi người quen cũ. Tiểu thư nàng, sợ rằng đã quá dễ dàng tin tưởng.

Niệm Tư Huyền sau khi dùng cơm trưa thì hai phòng cũng về đến Chiêu Quốc công phủ. Để không thất lễ, nàng phân phó Tố Đan đem lễ vật đã chuẩn bị từ trước rồi cùng đến gặp người.

Lúc này trong viện Kỷ thị ồn ào người, ngoại trừ Đỗ lão phu nhân đi đường xa mệt nhọc cần phải nghỉ ngơi, còn lại nữ nhi mấy phòng đều tập trung ở đây. Niệm Tư Huyền đi vào giữa tiếng cười khach khách của một phụ nhân:

- Thuần Hi Quận chúa, mấy năm không gặp vẫn xinh đẹp như xưa a!

Niệm Tư Huyền mắt huyền chớp nhẹ, nhìn vào vị trí ngồi có thể đoán được:

- Nhị thẩm, Tam thẩm, đã lâu không gặp hai người! Chất nữ thật có chút mong nhớ!

Nhị phu nhân Ly thị biểu tình gì cũng không lộ, đôi hàm răng trắng kín kẽ hé cười:

- Đại tỉ nhi, đến đây thẩm xem nào!

Ly thị nắm lấy tay nàng, vuốt ve mấy cái coi như thân mật, khen ngợi:

- Rất giống tẩu tẩu ngày trước, xinh đẹp hiền thục!

Tam phòng vội vàng xuýt xoa theo:

- Nhan tẩu khi đó cũng cao bằng đại tỉ nhi, chỉ khác là tóc tẩu ấy dài hơn!

Niệm Tư Huyền thi lễ lui về không muốn đáp lại, Kỷ thị ở đây, nhị phu nhân cùng tam phu nhân không chút kiêng kỵ nhắc về sinh mẫu Thuần Hi Quận chúa, cơ bản vừa về phủ đã muốn khai hỏa.

Tam phu nhân Văn thị đang bế trên tay một hài tử khoảng ba tuổi, đứa trẻ vẫn còn quấn trong bọc đỏ, đang cáu bẳn muốn khóc:

- Bình nhi ngoan, ngoan nào!

Tam lão gia thứ xuất là dưỡng tử của Đỗ lão phu nhân, hiển nhiên Văn thị phải hết sức lấy lòng Ly thị để được hưởng chút phúc thừa. Lần này hồi kinh cả phủ chỉ chú ý đến nhị phòng, tam phòng gần như vô hình. Huống hồ tam lão gia có hồi kinh cũng chỉ là một Hàn Lâm viện học sĩ ngũ phẩm. Trong kinh như thế này cũng không cao quý gì, chưa nói là có phần thấp kém. Ngoại trừ ấu tử Trịnh Bình, Văn thị còn một nữ nhi là Trịnh Nhược My, Nhược My cũng vừa tròn mười ba tuổi.

Nói lần này nhị phòng hồi kinh đơn thuần chỉ muốn ở Chiêu Quốc công phủ vì ý nguyện của Đỗ lão phu nhân thì có lẽ sẽ chẳng ai tin được. Cái ghế Chiêu Quốc công còn đó, nhị lão gia đã một lần không tranh được, trong tâm chắc chắn đã muốn nuôi dưỡng để Trịnh Thần đoạt lấy từ tay Trịnh Lục Thanh. Trịnh Lục Thanh nhỏ tuổi như vậy, huống hồ Kỷ thị cũng chỉ là kế thê.

Niệm Tư Huyền tặng lễ vật đến mấy vị muội muội, lại thu lễ vật của trưởng bối về tay, trò chuyện vài câu coi như buổi ra mắt cũng kết thúc. Niệm Tư Huyền thoáng đánh giá Trịnh Như Bình, bề ngoài diễm lệ, tính cách từ tốn, xem ra Ly thị đã tốn không ít tâm sức nuôi dưỡng nữ nhi này. Niệm Tư Huyền thầm nghĩ đến khả năng Ly thị ít nhất cũng muốn Trịnh Như Bình phải đính ước được với một chân chính Hoàng tử.

Lăng Vương phủ, tuyết rơi trắng mái ngói xanh, trên đoạn đường lớn xuyên suốt các viện, hạ nhân đang mải miết dọn tuyết trên nền đá cứng lạnh.

Hạ Lan Lăng Quân nhìn lễ vật trên bàn từ Thuần Hi Quận chúa đưa đến, bên trong là một cuốn tranh chữ của một danh gia đương thời. Thuần Hi Quận chúa là tạ ơn việc hắn cứu nàng ở Trịnh gia thôn. Nhưng mà chuyện xảy ra từ tháng mười, lúc này đã cuối năm, nàng không sớm đưa lễ từ trước, lại đợi đến bây giờ.

Hạ Lan Tường nhìn nét ưu tư trên gương mặt phong nhã của Hạ Lan Lăng Quân, khóe miệng kéo thành một nụ cười giễu cợt:

- Điện hạ đang nghĩ cái gì?

Hạ Lan Lăng Quân lắc đầu, Trịnh Thế Ninh có phải Niệm Tư Huyền không hắn còn chẳng rõ, hiện tại làm sao cởi bỏ được tâm sự trong lòng. Hạ Lan Tường phất phất tay áo:

- Chỉ vì một điệu đàn ở trong đêm ở biệt viện Trịnh gia mà Lăng Vương điện hạ nổi danh kinh kỳ đã động lòng rồi sao?

Hạ Lan Lăng Quân gấp lại trang chữ, nhàn nhạt ý tứ:

- Đừng nói nhảm nữa, vào chính sự đi!

Hạ Lan Tường cố tình không nghe thấy, đuôi mắt hơi nheo lại:

- Đệ chính là tương tư một khúc Phượng Ly này sao! Một khúc nhạc ai cũng có thể học được! Huống hồ trước giờ Thuần Hi Quận chúa thường xuyên đến Lăng Vương phủ, vô tình có nghe Vương phi gảy qua cũng là thường tình!

Hạ Lan Lăng Quân dừng tay trên án thư, điệu cười có phần bi ai:

- Đúng là như vậy!

Hạ Lan Tường thở dài, tiến lại gần hơn, an ủi:

- Dù sao Phượng Ly khúc cũng không thất truyền, đó là may mắn! Đệ đừng vì những ngẫu nhiên trùng hợp mà bị đau thương che mờ đi lý trí! Chuyện hoán hồn gì đó, đệ có thể tin sao? Hay đệ cố tin chỉ vì đó là Niệm Tư Huyền!

Hạ Lan Lăng Quân ấn mạnh bút lông trong tay xuống, mực nhoe nhoét thành một vệt dài loang trên nền giấy Tuyên Thành trắng đến lóa mắt. Hạ Lan Tường trước giờ ít khi nói lời thật lòng, hiện tại khuyên can hắn, chính là ngay cả Hạ Lan Tường cũng chẳng thể nào nhìn nổi dáng vẻ bạc nhược của hắn lúc này.

Hạ Lan Lăng Quân ngẩng đầu, lưu ly thủy mâu lấp lánh tuyết trắng:

- Trịnh Thế Ninh có lẽ cũng chỉ vô tình, nàng không thể nào từ bỏ vị trí Thái tử phi chỉ để đến Lăng Vương phủ! Là tự bản Vương đa tình!

Hạ Lan Tường giở một sớ con qua loa đọc, cho rằng không phải:

- Trịnh Thế Ninh có lẽ muốn trả thù Trịnh Mẫn Doanh mà cố tình vào Lăng Vương phủ! Phủ của đệ vẫn trống Vương phi không phải sao? Huống hồ Thái tử vẫn còn chần chừ chuyện hôn phối với Trịnh Thế Ninh!

Hạ Lan Lăng Quân trong lòng một thoáng minh bạch, nếu giải thích theo hướng của Hạ Lan Tường thì có thể hiểu được những trùng hợp trước giờ chính là Trịnh Thế Ninh muốn cố tình để hắn thấy. Dẫu sao ngày Niệm Tư Huyền mất đi, hắn đã khiến cả kinh thành cảm động về tấm chân tình bản thân dành cho nàng ấy đến bực nào.

Hắn thật sự yêu Niệm Tư Huyền, vô cùng yêu Niệm Tư Huyền, nhưng mà ngược lại, mọi loại quy củ tang chế khi ấy, kể cả thạch lăng hoa lệ bao bọc thi hài nàng kia cũng là chủ ý của phụ hoàng. Thời điểm nàng mất đi, hắn thật sự chỉ muốn buông bỏ tất cả.

Hạ Lan Tường có thể hiểu được Hạ Lan Lăng Quân năm phần, cũng không thể nào hiểu hơn được. Tựa như Hạ Lan Tường suy đoán được chuyện Trịnh Mẫn Doanh là người đẩy Thuần Hi Quận chúa xuống nước sau khi đánh ngất hắn. Nhưng không đoán được vì sao Hạ Lan Lăng Quân biết rõ nội tình một chút trừng phạt đến Trịnh Mẫn Doanh đều không có.

Hạ Lan Tường đã rất nhiều lần muốn hỏi, Hạ Lan Lăng Quân có biết người phóng hỏa Phượng Hoàng lâu chính là Trịnh Mẫn Doanh hay không?

Hạ Lan Tường muốn xóa đi không khí đặc quánh lúc này, liền mở sổ con nói về vụ án Hòa phi cùng thập tứ Hoàng tử tạo phản.

- Hòa phi cũng đã ấn tay điểm chỉ toàn bộ, vẫn khăng khăng khẳng định Viên Hầu phủ trực tiếp cung cấp bạc ủng hộ phản quân! Viên Hầu cũng đã bị tống giam, ngoại trừ Niệm Kinh Hồng thì Niệm phu nhân Thượng Quan thị cũng đã bị chúng ta bắt được, đang trên đường hồi kinh!

Hạ Lan Lăng Quân vứt giấy tờ xuống bàn, tựa tiếu phi tiếu:

- Bản Vương biết rõ Viên Hầu phủ bị oan, nhưng vẫn không thể làm gì được!

Hạ Lan Tường gật gù:

- Cái sai của Niệm gia chính là quá trung thành với Hạ Lan Yến Minh! Kể cả khi Niệm Tư Huyền gả vào Lăng Vương phủ, thì tâm của Niệm gia cũng chỉ hướng về Đông cung! Nhưng ta lại không hiểu, vì sao Hòa phi lại chọn Niệm gia!

Hạ Lan Lăng Quân phê nhanh sổ sách, từ tốn giải thích:

- Hoàng hậu Thượng Quan thị, tố Thượng Quan gia thì ai có thể tin được! Huống hồ Viên Hầu đang là Lại bộ Thượng thư, huynh cứ nghĩ đi, trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, có thể tự ý đề cử tay chân lên các chức vị chính là một lợi thế không nhỏ, hoặc phải nói là vô cùng lớn! Hòa phi trước giờ cùng Hoàng hậu bất bình, đánh vào Niệm gia coi như chặt đi một cánh tay của Hoàng hậu!

Hạ Lan Tường tuy chăm chú lắng nghe, nhưng lại hời hợt trả lời:

- Hòa phi ngụy tạo chứng cứ lần này cũng thật không vừa, chúng ta chẳng cách nào tra ra sai sót để minh oan cho Niệm gia cả!

Hạ Lan Lăng Quân ngưng thần một lúc lâu, đột ngột lạnh giọng phân phó Tạ Phong bên cạnh:

- Bí mật điều tra Thượng Quan Tĩnh Hầu. Còn nữa, đặc biệt xem thử những ai được đề bạt vị trí Lại bộ Thượng thư sắp tới!

Hạ Lan Tường nhấp một ngụm trà, giũ giũ tà áo:

- Có gì nghi ngờ sao?

Hạ Lan Lăng Quân không đáp, Hạ Lan Tường cũng lười hỏi tiếp, nói sang chuyện khác:

- Sắp tới Hồng Mai yến, Lăng Vương điện hạ định vận y phục màu gì, để một Hầu tước nhỏ nhoi như ta biết mà tránh, không bị người đoạt mất nổi bật!

Tạ Phong đứng một bên, không nhịn được cười:

- Điện hạ thì chỉ có duy nhất một kiểu hắc y, trời sập không đổi!

Hạ Lan Tường ngửa đầu tựa lên thành ghế, chán chường:

- Ta nghe Hoàng tổ mẫu nói đệ sắp được phụ hoàng ban hôn! Đệ chuẩn bị gì chưa?

Hạ Lan Lăng Quân nuốt xuống một ngụm khí lạnh, lãnh đạm:

- Sấm chớp mưa móc đều là thiên ân, có đối sách cũng chỉ tạm thời!

____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.