Ma ma Kỷ phủ nhanh chân dẫn đường, Niệm Tư Huyền thong thả đi sau, phía trước nàng, Kỷ Vân Hương bước nặng bước nhẹ biểu tình thập phần khó chịu. Bình thường, nếu Kỷ Vân Hương gả đi, Trịnh Mẫn Doanh đến thật là một việc vui mừng, nhưng hiện tại, nơi Kỷ Vân Hương gả vào chính là Lăng Vương phủ, mà Trịnh Mẫn Doanh một cái Trắc phi có sẵn của Lăng Vương, đừng nói là chúc phúc, Trịnh Mẫn Doanh chính là muốn thị uy cùng Kỷ Vân Hương.
Trịnh Mẫn Doanh đã đợi trong đại sảnh từ lâu, khi thấy hai nàng đến, cũng không có ý đứng lên, chỉ miễn cưỡng nhấc chân một chút:
- Đại tỉ hôm nay thật rảnh rỗi, thường ngày cũng không thấy tỉ đến thăm ngoại tổ phụ thế này!
Niệm Tư Huyền huyền mâu liếc nhẹ, tự chọn một vị trí ngồi, lại để mặc hạ nhân châm trà rót nước. Kỷ gia là ngoại tổ phụ của Trịnh Mẫn Doanh, không phải của nàng. Niệm Tư Huyền cũng tự biết Thuần Hi Quận chúa cùng ngoại tổ không mấy thân thiết, gần như không còn qua lại, vì thế Trịnh Mẫn Doanh mới giễu cợt nàng.
Niệm Tư Huyền nhấp một ngụm trà, thưởng thức vị ngọt hậu nơi đầu lưỡi đọng lại:
- Nhị muội đến cũng là muốn xem giá y của Vân Hương sao? Giá y Vân Hương thêu vô cùng đẹp...
Trịnh Mẫn Doanh mở to mắt ngạc nhiên, che miệng cười:
- Biểu muội thêu sao? Có thể lừa ai được chứ!
Kỷ Vân Hương trừng mắt một cái, vẻ mặt muốn bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu:
- Giá y là của muội, muội thêu hay không đều chẳng quan trọng! Dù giá y xấu đẹp thế nào, nơi muội bước vào cũng là...
Kỷ Vân Hương ngừng một chút, lại xoáy thẳng ánh nhìn vào Trịnh Mẫn Doanh:
-...Lăng Vương phủ!
Niệm Tư Huyền lặng lẽ nhếch môi, Trịnh Mẫn Doanh muốn khai hỏa, Kỷ Vân Hương liền lập tức tuyên chiến, nếu Trịnh Mẫn Doanh có Chiêu Quốc công phủ, thì Kỷ Vân Hương cũng có Kỷ gia tướng chống lưng, thực lực đôi bên coi như ngang tài ngang sức.
Niệm Tư Huyền tiến lại cạnh lò xông, nơi có một cành mai đỏ, nàng hơ tay lên ngọn lửa than bạc ấm áp:
- Thêm ba ngày nữa đã rước dâu, Lăng Vương phủ đối với hôn sự này cũng thật là gấp gáp!
- Có thể không gấp sao, muội thế nào cũng là Hoàng thượng ban hôn!
Niệm Tư Huyền xoay thân người lại, liền trông thấy gương mặt Trịnh Mẫn Doanh đã chuyển trắng, Kỷ Vân Hương tuy vào phủ sau, nhưng nàng ta lại là người Hoàng đế chỉ hôn, thân phận trong Vương phủ cư nhiên cao hơn Trịnh Mẫn Doanh một đầu.
Niệm Tư Huyền nhìn vụn tuyết rơi từng đợt ngoài sân đá, đoán chừng canh giờ cũng đã không còn sớm, trò chuyện thêm đôi câu liền muốn hồi phủ:
- Ba ngày nữa, ta sẽ cùng khuê mật các nàng bầu bạn muội đến Lăng Vương phủ!
Kỷ Vân Hương gật đầu hào hứng, nắm lấy tay Niệm Tư Huyền không buông:
- Sau này tỉ tỉ xuất giá đến Đông cung, muội nhất định sẽ học thêu giúp tỉ thêu giá y!
Niệm Tư Huyền bật cười, nhìn qua mấy tì nữ cũng đang tủm tỉm:
- Đại tỉ đã hồi phủ thì tỉ muội ta cùng nhau đi! Ta cũng muốn đến thăm mẫu thân!
Niệm Tư Huyền không nói gì, bước ra khỏi viện tử Kỷ Vân Hương, chậm rãi đến cổng lớn đợi xa mã. Trịnh Mẫn Doanh cùng Đào ma ma cũng cứ thế đi cạnh.
Niệm Tư Huyền chỉnh lại trâm cài trên tóc, phủ áo choàng kín đầu, khóe miệng nhếch lên:
- Muội đã cùng đi, hẳn là có điều muốn nói!
Trịnh Mẫn Doanh hai tay ôm ấm lô nhỏ, đôi môi tô đỏ mấp máy mở lời:
- Trịnh Thế Ninh, ngươi đừng tưởng mình là Quận chúa thì có thể bước qua cửa Lăng Vương phủ!
Niệm Tư Huyền khẽ hứng một bông tuyết, quan sát hình thù kỳ dị buốt giá dần tan trong long bàn tay, nhàn nhạt:
- Thẳng thắn như vậy sao? Chỉ là ta có vào Lăng Vương phủ hay không...cũng chẳng đến lượt ngươi quyết định!
Trịnh Mẫn Doanh hơi thở nặng nề, đôi mắt híp lại:
- Đích trưởng nữ? Chỉ vì từ bụng nữ nhân đó chui ra, ngươi liền đoạt tất cả những gì đáng lẽ phải thuộc về ta! Phẩm vị Quận chúa là của ta, Đông cung Thái tử phi cũng là của ta! Ngươi ngu ngốc không được Thái tử yêu thích, lại đánh chủ ý lên người Lăng Vương điện hạ! Ta quả thực ngày đó vẫn nên cho người dìm chết ngươi! Cứ nghĩ rơi cao như vậy xuống hồ sen không chết cũng tàn phế, ngươi cuối cùng lại sống khỏe mạnh!
Niệm Tư Huyền thu tay về sau áo, Trịnh Mẫn Doanh không ngần ngại nói ra bản thân chính là hung thủ đứng sau hãm hại Thuần Hi Quận chúa, cơ bản cũng bởi vì Chiêu Quốc công phủ chủ mẫu vẫn là Kỷ thị, chưa kể nàng ta luôn được phụ thân thương yêu, ở Lăng Vương phủ thì nhận vô vàn sủng ái.
Niệm Tư Huyền xoay người lại, đối diện ánh mắt phừng phừng nộ khí của Trịnh Mẫn Doanh:
- Muốn đối phó với ta? Trước tiên phải xem ngươi xử trí Kỷ Vân Hương thế nào đã!
Trịnh Mẫn Doanh tự mãn cười lớn:
- Tỉ tỉ, ngươi có biết Niệm thị từng được chính Lăng Vương cầu xin Hoàng thượng ban hôn hay không? Cuối cùng vẫn thất bại dưới tay của ta, một thi hai mạng!
Niệm Tư Huyền trong lòng rung lên, nhắc đến hài tử, nàng không thể ngừng chua xót. Niệm Tư Huyền hít một hơi sâu:
- Ra tay với người thất sủng, cũng không phải là bản lĩnh gì!
Trịnh Mẫn Doanh từ xa nhìn thấy xe ngựa đến, liền tiến thêm mấy bước, thì thầm vào tai nàng:
- Trịnh Thế Ninh, ngươi nghĩ điện hạ không biết là ta ra tay phóng hỏa giết người hay sao! Điện hạ chính là ngầm đồng ý với ta, còn yêu chiều ta hơn ngày trước một bậc! Kết cục của Niệm Tư Huyền, cũng chính là kết cục của ngươi! Ngừng mơ tưởng đến Lăng Vương điện hạ đi!
Trịnh Mẫn Doanh lên xe ngựa, Niệm Tư Huyền thoáng trông thấy Đào ma ma ánh mắt lo lắng quay lại nhìn nàng. Niệm Tư Huyền khẽ cười, Trịnh Mẫn Doanh đang cố chứng tỏ địa vị bản thân.
Lăng Vương sủng nàng ta thì đã sao, muốn phù chính thì đã sao, lời nói của nam nhân, đặc biệt còn là nam nhân bạc tình như hắn, thật không thể tin được. Hắn vì củng cố thế lực, đầu tiên cưới Niệm Tư Huyền nàng, muốn lôi kéo sự ủng hộ của Viên Hầu phủ nhưng không thành, liền lạnh nhạt nàng. Về sau nạp Trịnh Mẫn Doanh, được Chiêu Quốc công phò trợ, lại còn tham lam chiếm luôn đích nữ Kỷ gia. Vừa nhìn đã rõ một hồ lô chính trị, không có chỗ cho tình cảm.
Niệm Tư Huyền thở dài, nghĩ đến phụ thân đang trong ngục thất, nếu chần chừ đến mùa thu sẽ bị trảm quyết, nàng lấy lại dũng khí:
- Quên đi!
Niệm Tư Huyền lên xe hồi phủ, lần này tiếp cận hắn, vốn không phải bởi vì rung động.
Chập tối, gió heo hút thổi trên mái ngói cuốn theo từng đợt tuyết lạnh lẽo. Niệm Tư Huyền dưới ánh đèn lay lắt chăm chú xem lại sổ sách trong tháng qua. Nàng tiếp nhận việc quản gia Quốc công phủ đã gần hai tháng, tâm trạng thường xuyên căng thẳng.
Niệm Tư Huyền lật từng trang một, màu mực đen nhòe dưới chất liệu giấy vàng vọt càng khiến đôi mắt từng thương tổn thêm đau nhức. Đang muốn nghỉ ngơi thì nàng khựng tay lại trước một con số bất hợp lý, Niệm Tư Huyền hít sâu, luống cuống lấy bàn tính.
Niệm Tư Huyền biết rõ chuyện sổ sách Kỷ thị thật sự đã nhúng tay vào, vừa để tẩy sạch việc xấu, vừa thuận tiện vu khống nàng. Tuy đã chuẩn bị, nhưng Niệm Tư Huyền đối với việc quản gia không phải là đối thủ của Kỷ thị. Khi ở Lăng Vương phủ, chuyện lặt vặt gạo muối dấm đường do Chu quản gia lo liệu. Việc đại sự liên quan ngân khố Vương phủ toàn bộ đều dưới tay Tạ Phong.
Niệm Tư Huyền cẩn thận tính toán, chính là mất hai vạn lượng bạc, tất cả đều khai khống vào các loại bông vải, than củi và dầu nến. Đây là những như yếu phẩm mùa đông, cũng là nơi dễ rút bạc nhất, người ngoài nhìn vào, đương nhiên sẽ cho rằng nàng lợi dụng quyền hạn trực tiếp thu hai vạn lượng bỏ túi riêng.
Niệm Tư Huyền xoa xoa mi tâm, gấp gọn sổ sách, lại gọi Châu Ẩn đến.
Đầu giờ Mão, thiên địa còn chìm trong mờ mịt, bên viện Kỷ thị đã thông báo muốn các phòng đến dùng bữa sáng. Niệm Tư Huyền cả đêm trằn trọc, nàng che sắc mặt nhợt nhạt bằng một tầng phấn hồng mỏng. Niệm Tư Huyền chỉnh trang xiêm áo vừa kịp giữa giờ Mão.
Trong viện tử Kỷ thị, nhị phòng chưa đến, tam phòng đã đợi sẵn. Niệm Tư Huyền chào hỏi mấy câu rồi ngồi xuống. Tam phòng tuy rằng vuốt mông ngựa nhị phòng, nhưng Văn thị dù sao luận về gia thế lẫn tiền bạc đều không thể trực diện đối đầu đại phòng.
Kỷ thị cho người dọn bữa sáng lên bàn, Niệm Tư Huyền theo quy củ đứng sau lưng Kỷ thị hầu dùng thiện. Văn thị gượng gạo nhìn huyết yến bào ngư bày kín một bàn. Tam lão gia chỉ là Hàn lâm học sĩ, những món xa xỉ độ này, tam phòng thắt lưng buột bụng thường ngày đều không dám dùng.
Niệm Tư Huyền đong một bát yến đưa đến Kỷ thị:
- Mời mẫu thân dùng!
Kỷ thị không vội đỡ bát yến, lạnh nhạt:
- Đại tỉ nhi có đem sổ sách tháng này đến không?
Niệm Tư Huyền trong lòng khẽ cười, Kỷ thị quả thật với chuyện hai vạn lượng rất gấp gáp:
- Đã đem đến!
Niệm Tư Huyền nhìn mấy đầu móng tay vì nóng mà đã đỏ ửng, nàng lần lượt lưu chuyển từng ngón một. Kỷ thị thoáng nhìn lên, đôi mắt híp lại. Niệm Tư Huyền nhếch môi, nàng hơi lùi chân, bất ngờ hất đổ toàn bộ bát yến vào người Kỷ thị.
Trong phòng thoáng yên ắng, Kỷ thị hét lên một tiếng, trừng trừng:
- Ngươi dám?
Niệm Tư Huyền vờ sợ hãi, vội vàng tránh sau lưng Văn thị:
- Mẫu thân! A! Nữ nhi vụng về...người không bị thương chứ!
Huyền mâu Niệm Tư Huyền khiêu khích hướng đến Kỷ thị. Vốn dĩ Kỷ thị trước giờ luôn tìm đủ mọi cách hại chết Thuần Hi Quận chúa, rõ ràng là địch nhân nàng cũng không cần phải tiếp tục đóng kịch.
Ngoài sảnh, Ly thị cũng vừa đến, bước vào giữa phòng ăn hỗn độn, Ly thị không nhịn được giễu cợt:
- Mùa đông run tay là lẽ thường, tẩu tẩu lại đi chấp nhặt với một tiểu hài nữ!
Ly thị tùy tiện lấy một miếng hoa quế cao trên bàn, vẫy tay Niệm Tư Huyền:
- Nào, cùng nhị thẩm ra ngoài dùng trà!
Niệm Tư Huyền lại gần Kỷ thị rút lấy khăn tay muốn lau vạt áo dính bẩn, lập tức bị Kỷ thị xua ra:
- Không cần! Tất cả ra ngoài đi!
Kỷ thị không thể tiếp tục dùng bữa, Niệm Tư Huyền cũng chẳng cần hầu hạ nữa. Nàng thong thả dùng trà, Ly thị ánh mắt hài lòng nhìn đến, tựa tiếu phi tiếu:
- Khá lắm!
Niệm Tư Huyền không đáp, lảng tránh nơi khác, việc nàng làm vốn vì bản thân, không muốn cùng ai kết hợp. Ngoài cửa Châu Ẩn tiến vào, Niệm Tư Huyền thi lễ Ly thị rồi đi ra.
Châu Ẩn mệt nhọc thở dốc, nhỏ giọng:
- Nô tì đã gặp được công tử rồi, người sẽ giúp tiểu thư điều tra gã quản gia!