Chập chiều, xe ngựa của Lăng Vương phủ thực sự đã dừng lại trước cổng lớn Trịnh gia.
Niệm Tư Huyền nghĩ về chuyện cũ, năm đầu tiên nàng gả cho Hạ Lan Lăng Quân, sau cung yến giao thừa, cả hai hồi phủ, hắn đã bí mật cho người đến Thanh Hạm viện trang hoàng, còn đốt pháo hoa sáng rực cả một góc phủ. Cạnh Thanh Hạm viện có cây ngô đồng cổ thụ, Niệm Tư Huyền được Hạ Lan Lăng Quân ôm lên một nhành cây rắn chắc ngắm từng đợt xanh đỏ nở rộ trên nền trời.
Hắn với nàng, vốn dĩ cũng đã từng hạnh phúc. Niệm Tư Huyền thở dài, cuối cùng là vì nàng hoài thai trễ nải, hay do hắn mau thay lòng đổi dạ, để cả hai lâm đến bước đường này. Tang lễ nàng, hắn làm rất lớn, thạch lăng cũng xây dựng vô cùng tráng lệ. Nhưng thạch lăng lớn bao nhiêu thì lạnh buốt bấy nhiêu, tựa như tình cảm hiện tại nàng dành cho hắn, hoặc như chính tâm can hắn khi đẩy nàng vào Phượng Hoàng lâu.
Niệm Tư Huyền vấn tóc cài trâm, men theo hành lang hẹp phủ tầng tầng tuyết mỏng, một đường đến trà thính. Niệm Tư Huyền trông ra sân rộng, dễ dàng thấy Trịnh Mẫn Doanh hồng y tươi đẹp được hạ nhân che ô đi vào.
Trịnh Mẫn Doanh hai tay giữ kín trong áo, gương mặt nhuận sắc, mày kẻ đậm, môi tô đỏ, nàng ta lướt ngang Niệm Tư Huyền, hời hợt liếc mắt:
- Thái tử điện hạ đến quà chúc tết cũng không gửi sang, ngươi còn có mặt mũi gặp người sao? Trịnh Thế Ninh cái gì kinh thành đệ nhất mỹ nhân, ngươi hết thời rồi!
Niệm Tư Huyền nghiêng đầu, tóc dài mượt theo bờ vai chảy tràn qua bạch y đạm mạc, nàng khẽ nhếch môi, lẳng lặng đi tiếp. Trịnh Mẫn Doanh tâm ác miệng độc, sắp sang năm mới, nàng không muốn cùng nàng ta đấu khẩu. Niệm Tư Huyền vừa xoay lưng, đã nghe thanh âm nam tử quen thuộc nhói lòng đằng sau vang lên:
- Bên ngoài lạnh, còn không nhanh vào trong!
Niệm Tư Huyền biết rõ quan tâm này là dành cho Trịnh Mẫn Doanh, nhưng bất giác vẫn có chút nghẹn đắng nơi cổ họng. Dẫu sao, nàng cũng từng là chính thê tam thư lục lễ đường đường chính chính vào cổng Lăng Vương phủ. Đến cuối cùng, nàng lại là một chính thê thất bại, không qua được trắc thất nàng ta. Niệm Tư Huyền thở dài tiếp tục cất bước.
Hạ Lan Lăng Quân đứng giữa sân đá xanh mùa đông phủ đầy vụn trắng. Bóng lưng của Trịnh Thế Ninh, quả thực rất giống Niệm Tư Huyền, từ bước đi cho đến việc nàng hơi nghiêng đầu sang bên trái rồi mới nhấc chân qua khỏi bậc cửa cũng không sai biệt. Hạ Lan Lăng Quân hắn yêu Niệm Tư Huyền đến đau lòng, dáng điệu nàng, thói quen nàng, cử chỉ của nàng, dù là từng phần nhỏ nhoi nhất hắn cũng lưu giữ kỹ càng nơi tâm khảm. Hiện tại, trong lòng hắn lại mơ hồ nghi ngờ.
Hạ Lan Lăng Quân thê lương cười, đáy mắt dần dần ấm nóng. Hắn hơi siết tay, cố gắng tự trấn an bản thân, Trịnh Thế Ninh có Châu Ẩn bên cạnh, lại giao thiệp cùng Niệm Kinh Hồng, có thể từng chút một luyện tập.
Trịnh Mẫn Doanh nhíu mày bên mái hiên, nàng không rõ vì sao Lăng Vương lại thẫn thờ, nàng nhìn Niệm Tư Huyền đã yên vị dùng trà, đang thoải mái chuyện trò cùng tì nữ, lòng đột ngột khó chịu, vội vàng đi ra:
- Điện hạ! Người không khỏe ư?
Hạ Lan Lăng Quân dường như trấn định lại, hắn lắc đầu, hướng thư phòng Trịnh gia đi thẳng:
- Bản Vương còn có chút việc riêng!
Trịnh Mẫn Doanh vui vẻ thi lễ, đợi người khuất xa mới hừ lạnh:
- Trịnh Thế Ninh lại giở trò gì không biết! Không vào được Đông cung lại giở thủ đoạn lên người điện hạ!
Niệm Tư Huyền đang nâng đĩa bánh ngọt xinh xắn trên bàn chăm chú đánh giá, bánh rất đẹp, vị rất vừa phải, nàng đã dùng hết hai miếng. Tuy vậy, huyền mâu nàng lại hướng về Ly thị cùng Văn thị. Khi nàng vào trong, Văn thị đang kể cho Ly thị nghe cái chết của Lưu quản gia, thái độ của Ly thị khiến Niệm Tư Huyền cảm thấy có chút không đúng. Ly thị ngoài biểu tình khó chịu, còn luôn miệng ám chỉ Kỷ thị muốn vu vạ nhị phòng.
Niệm Tư Huyền hàng mày cau lại, nhị phòng cùng tam phòng quan hệ thân tình, Ly thị không cần phải đeo mặt nạ trước Văn thị. Hiện tại ở đây, người duy nhất Ly thị muốn lôi kéo cũng chỉ có nàng, nhưng Ly thị chưa câu nào bắt chuyện với nàng, ánh mắt cũng không hướng về nàng.
Niệm Tư Huyền bắt đầu bối rối, nếu không phải đám người Ly thị, vậy ai là kẻ được lợi khi Lưu quản gia chết. Hành động này, dường như không có mục đích rõ ràng, chủ yếu để khuấy đục Quốc công phủ.
Niệm Tư Huyền đợi đã lâu, không thấy Kỷ thị ra, mà Trịnh Như Bình đích nữ nhị phòng lẫn Trịnh Nhược My, đích nữ tam phòng đều chưa đến. Niệm Tư Huyền chán ngán ăn thêm một miếng điểm tâm, vị ngọt còn chưa trôi qua cổ thì Mạnh ma ma từ đâu xuất hiện:
- Đại tiểu thư, Thái tử điện hạ quá bộ đến phủ, đang đợi người ở khách sảnh!
Niệm Tư Huyền khăn tay che miệng, vội vàng nuốt xuống, Châu Ẩn rót trà mới đưa lên. Niệm Tư Huyền suýt thì mắc nghẹn, Trịnh Mẫn Doanh câu trước còn giễu cợt nàng, câu sau Hạ Lan Yến Minh đến nơi. Nàng có chút cảm thấy trùng hợp vi diệu.
Tố Đan đỡ tay nàng theo chân Mạnh ma ma, thì thầm đắc ý:
- Tiểu thư xem...Thái tử vẫn còn nhớ đến người!
Niệm Tư Huyền che miệng Tố Đan lại, trời lúc này đã tối, đông phong càng thổi mạnh, hơi lạnh len lỏi vào sống lưng không mấy dễ chịu. Niệm Tư Huyền đứng trước khách sảnh, hít một hơi sâu, nở nụ cười quy chuẩn rồi tiến vào.
Trong phòng ấm áp lò than bốn góc, ngoại trừ Chiêu Quốc công cùng Hạ Lan Yến Minh còn có Hạ Lan Lăng Quân, nhưng bất ngờ nhất phải kể đến cả Trịnh Như Bình lẫn Trịnh Nhược My đều đã nhanh chân đến trước.
Niệm Tư Huyền trong lòng trào phúng dâng lên, nghĩ đến nửa canh giờ trước Trịnh Mẫn Doanh nói lời cay độc với nàng, nàng thật muốn xem biểu tình nàng ta khi trông thấy đôi tỉ muội nhị phòng tam phòng này.
Niệm Tư Huyền mềm mại phúc thân:
- Thần nữ bái kiến Thái tử điện hạ, Lăng Vương điện hạ! Hai vị điện hạ an hảo! Nữ nhi gặp qua phụ thân!
Trịnh Như Bình cùng Trịnh Nhược My đều quy củ trả lễ, cho thấy được dưỡng dục rất tốt, cũng không để lộ kiêu ngạo ra ngoài mặt. Niệm Tư Huyền mỉm cười cùng Trịnh Như Bình, thanh y thủy mặc, trâm ngọc trang nhã, gương mặt họa tinh tế, tính cách Ly thị thế nào, liền không sai biệt với nữ nhi bà. Niệm Tư Huyền cũng đoán được Trịnh Như Bình chắc chắn không chịu thua kém với Trịnh Mẫn Doanh được vào Lăng Vương phủ. Hoàng thượng không nhiều hài tử, nếu không muốn cùng Trịnh Mẫn Doanh chia sẻ phu quân, thì lựa chọn tốt nhất chính là Đông cung Thái tử. Huống hồ Thái tử phi vị trí vẫn còn trống.
Hạ Lan Yến Minh tự mình tiến đến đỡ Niệm Tư Huyền ngồi xuống bên cạnh, lại cẩn thận cởi áo choàng che lấy phần thân váy nàng. Hạ Lan Yến Minh mỉm cười, dung mạo dương quang tỏa sáng:
- Lạnh lắm đúng không? Đoạn đường từ hậu viện đến đây thật xa!
Niệm Tư Huyền gật đầu, khẽ giọng:
- Để Thái tử điện hạ phí tâm, thần nữ...
Hạ Lan Yến Minh cắt ngang lời:
- Đừng nói vậy! Nàng là vị hôn thê của ta, chút quan tâm này có đáng gì!
Niệm Tư Huyền vân vê áo lông thú mịn màng trong lòng bàn tay, vờ như ngượng ngùng mà cúi đầu. Hạ Lan Yến Minh cùng Hạ Lan Lăng Quân không hổ huynh đệ, lời nói ngọt ngào thật dễ khiến người khác cảm động.
Trên bàn bày tặng vật chúc tết của Thái tử và Lăng Vương, tranh chữ đồ gốm, trà ngon rượu quý,...đều không thiếu thứ gì. Niệm Tư Huyền nghĩ đến năm đầu tiên quản trạch, nàng cùng quản gia vương phủ kiểm kê các phần lễ vật, từ dâng lên người trên đến ban thưởng kẻ dưới suốt một tháng liền. Sau đó nàng suy nhược ngả bệnh, Hạ Lan Lăng Quân cứ thế không để nàng động tay nữa. Nghĩ lại, đây chính là tước quyền lực của chính thê, nàng dần mất đi uy thế của một Vương phi. Về sau, Trịnh Mẫn Doanh được nạp vào, Trịnh Mẫn Doanh quản trạch tốt đến không ai còn nhớ về một Vương phi như nàng.
Bên Kỷ thị đã phân phó người sang mời dùng cơm đoàn viên. Niệm Tư Huyền đem áo đến gởi trả Hạ Lan Yến Minh:
- Điện hạ, bên ngoài rất lạnh...
Hạ Lan Yến Minh nhận lấy áo, sau đó thản nhiên choàng lên người nàng, còn vui vẻ trêu chọc:
- Nàng chê ta ốm yếu?
Niệm Tư Huyền xua xua tay, hơi lùi lại:
- Thần nữ không dám!
Hạ Lan Yến Minh điềm nhiên:
- Vậy thì đi thôi!
Niệm Tư Huyền trước giờ không quá rõ về Thuần Hi Quận chúa, lần này thật sự bất ngờ với tình cảm của Thuần Hi Quận chúa và Hạ Lan Yến Minh, trước kia Hạ Lan Yến Minh vô cùng phản đối hôn sự này, còn ngày ngày cùng Hoàng hậu nương nương ca thán. Hôm nay ngược lại, hắn đã toàn tâm toàn ý với Thuần Hi Quận chúa?
Hạ Lan Yến Minh song song chậm rãi cùng nàng, dường như vô tình mà tiết lộ:
- Là đại hôn cùng nàng! Nàng không cần chúc mừng! Thái tử phi của ta!
Niệm Tư Huyền chấn kinh, như vậy vụ việc của Hạ Lan Tường cứ thế bị nhấn chìm. Xem ra Thái hậu không cách nào đấu lại Hoàng hậu nương nương, Chiêu Quốc công cuối cùng vẫn phải lâm vào tình cảnh hai nữ nhi gả về hai hoàng tử đối nghịch nhau.
Niệm Tư Huyền hắng giọng một cái, xoay mặt nhìn về bóng tối:
- Điện hạ!
Hạ Lan Yến Minh đột ngột trầm giọng, nghiêm túc:
- Gọi là Duệ Nguyệt!
Niệm Tư Huyền vò nát khăn lụa trong tay, cũng không nói nữa, một đường im lặng mà đi.
Phía trước Hạ Lan Yến Minh, Hạ Lan Lăng Quân đang cùng Chiêu Quốc công trò chuyện. Khoảng cách không mấy xa, hắn có thể nghe rõ đối đáp của Hạ Lan Yến Minh và Thuần Hi Quận chúa. Hạ Lan Lăng Quân lưu ly thủy mâu lạnh lẽo đến đáng sợ, hắc y trong màn đêm cũng u ám lạ thường.
Hắn cười nhạt, nhìn vào trong đại sảnh tràn ngập hương thức ăn thơm ngọt:
- Cuối cùng cũng đến!
Hạ Lan Yến Minh thân là Thái tử, không giống hắn thân Vương đã lập phủ riêng, cung yến không dự lại chạy đến Trịnh gia. Đây là muốn thị uy cùng hắn, hay là sợ hắn lôi kéo Chiêu Quốc công. Hạ Lan Lăng Quân nhìn Hạ Lan Yến Minh thêm một lần, trong tâm liền minh bạch. Hạ Lan Yến Minh xem ra là đang ăn giấm chua!
"Ghen sao?"
Hạ Lan Lăng Quân thầm nghĩ, hắn còn chưa có hành động nào đặc biệt, chỉ cứu mạng nàng một lần ở Trịnh gia thôn, hôm nay Hạ Lan Yến Minh liền vội chạy đến với vị hôn thê này. Hạ Lan Lăng Quân nhìn ly rượu sứ trắng thanh mỹ trên bàn, mối hôn này đối với Hạ Lan Yến Minh vô cùng quan trọng, hắn ta đương nhiên muốn dùng toàn lực bảo vệ.
Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi, kiêu ngạo nâng ly rượu hướng đến Hạ Lan Yến Minh:
- Hoàng huynh! Mời!
Hạ Lan Yến Minh khựng tay một chút mới uống cạn, Hạ Lan Lăng Quân thỏa mãn cười, ý vị trông sang đối diện:
- Quận chúa hôm nay trang điểm thật khiến người khác cảm thấy dễ chịu!
Niệm Tư Huyền ho một tiếng, nàng không nhìn cũng có thế cảm nhận được ánh mắt sắt bén của Trịnh Mẫn Doanh hướng đến. Chỉ là, trong khoảng khắc, nàng thoáng thấy Trịnh Như Bình bên cạnh vành môi cong lên rất nhẹ.