Tuyết lất phất rơi đọng trên từng nhành cây khô khốc, Niệm Tư Huyền xoa xoa hai tay vào nhau, cách nàng một bước chân, Tạ Phong vẫn đang chậm rãi dẫn đường. Niệm Tư Huyền từng một lần nghe nói đến Tĩnh Đình hiên, là cung của Quý nhân Hoàng thị, thân nương Hạ Lan Lăng Quân.
Niệm Tư Huyền từng nghe qua lời đồn rằng Hạ Lan Lăng Quân với Hoàng Quý nhân quan hệ không mấy tốt. Hạ Lan Lăng Quân được nuôi dưỡng dưới thân Hoàng hậu, tính tình cao ngạo, làm sao có thể vui vẻ chấp nhận một sinh mẫu thân phận thấp kém, mà Hoàng Quý nhân mệnh bạc, cũng không quá thọ, Hạ Lan Lăng Quân chưa được mười tuổi thì đã ngọc vẫn hương tiêu.
Hiện tại Hạ Lan Lăng Quân chọn Tĩnh Đình hiên chẳng qua cũng chỉ vì nơi này nhiều năm bỏ hoang, không ai biết đến.
Qua khỏi hoa viên vắng lặng, đèn lồng cũng không còn treo nữa, Niệm Tư Huyền từng bước dò dẫm nền đất trơn trượt băng giá. Tạ Phong cố ý đi chậm lại một chút:
- Quận chúa không cần vội vã, ở đây bình thường còn không có người qua kẻ lại, hôm nay lại là mùng hai tết.
Niệm Tư Huyền gật gật đầu, khó khăn bám vào tay Châu Ẩn, trước giờ nàng cùng Tạ Phong ít khi gặp mặt, cứ nghĩ hắn một khối đá vô tri vô giác, hóa ra cũng có chút biết quan tâm đến người khác. Niệm Tư Huyền thấy đường đi xa xôi, tìm đề tài trò chuyện:
- Điện hạ dạo này có khỏe?
Tạ Phong im lặng một lúc, đợi nàng đến cạnh bên mới nhỏ giọng:
- Chỉ cần Quận chúa vẫn mang bộ dáng tiên Vương phi, điện hạ vẫn sẽ khỏe mạnh, vô cùng khỏe mạnh!
Niệm Tư Huyền mím môi nhìn hắn, trong đêm tối mờ mịt cuối đông, bóng lưng Tạ Phong hiện lên thật sự rất giống Hạ Lan Lăng Quân, lạnh lùng u ám.
- Bỏ đi!
Niệm Tư Huyền nắm chặt tay Châu Ẩn, cảm nhận độ ấm từ tì nữ thân thuộc, Tạ Phong dù sao cũng chỉ là một thủ vệ, lời hắn nói về chuyện quỷ thần sẽ chẳng mấy ai tin tưởng. Hắn có thể nghi ngờ Thuần Hi Quận chúa hiện tại và tiên Vương phi ngày trước trùng hợp giống nhau, nhưng nghi ngờ mãi mãi chỉ là nghi ngờ. Dẫu sao máu thịt trên người nàng vẫn là của Thuần Hi Quận chúa.
Niệm Tư Huyền bước vào Tĩnh Đình hiên, đến một gian phòng đã mở cửa sẵn, được quét dọn sạch sẽ mà đèn cũng sáng rõ. Trong phòng lò than ấm áp, Niệm Tư Huyền quan sát một lượt, cảm giác nơi này vẫn như thường xuyên có người ở. Trên tường tranh vẽ nguyên vẹn, hồng mai trong lọ gốm còn tươi mới. Niệm Tư Huyền thong thả đợi.
Hạ Lan Lăng Quân đến sau nửa khắc, rượu mạnh hòa lẫn xạ hương nồng nàn lan tỏa. Tạ Phong đưa lên một bát canh giải rượu, Niệm Tư Huyền im lặng nhìn Hạ Lan Lăng Quân dùng canh, lại nghĩ đến món canh hoa đào nàng đã từng dày công tập luyện ở Thanh Hạm viện, cuối cùng hắn cũng chỉ thử qua một lần.
Tạ Phong cuối cùng cũng lui ra, Hạ Lan Lăng Quân không rào không đón, đi thẳng vào chủ đề:
- Bản Vương đã sắp xếp để Viên Hầu ra ngoài...
Niệm Tư Huyền trái tim đang treo ngược dường như rơi xuống, nàng không che giấu nổi cảm xúc, huyền mâu long lanh đỏ ửng:
- Thật sao?
Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, ra hiệu nàng:
- Đừng xúc động! Bản Vương không lừa nàng, còn Niệm Kinh Hồng, bản Vương sẽ giữ lại, nhưng hắn, về cơ bản là an toàn!
- Tạ ơn điện hạ!
Niệm Tư Huyền đan đôi tay vào nhau, cảm giác hiện tại nói gì cũng là thừa thãi.
Hạ Lan Lăng Quân mỉm cười, như gió xuân thoáng qua, gương mặt lãnh đạm lộ ra vài phần ôn nhu ấm áp:
- Có một số chuyện bản Vương không thể giúp đỡ nàng hơn được! Nửa đêm ngày mai, nàng đến Vương phủ, Tạ Phong sẽ cùng nàng đưa Viên Hầu ra khỏi thành, con đường về sau, tự nàng lo liệu!
Niệm Tư Huyền lệ nóng đã chảy xuống bầu má, nàng gật đầu liên tục, Hạ Lan Lăng Quân âu yếm ánh mắt lấy ra khăn tay bản thân:
- Dùng đi!
Niệm Tư Huyền cười thành tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi:
- Thần nữ có trang viên riêng, có thể đưa Viên Hầu về đó?
Hạ Lan Lăng Quân mi gian cau lại, giây lát mới đáp:
- Không tệ, nhưng cũng chỉ là biện pháp đối phó trong thời gian ngắn!
Trà nóng cũng đã nguội, Hạ Lan Lăng Quân thư thả đứng lên:
- Bản Vương quay lại Chính Long điện, Tạ Phong sẽ đưa nàng ra khỏi đây!
Niệm Tư Huyền dịu dàng thi lễ, nghe hương thơm lẩn quẩn theo tà áo nam tử trước mặt, không nhịn được mới nói:
- Điện hạ vẫn dùng xạ hương sao?
Hạ Lan Lăng Quân xoay người, mị hoặc cười, có chút quyến luyến lấy nàng:
- Lo lắng bản Vương?
Niệm Tư Huyền đỏ mặt, thì thầm không nên lời:
- Điện hạ đừng hiểu nhầm, xạ hương này...không tốt...
Hạ Lan Lăng Quân khẽ vuốt lấy tóc nàng, kề cận bên vành tai:
- Nhớ giao ước của chúng ta, Hạ Lan Yến Minh đó, nàng không thể theo hắn!
Niệm Tư Huyền gật đầu, Hạ Lan Lăng Quân vừa ý hài lòng bước đi.
Mùng ba tết, nửa đêm kinh thành chìm trong rét buốt tê tái, tuyết giăng ngang thiên địa, băng hàn che kín đường lớn. Từ cổng sau Lăng Vương phủ, một cỗ xe ngựa tầm thường kín đáo rời đi.
Niệm Tư Huyền không ở trong xe, nàng không thể tự ý rời Quốc công phủ, thay thế nàng chính là Châu Ẩn. Niệm Tư Huyền ngồi bên ngọn đèn đỏ quạch, lo lắng đến không ngủ được, cho dù có Tạ Phong hộ tống, Niệm Tư Huyền cũng khó có thể an tâm.
Niệm Tư Huyền biết phụ thân không dễ dàng tin vào chuyện hoán hồn đổi xác, tạm thời cứ để phụ thân nghĩ rằng Niệm Kinh Hồng cùng Thuần Hi Quận chúa có quan hệ, Lăng Vương vì ân tình với Thuần Hi Quận chúa mà cứu người. Niệm Tư Huyền tính toán, đợi mọi chuyện lắng xuống, nàng sẽ tìm cách đưa phụ thân sang Nam Chu Quốc, cùng mẫu thân sum họp.
Niệm Tư Huyền trở mình qua lại, gió thổi qua mái ngói từng cơn tê buốt. Tố Đan tay nâng một chiếc lồng đèn nhỏ từ bên ngoài đi vào:
- Tiểu thư không ngủ được!
Niệm Tư Huyền gật đầu, ngồi dậy tựa người vào tường, nói tránh:
- Ta gặp phải ác mộng!
- Ác mộng sao? Tiểu thư lại mơ thấy bản thân rơi xuống nước?
Niệm Tư Huyền lâm vào mơ hồ suy nghĩ, cũng vì lần rơi xuống nước ấy mà nàng cứ thế hoán hồn vào Thuần Hi Quận chúa. Toàn thân nàng đột ngột truyền về cảm giác ngột ngạt, tứ chi như bị trói buột, dường như không thở nổi...
- Tiểu thư! Tiểu thư!
Tố Đan khe khẽ gọi.
Niệm Tư Huyền giật mình, đầu óc trống rỗng, nàng mất một lúc lâu mới bình tĩnh:
- Ta không sao!
Tố Đan châm thêm đèn, trong phòng sáng hơn hẳn, nàng ta đặt ấm nước sôi lên lò than đang lách tách nổ:
- Người sợ nước giống như tam Công chúa vậy!
Tam Công chúa bản tính từ nhỏ đã sợ nước, cũng vì một lần ma ma chăm sóc xẩy tay khiến nàng chìm trong thùng tắm. Hầu hạ một Công chúa không chỉ duy nhất một ma ma, lại càng không thể để xảy ra chuyện lớn như vậy. Thâm cung vô vàn thế lực, tuy rằng trông có vẻ ngẫu nhiên, nhưng kỳ thực đó không phải là tai nạn.
Niệm Tư Huyền nhìn ấm gốm đã sôi, ra hiệu Tố Đan rót một cốc nước đến:
- Tam Công chúa thế mà phải gả đi Nam Chu quốc, một nơi sông ngòi chủ yếu!
Tố Đan phù phù thổi hơi nước ấm áp bay lên:
- Nô tì nghe nói tam Công chúa đã tập bơi, còn bơi rất tốt, hòa thân sang Nam Chu cũng không phải khó khăn gì mấy!
Niệm Tư Huyền ngạc nhiên, lý trí lóe lên một luồng sáng:
Cuối cùng, nàng cũng tìm ra được lý do phù hợp để có thể rời phủ gặp mặt phụ thân.
Trời đã sắp sáng, tiếng mèo hoang từ đâu vọng lại, khiến lũ chuột hoảng loạn chạy vội trên mái nhà. Niệm Tư Huyền lòng vẫn trông ngóng, cuối cùng nghe được cửa lớn lạch cạch mở, cũng biết là Châu Ẩn đã về, liền thấy yên tâm nhẹ nhõm:
- Sao rồi?
Châu Ẩn cởi áo choàng, gấp ô vào góc nhà, đôi mắt lấp lánh đọng nước:
- Rất tốt thưa tiểu thư!
Tố Đan không rõ ràng việc Châu Ẩn làm, nàng chỉ lờ mờ nghe được chủ nhân muốn Châu Ẩn đến Lăng Vương phủ. Tố Đan đành đoán rằng tiểu thư nàng thật sự có ý với Lăng Vương điện hạ.