Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 30: Phúc Họa Vô Lượng (trung) 1



Lại đổi tên truyện, đổi tên truyện nhiều nàng không biết không đọc được, nhưng mà ta cuồng tên mới này quá!

***

Niệm Tư Huyền ngồi trước gương đồng, Lưu Nhậm Thi đằng sau cẩn thận hầu nàng chải tóc. Niệm Tư Huyền nhìn động tác lưu loát của Lưu Nhậm Thi có chút yên tâm.

Ngoài rèm, Tố Đan còn đang bày biện bữa sáng, bánh nướng cùng cháo hạt sen, thêm canh táo đỏ dưỡng nhan. Hương thơm ngọt đưa vào thoang thoảng. Niệm Tư Huyền chọn một chiếc trâm vàng, Lưu Nhậm Thi hai tay nhận lấy, cài lên tóc nàng.

Niệm Tư Huyền soi đi soi lại trong gương, cảm thấy hài lòng mới ra bàn, nàng vừa đi vừa hỏi, vạt áo lụa mềm quét trên thảm sàn thêu tay tinh tế:

- Phụ thân ta để nương tử làm những việc gì?

Tố Đan im lặng lắng nghe liếc Lưu Nhậm Thi có chút bực dọc, rồi đỡ Niệm Tư Huyền ngồi xuống, Lưu Nhậm Thi vừa thêm cháo ra bát vừa trả lời:

- Lão gia nhân từ chỉ để dân phụ lau dọn thư phòng!

Lưu Nhậm Thi xuất thân thanh sạch, nàng ta cũng không phải nô tịch, Chiêu Quốc công sẽ không ép uổng nàng ta trở thành hạ nhân, tuy vậy công việc hầu hạ thư phòng vẫn khiến Niệm Tư Huyền ngạc nhiên, Chiêu Quốc công có lẽ nhìn trúng nàng ta ổn trọng, nhưng mà hồng tụ thiêm hương thế này Kỷ thị cũng sẽ chẳng để yên.

Niệm Tư Huyền uống thêm ngụm canh, hôm nay táo đỏ đặc biệt ngon miệng, vị ngọt dịu lan tỏa nơi cổ họng. Niệm Tư Huyền từ tốn dùng bữa, Lưu Nhậm Thi thấy nàng mải miết suy nghĩ, gương mặt vì thế cũng hiện lên căng thẳng.

- Lưu nương tử có muốn đem hài nữ ở nhà vào phủ?

Lưu Nhậm Thi nhìn lên, miệng hơi mở ra biểu tình khó tin, nàng ta ngập ngừng:

- Dân phụ không dám!

Niệm Tư Huyền gẩy gẩy quả táo trôi nổi trong bát, nhàn nhạt:

- Nếu nữ nhi nương tử được lão phu nhân ưu ái, chuyện sau này gả đi...

Niệm Tư Huyền không nói nữa, Lưu Nhậm Thi có lẽ đủ thông minh để hiểu được danh giá Trịnh gia. Nàng ta không phải nô tịch, hài nữ nếu may mắn lại được nuôi dưới thân lão phu nhân liền một bước lên mây, gà rừng hóa phượng hoàng.

Nàng nhìn sang Tố Đan, cho người dọn bàn, cũng chuẩn bị ra ngoài:

- Xe ngựa đã chuẩn bị chưa?

Tố Đan ngoài đem theo rương nhỏ chứa y phục chủ nhân, còn có tráp gỗ trang sức và ngân lượng:

- Lão gia hôm qua có gửi ngân phiếu năm nghìn lượng đến đại thiếu!

Niệm Tư Huyền gật đầu tiếp nhận, cho dù không yêu thương Trịnh Thương Diễm nhưng cơ bản Chiêu Quốc công cũng không phải quá mức ghét bỏ hắn. Niệm Tư Huyền choàng áo gấm vừa ra đến cửa thì Lưu Nhậm Thi đã gấp gáp đuổi theo chắn đường.

- Tiểu thư!

Niệm Tư Huyền đồng tử lóe sáng, nhưng nụ cười lại không hiện rõ. Lưu Nhậm Thi nhìn qua hai hướng, mới nhỏ giọng:

- Dân phụ phải làm thế nào thì mới có thể?

Niệm Tư Huyền ghé tai Lưu Nhậm Thi thì thầm từng tiếng một. Sau đó để mặc nàng ta bần thân suy tính, Niệm Tư Huyền ung dung rời phủ.

Mùa xuân nắng ấm, xung quanh thôn trang cũng đã bắt đầu mùa vụ, Niệm Tư Huyền mở tráp đếm phong bao mừng năm mới. Nghĩ nghĩ một lúc lại lấy thêm năm nghìn lượng bỏ vào hồng bao, hạ lệnh xa phu chuyển hướng đến Trịnh gia quân trước.

Giữa trưa, trong xe ngựa cũng đã nóng lên, Niệm Tư Huyền đang gà gật ngủ đột ngột vì dốc núi khúc khuỷu mà giật mình tỉnh dậy. Nàng vén rèm nhìn ra bốn bề cỏ dại rậm rạp, trên những nhành cây khô trắng lộc non đã mơn mởn xanh.

Tố Đan hào hứng mở cửa xe:

- Tiểu thư chúng ta đến nơi rồi!

Niệm Tư Huyền đợi xe dừng hẳn mới chậm rãi đi xuống, Trịnh Thương Diễm đã đợi sẵn từ lâu, hắn thường phục đơn giản, chất vải tầm thường, nhìn không ra thế gia công tử. Trịnh Thương Diễm đưa Niệm Tư Huyền vào trong quân doanh.

Trịnh gia quân không phải chính quy quân đội Đại Sở, đây là địa điểm đóng quân cố định, được xây dựng vô cùng kiên cố. Niệm Tư Huyền theo chân Trịnh Thương Diễm, ngoại trừ vệ binh nghiêm ngặt canh giữ, cũng không thấy được cái gì khác.

- Muội ngồi đi! Ở đây không có trà ngon, nhưng mà ta còn có nước mơ!

Niệm Tư Huyền tuy không rõ quan hệ trước kia của Thuần Hi Quận chúa và Trịnh Thương Diễm, nhưng mỗi lần nàng gặp hắn đều cảm nhận được sự thân thiết. Niệm Tư Huyền lấy ngân phiếu trong người ra:

- Phụ thân gửi cho huynh!

Trịnh Thương Diễm ánh mắt dừng lại trên tờ ngân phiếu, trà cũng không muốn rót nữa. Niệm Tư Huyền đoán chừng Trịnh Thương Diễm đang khó xử, liền nói sang chuyện khác:

- Huynh ở đây có thường xuyên vào kinh không?

Trịnh Thương Diễm biết bản thân đã thái quá biểu tình, ngượng ngập:

- Huynh ít có thời gian, huống hồ phu nhân cũng không thích!

Niệm Tư Huyền bình thản cười, Kỷ thị còn một Trịnh Lục Thanh chưa thành niên, làm sao dám để Trịnh Thương Diễm xuất hiện trước mắt người khác. Niệm Tư Huyền trông lên tháp dài thấy một bàn cờ vây đang đánh dở, ngoại trừ binh khí, trong phòng còn có rất nhiều binh thư. Nhìn qua cũng có thể hình dung Trịnh Thương Diễm không phải là kẻ bất tài dễ dàng chôn vùi bản thân.

Quá giờ ngọ, bữa trưa mới được chuẩn bị, Niệm Tư Huyền buổi sáng ăn rất ngon miệng, ngồi xe lại không vận động, cho nên không thấy đói. Nàng điềm đạm cùng Trịnh Thương Diễm dùng bữa, phát hiện hắn rất tự nhiên ăn uống, trước mặt nàng không hề kiêng nể.

Niệm Tư Huyền đánh bạo:

- Muội muốn học bơi!

Trịnh Thương Diễm lấy rau vào bát, kỳ quái nhìn nàng:

- Không phải khi muội còn bé ta đã tập cho muội sao?

Niệm Tư Huyền tròn mắt, nếu như Thuần Hi Quận chúa đã từng học bơi, hà cớ gì nàng ta rơi xuống hồ sen Lăng Vương phủ lại không lên được. Vả lại Tố Đan còn khẳng định nàng không biết bơi.

Trịnh Thương Diễm buông đũa, khoanh tay nhìn nàng một lúc lâu:

- Có lẽ muội sau khi gặp tai nạn đầu cũng ngốc đi rồi!

Niệm Tư Huyền câm lặng một hồi mới mở miệng:

- Muội...quên mất...!

Trịnh Thương Diễm khẽ cười, vỗ vỗ bàn tay nàng trấn an:

- Muội ở lại thôn trang bao lâu?

- Nửa tháng!

Trịnh Thương Diễm hài lòng gật đầu:

- Để huynh giúp muội, nửa tháng coi như cũng đủ rồi!

Chập chiều, Niệm Tư Huyền từ Trịnh gia quân về trang viên bản thân, Châu Ẩn nửa tháng qua đều túc trực nơi này, vừa thấy Niệm Tư Huyền đã ươn ướt nước mắt:

- Tiểu thư!

Niệm Tư Huyền sai sử Tố Đan sắp xếp phòng, một mình cùng Châu Ẩn đến thăm phụ thân. Niệm Tư Huyền đứng trước sân viện nhỏ, nhìn dáng người gầy guộc với mái đầu bạc trắng, không nhịn nổi mà bật khóc. Niệm Tư Huyền đứng bên ngoài một hồi lâu, đợi đến khi tâm trạng bình ổn mới vào trong.

Nàng đè nén cảm xúc:

- Viên Hầu gia, người vẫn khỏe?

Niệm lão gia sau khi nhận ra được người trước mặt liền ôn tồn chấp tay:

- Thuần Hi Quận chúa lão phu không còn là Viên Hầu nữa! Lão phu xin tạ ơn người!

Niệm Tư Huyền nghe sống mũi cay xè, nàng vội nhìn đi nơi khác:

- Không có gì, Lăng Vương phi từng có ơn với ta...ta chỉ...

Châu Ẩn vội vàng đưa khăn tay đến, Niệm Tư Huyền hít một hơi sâu, mỉm cười:

- Niệm công tử hiện tại cũng đã an toàn, còn phu nhân đang ở Nam Chu quốc, ta cũng đã sắp xếp để Hầu gia theo thương buôn chuyến này đến Nam Chu cùng gia quyến đoàn tụ!

Niệm Tư Huyền chưa trò chuyện được bao lâu thì hạ nhân đã thông báo có khách nhân đến. Niệm Tư Huyền rút hồng bao đặt lên bàn:

- Hầu gia, vạn dặm xa xôi ta mong người giữ lấy!

Niệm lão gia lập tức đứng dậy từ chối:

- Quận chúa đã giúp đỡ Niệm gia rất nhiều, cái này lão phu không thể nhận!

Niệm Tư Huyền thảng thốt không nói được gì, nàng dúi hồng bao vào tận tay phụ thân rồi một đường đi thẳng khách sảnh. Niệm Tư Huyền hai tay siết vào nhau, sau khi đến Nam Chu quốc phụ mẫu nàng chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại Đại Sở. Đồng nghĩa đây cũng là lần cuối nàng được gặp người.

Niệm Tư Huyền đứng trước khách sảnh lần nữa lau lệ nóng, vừa ngẩng đầu lên đã ngạc nhiên:

- Thái tử điện hạ! Sao điện hạ lại ở đây?

Hạ Lan Yến Minh cau mày nhìn Niệm Tư Huyền, đoạt lấy khăn tay:

- Nàng không vui sao? Kẻ nào dám...

Niệm Tư Huyền xua xua tay, nhẹ bước vào trong, nói tránh:

- Thần nữ vẫn ổn, chỉ là cơ thể có chút không khỏe!

Tố Đan dâng thêm trà, Niệm Tư Huyền nhấp một ngụm đè nén tâm tư xuống:

- Điện hạ còn chưa trả lời vì sao lại đến nơi này?

Hạ Lan Yến Minh phất phất tay, phiền chán:

- Xuân tuần!

Xuân tuần là hoạt động thường niên để khảo sát tình hình quân đội một địa phương bất kỳ. Hạ Lan Yến Minh hiện tại ở đây, có lẽ năm nay xuân tuần chính tại Sở Đô này. Trời đã đổ về tối, hạ nhân cũng vừa treo đèn lồng lên.

Niệm Tư Huyền lo lắng nhìn hắn:

- Điện hạ đến đây một mình?

Hạ Lan Yến Minh gật đầu, một ngụm uống cạn tách trà:

- Ta nghỉ lại Hành cung, cách nơi này không mấy xa, nàng không cần để tâm! Chỉ là Hành cung đang có yến tiệc, nhiều ngày qua đều phải uống rượu, ta không chịu nổi!

Niệm Tư Huyền ồ lên một tiếng, hạ lệnh nhà bếp chuẩn bị thêm thức ăn:

- Điện hạ nếu không chê bai đạm bạc thì có thể ở lại đây dùng cơm!

Đôi mắt Hạ Lan Yến Minh trong đêm dường như phát sáng, tràn đầy phấn khởi lấp lánh nhìn nàng:

- Ninh nhi thật tốt! Ninh nhi nàng chính là tâm can bảo bối của ta!

Gò má Niệm Tư Huyền thoáng đỏ lên, cho dù Hạ Lan Yến Minh cùng nàng đã có hôn ước, nhưng Niệm Tư Huyền chung quy vẫn thấy xa lạ, nàng cúi mặt:

- Điện hạ quá lời!

Hạ Lan Yến Minh cười lớn, hắn một mình vượt gió lạnh nửa canh giờ cưỡi ngựa đến nơi này thật không phí công. Nàng nếu đêm nay có thể giữ hắn lại chính là vô cùng tin tưởng hắn.

Hạ Lan Yến Minh lặng người ngắm dung mạo tuyệt sắc trước mặt:

- Ninh nhi gả vào Đông cung ta tuyệt đối sẽ không khiến nàng phải chịu ủy khuất!

Niệm Tư Huyền môi cười tâm không cười, nàng còn chưa muốn gả đi, đừng nói là gả vào Đông cung. Huống hồ lời hứa với Hạ Lan Lăng Quân nàng không thể làm trái, cơ bản Hạ Lan Lăng Quân vẫn đang nắm trong tay tính mạng đại ca nàng Niệm Kinh Hồng.

Niệm Tư Huyền lảng tránh, nhìn sang phòng ăn hạ nhân đã dâng món hoàn chỉnh, Niệm Tư Huyền đứng dậy thi lễ:

- Điện hạ mời người!

Trên bàn không có cao lương mỹ vị, nổi bật nhất chính là món canh cá nấu ớt cùng một đĩa gà xào cay. Niệm Tư Huyền ngần ngại nhìn Hạ Lan Yến Minh:

- Điện hạ có ăn được cay?

Cửa sảnh đột ngột mở toang khiến dạ phong thổi lộng rèm lụa, Niệm Tư Huyền hoảng hốt đứng dậy, Hạ Lan Yến Minh kinh ngạc nhìn ra. Giữa bóng đêm mịt mờ một thân ảnh hắc y đen tuyền nổi bật làn da trắng tựa sứ mỏng.

Hạ Lan Lăng Quân khóe môi nhếch lên, thủy mâu phảng phất sát khí bước vào:

- Hắn ăn được, nhưng bản Vương thì không!

Niệm Tư Huyền gượng gạo cười, đầu lưỡi tê tê đắng đắng, tuy rằng Hạ Lan Yến Minh mới là vị hôn phu của nàng, nhưng lúc này, nàng cảm thấy mình giống như đang bị Hạ Lan Lăng Quân bắt gian. Niệm Tư Huyền luống cuống lấy bát đũa mới từ Tố Đan đặt xuống bàn:

- Lăng Vương điện hạ...cùng nhau...dùng bữa...

Hạ Lan Lăng Quân tiến lại cạnh nàng, hơi lạnh thổi qua vành tai buốt giá, hắn cợt nhả:

- Nàng vừa đổi hương liệu sao? Rất thơm!

Niệm Tư Huyền vội vàng lùi lại, càng không dám nhìn gương mặt tối sầm của Hạ Lan Yến Minh.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.