Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 115: Không! Đừng truyền đi!!!



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Vạn Xà Cốc lúc này không còn một con rắn, chỉ có Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác đứng trong trận pháp, nhìn bốn phía trống vắng, cả người hắn run lên bần bật. Đột nhiên sơn cốc ầm vang lên một tiếng, vô số đất đá rơi xuống, Bạch Tiểu Thuần bèn thét lên chói tai rồi lao nhanh ra, chạy thẳng ra khỏi miệng cốc.

Da đầu hắn như tê dại, trong lòng run rẩy, hắn biết rõ lần này gây ra họa lớn rồi. Vừa nghĩ tới toàn bộ bầy rắn trong Vạn Xà Cốc lúc này đã chạy loạn ra ngoài hết, hắn cảm thấy lòng dạ phát run lên.

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi….” Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, tranh thủ chạy ra khỏi Vạn Xà Cốc. Vừa mới đi ra thì đã nghe thấy vô số tiếng rống giận từ Tam sơn bờ Nam truyền đến, dường như trong số những thanh âm đó còn nghe được loáng thoáng có tên mình.

Bạch Tiểu Thuần dùng sức vò tóc đầu bứt tóc một hồi, hắn cảm thấy mình phi thường vô tội, oan uổng ghê gớm.

“Thực ra ta không cố ý a…ta chỉ là…chỉ là muốn mấy con rắn đó trở nên đáng yêu hơn một chút mà thôi.” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần như đưa đám, một đường đi đầy hãi hùng khiếp vía. Nếu có thể dịch dung được, hẳn là lúc này hắn không chút do dự mà cải biến dung mạo của mình, chỉ lo sợ người khác có thể nhận ra mình mà thôi.

“Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ…không còn cách nào cả, chỉ có thể tạm thời trốn tránh trong động phủ sư tôn một chút vậy. Ở đó hẳn sẽ không có ai tìm thấy ta được.” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm rồi cắn răng một cái, hắn lấy một bộ y phục trong túi Trữ vật của mình ra, tranh thủ trùm lên trên đầu. Hai cánh sau lưng chợt vỗ lấy rồi liều mạng xuất ra toàn bộ tốc độ, bay thẳng đến Chủng Đạo Sơn.

Lúc này Tam sơn đại loạn, tiếng gào thét liên tục trong mấy ngày trời. Còn bản thân Bạch Tiểu Thuần thì đầy hồi hận, những năm này tại tông môn hắn quá nổi tiếng đến mức ai cũng có thể nhận ra. Hắn chỉ còn cách che kín mặt, cúi đầu nhanh chóng tiến lên, chẳng những một đường đi đem toàn bộ tốc độ triển khai đến cực hạn, mà chỉ cần có chút động tĩnh gió thổi cỏ lay là hắn lập tức né tránh đi.

Cũng may lúc này đại loạn, mọi người cũng không có thời gian rảnh chú ý chuyện người khác, tất cả đều đang lo lắng né tránh đám rắn mọc sừng. Một đường đi, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đám người rống giận mà tâm can run lẩy bẩy, thừa dịp loạn lạc hắn chạy vội lên Chủng Đạo Sơn. Sau khi đến nơi hắn mới thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà quay đầu nhìn lại phía sau, rồi lại tiếp tục cúi đầu đi thẳng ra phía sau Chủng Đạo Sơn, đến động phủ nơi sư tôn hắn tọa hóa.

Nơi này là cấm địa đối với người khác, nhưng với Bạch Tiểu Thuần mà nói thì chính là xe nhẹ đường quen, hắn chạy nhanh như chớp vào nơi này. Trước chân dung sư tôn, Bạch Tiểu Thuần ngồi xuống, khóc không ra nước mắt.

“Sư tôn, ta thực không cố ý, người cũng biết, Tiểu Thuần là người tốt.” Bạch Tiểu Thuần làm ra một bộ dạng đầy đáng thương nhìn bức chân dung sư tôn đang mỉm cười đầy tiên phong đạo cốt.

Cùng lúc đó, tất cả các trưởng lão bờ Nam đều được xuất động. Lý Thanh Hậu, Hứa Mị Nương, còn có cả vị lão giả Chưởng tòa Thanh Phong Sơn cũng xuất hiện, tập hợp lực lượng của mọi người mới bắt đi được toàn bộ đám rắn mọc sừng kia, nhờ vậy mà Tam sơn cũng chậm rãi không còn náo loạn vì tai họa của đám rắn này nữa.

Trong lúc các tu sĩ Trúc cơ đang khống chế đám rắn, thì mấy vạn đệ tử Tam sơn trùng trùng điệp điệp đều đang phát cuồng xông vào Vạn Xà Cốc. Nhưng chỉ nhìn thấy Vạn Xà Cốc bị sụp đổ mà không tìm thấy tung tích của Bạch Tiểu Thuần, lúc này toàn bộ bờ Nam mới bắt đầu tiến hành tìm kiếm.

Hành vi tự phát này lại được tất cả đệ tử bờ Nam thống nhất hành động. Cũng may Bạch Tiểu Thuần phản ứng nhanh nhạy, mà chạy cũng nhanh, bằng không chỉ cần chậm chân một chút thì nhất định hắn sẽ bị ngăn cản lại rồi.

“Đả đảo Bạch Tiểu Thuần!!!”

“Còn con thỏ bép xép kia cũng phải bị diệt đi!”

“Đả đảo Bạch Tiểu Thuần, đả đảo thỏ mách lẻo!”

Sau mấy canh giờ tìm tòi, cơ hồ lật tung tất cả mọi chỗ lên nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được Bạch Tiểu Thuần, tròng mắt của các đệ tử đều đỏ vằn lên. Thậm chí có không ít người còn ra ngoài tông môn tìm kiếm, một vài người nóng nảy còn toàn lực gào thét.

“Bạch Tiểu Thuần, chúng ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!”

“Coi như ngươi trốn tới chân trời góc biển, chúng ta cũng nhất định tìm ra ngươi!”

“Đáng chết, đến cùng thì hắn trốn ở đâu chứ?” Vô số người gào thét, thanh âm truyền khắp bốn phía, đến cả Bạch Tiểu Thuần đang ở tại Chủng Đạo Sơn còn nghe được loáng thoáng, trong lòng run rẩy.

“Ta cũng oan uổng a, tất cả đều do con thỏ đáng chết kia. Ta, ta…ta cũng không muốn như vậy a.” Bạch Tiểu Thuần đầy khẩn trương, không ngừng thở dài. Chờ thật lâu, khi âm thanh bên ngoài đã vơi bớt một chút, hắn mới ngẩng đầu nhìn chân dung sư tôn, trong lòng cầu khẩn.

“Sư tôn, lão nhân gia ngài phù hộ ta, không để cho đám người xấu kia tìm ra ta.” Bạch Tiểu Thuần vội vàng dập đầu. Một lúc lâu sau, hắn thỉnh thoảng có chút khẩn trương nhìn về phía cửa động. Sau khi nghe thấy âm thanh bên ngoài càng lúc càng yếu ớt thì hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Cũng may Bạch Tiểu Thuần ta thông minh, trốn trong thạch động của sư tôn. Mấy người kia thế nào cũng không nghĩ tới ta lại ở đây.”

“Chỉ là đây cũng không phải là biện pháp a. Chung quy thì vẫn phải đi ra ngoài…làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” Đang lúc Bạch Tiểu Thuần đầy đau đầu thì thào, thì đột nhiên cảm thấy như có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Hắn sững sờ nghiêng đầu qua, đột nhiên tại vị trí cửa động lúc này là…con thỏ bép xép xuất quỷ nhập thần, đang dựng thẳng tai đứng đấy nhìn mình.

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy con thỏ này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần trợn to ra. Hắn không cách nào tưởng tượng được con thỏ lại xuất quỷ nhập thần đến trình độ này, đến cả cấm địa cũng có thể đi vào được. Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ đến mấy lời mà bản thân vừa mới lẩm bẩm lúc nãy, lông tóc toàn thân dựng đứng lên rồi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Không! Đừng truyền đi "

Con thỏ nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi chợt vèo một cái, lập tức mất tăm mất tích. Xa xa, thanh âm nó đang xé họng gào thét truyền ra, ngoại trừ mấy câu kia thì lúc này còn tăng thêm một vài câu nói nữa.

“Sư tôn, lão nhân gia ngài phù hộ ta, không để cho đám người xấu kia tìm ra ta.”

“Cũng may Bạch Tiểu Thuần ta thông minh, trốn trong thạch động của sư tôn. Mấy người kia thế nào cũng không nghĩ tới ta lại ở đây.”

“Chỉ là đây cũng không phải là biện pháp a. Chung quy thì vẫn phải đi ra ngoài…làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…”

"Không! Đừng truyền đi "

Bạch Tiểu Thuần có một cảm giác như bị sét đánh ngang người, ngơ ngác nhìn con thỏ vọt đi xa, bên tai còn văng vẳng tiếng gào như xé cổ của nó. Trong đầu hắn ong ong, cả người đều choáng váng.

“Con thỏ đáng chết, ta muốn lột da lăng trì ngươi!” Bạch Tiểu Thuần bi phẫn muốn chết, khóc không ra nước mắt, rống giận đầy thê lương.

Lúc này, tất cả đệ tử bờ Nam đều lùng sục mọi nơi mà không tìm được chút tung tích của Bạch Tiểu Thuần, mỗi người đều đang áp chế phẫn nộ của mình mà cố gắng suy đoán xem Bạch Tiểu Thuần có thể đến đâu được.

“Bạch Tiểu Thuần kia là trốn ở đây vậy chứ? Chúng ta còn kiểm tra cả sơn môn nhưng không có ghi chép nào cho thấy hắn đi ra ngoài, tức là hắn nhất định vẫn còn đang trốn ở bờ Nam này.”

“Hương Vân Sơn, Thanh Phong Sơn, Tử Đỉnh Sơn, chúng ta đều đã tìm kiếm hết, lục tung tất cả khu vực, tất cả tòa lầu các, tất cả các động phủ lên rồi!”

“Đến Tạp dịch khu cũng bị lục soát qua nhiều lần rồi. Chẳng lẽ tên Bạch Tiểu Thuần này có thể chui được vào trong khe đá nào đó!”

Trong lúc bọn họ còn đang ráng sức đè nén lửa giận vì mãi vẫn còn chưa tìm ra tông tích của Bạch Tiểu Thuần. Đột nhiên thanh âm như xé họng của con thỏ vang lên, theo một đường nó vọt chạy qua mà truyền khắp bốn hướng, nhất là câu cuối cùng của nó lộ ra đầy tuyệt vọng thê lương.

“Không, đừng truyền đi.”

Tất cả mọi người nghe được đều sững người, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đều lóe sáng ngập trời. Nhất là đám người Thượng Quan Thiên Hữu và Lữ Thiên Lỗi, đều nắm chặt nắm tay lại, tiếng ầm vang xôn xao bùng lên. Tất cả mọi người lúc này đều ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Con thỏ này được lắm!!!”

“Mặc dù chuyện xấu của con thỏ bép xép này đầy rẫy ra đấy, nhưng cuối cùng nó cũng làm được một chuyện tốt!”

“Thôi được, hôm nay sẽ không làm thịt con thỏ bép xép này, cứ làm thịt tên Bạch Tiểu Thuần đã…”

Rất nhanh, mấy vạn người cùng nhau kéo lên Chủng Đạo Sơn, từng người một đều bẻ tay răng rắc, sát khí bừng bừng, ầm ầm mà kéo đến.

Trong thạch động, lúc này trình độ thù hận của Bạch Tiểu Thuần đối với con thỏ đã vượt trội hẳn so với con chim của Chu trưởng lão rất nhiều, cả người hắn run rẩy, da đầu tê dại, tranh thủ trốn trong thạch đá.

“Xong rồi, xong rồi, xong rồi…” Bạch Tiểu Thuần mặt mày ủ ê nhìn bức họa của sư tôn, rồi bi phẫn đứng dậy.

“Sư tôn, lão nhân gia ngài giúp ta một chút a, nhanh nhanh phủ hồn quang xuống đây thôi, nếu không Quang Vinh đệ tử ta vì tông môn đổ máu thế mà bị người ta đánh chết a!!” Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang tuyệt vọng thì đột nhiên hai mắt chợt xoay chuyển, ánh mắt nhìn bức họa rồi đột nhiên lóe sáng, đắc ý vỗ đùi.

“Ha ha, đa tạ sư tôn nhắc nhở, đệ tử đã hiểu!”

Cùng lúc đó, Chưởng môn Trịnh Viễn Đông đang ở trong đại điện trên Chủng Đạo Sơn, tất cả chưởng tòa Tam sơn và các vị trưởng lão đều đang tập trung nơi đây. Mọi người đều đưa ánh mắt đầy ngưng trọng mà nhìn về phía Trịnh Viễn Đông.

Họ đã đến đây từ một canh giờ trước, tất cả đều hướng về Chưởng môn Trịnh Viễn Đông mà bày tỏ ý kiến của bản thân đối với Bạch Tiểu Thuần.

“Kính xin Chưởng môn nghĩ lại, Bạch…Bạch sư đệ thiên tư hơn người, ở bờ Nam chúng ta quả thật mai một nhân tài a.”

“Đúng vậy a, Bạch sư đệ tuy là sư đệ của Chưởng môn, nhưng chúng ta là đồng môn cũng không có gì tị nạnh cả. Loại tu sĩ thiên tài này phải nên ở nơi đầy đủ ưu thế như ở bờ Bắc thì mới có thể phát huy được thiên phú kinh người của Bạch sư đệ a.”

Ngoại trừ ba vị Chưởng tòa Tam sơn, thì gần như tất cà các trưởng lão đều tranh nhau mà nói.

Trịnh Viễn Đông cảm thấy vô cùng đau đầu. Hai năm nay vất vả lắm lão mới thấy Linh Khê Tông yên tĩnh trở lại, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại dày vò ra thêm chuyện này nữa. Bạo động của Vạn Xà Cốc lần này, cho dù là Trịnh Viễn Đông khi nhìn thấy mọi thứ sụp đổ trước mắt cũng không khỏi giật mình. Đối với lực gây họa của Bạch Tiểu Thuần thì lão cũng đã triệt để tin phục rồi.

Trong lòng lão cũng sớm quyết định nhân vật như vậy thì cứ nên tiếp tục lưu lại bờ Nam. Dù sao hắn vốn là đệ tử bờ Nam, bờ Nam đã đi đến mức độ này rồi, dù có gây họa thêm nữa thì tình trạng cũng không thể khốc liệt hơn được bao nhiêu. Không nên ném hắn đến bờ Bắc, nếu không ngày sau Bạch Tiểu Thuần gây họa thì lúc đó hẳn là cả Chưởng tòa và trưởng lão của hai bờ Nam Bắc đều đến tìm mình hết.

“Bạch sư đệ tuy ngang bướng nhưng hắn là Quang Vinh đệ tử đó, khụ khụ. Hắn còn nhỏ, nên ở lại bờ Nam đi, lão phu rất tin tưởng vào bờ Nam.” Trịnh Viễn Đông vội ho lên một tiếng rồi đáp nhanh.

“Thỉnh Chưởng môn khai ân!” Chu trưởng lão trong đám người bước ra. Hai mắt lão ửng đỏ nhìn lấy Trịnh Viễn Đông.

“Chưởng môn, đứa nhỏ Tiểu Thuần này tu hành Thủy Trạch Quốc độ, người cũng biết công pháp này rồi, nên để hắn đến bờ Bắc quan sát bách thú. Hơn nữa, vạn năm qua cũng không có nhiều người luyện thành công pháp này, nhưng tự ta quan sát thì thấy Bạch Tiểu Thuần hắn cũng đã nhập môn rồi, chỉ còn thiếu Bản mệnh chi linh, cho nên là…nên để hắn đến bờ Bắc đi.” Lý Thanh Hậu chắp tay cúi đầu, cảm khái nói.

“Đúng vậy a, Chưởng môn, Bạch Tiểu Thuần này tu hành Thủy Trạch Quốc độ, là nhân vật thiên kiêu, nên được mở mang tầm mắt. Nhìn khắp lịch sử Linh Khê Tông ta, đây là chuyện không dễ có được a!”

“Chưởng môn, người không nên làm lỡ dở Bạch sư đệ, chuyện này chính là tổn thất vạn năm của tông môn a!” Lão giả Chưởng tòa Thanh Phong sơn vội tiếp lời. Đám trưởng lão bốn phía vội vàng tiếp tục thuyết phục ngay sau đó.

Nhìn đám người một mực khăng khăng như vậy, coi như là Trịnh Viễn Đông cũng không thể khư khư cố chấp mãi được. Sau khi chần chừ một chút, lão bèn cười khổ nhìn đám người này, vốn đang nghĩ cách uyển chuyển từ chối thì đột nhiên có tiếng đệ tử đầy hoảng hốt từ bên ngoài truyền vào.

“Chưởng môn, xảy ra chuyện lớn rồi…Bạch sư thúc ở trong thạch động lão tổ…hắn…hắn…”

Cả đám sững người, nhao nhao tản ra thần thức về phía Thạch động. Sau khi nhìn thấy rõ mọi chuyện, vẻ mặt của mọi người đều hiện lên đầy cổ quái. Trịnh Viễn Đông có một cảm giác không ổn bèn quét thần thức qua, sau khi nhìn vào trong thạch động của sư tôn, hai mắt lão trợn to, tròng mắt xém chút nữa là rơi ra ngoài, cả người run lên, lửa giận trong người cũng bùng lên.

“Cái thằng ranh con này. Được, chuyện các ngươi vừa nói, lão phu đồng ý. Đưa hắn tới bờ Bắc!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.