Trong sương mù cuồn cuộn dưới vực sâu lộ ra một đôi mắt. Con mắt này có rất nhiều màu sắc biến hóa, dừng lại lâu nhất chính là màu đỏ tím. Giờ phút này đang ngóng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Vẻn vẹn chỉ có con mắt đã không chênh lệch bao nhiêu với thân thể của Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần thấy mà trợn mắt há mồm. Hắn không biết thân thể của Thiên Giác Mặc Long này cụ thể lớn bao nhiêu. Hắn còn mơ hồ nhìn thấy cả sừng rồng ở trong sương mù.
Giờ phút này, hắn cẩn thận xác định vừa rồi đích thật là Thiên Giác Mặc Long đang nói chuyện, lập tức kích động. Hắn ngẫm nghĩ, rồi cắn răng một cái.
“Tiền bối yên tâm, ta sẽ cố gắng!” Bạch Tiểu Thuần quay người, ánh mắt lộ ra chấp nhất. Đây là hi vọng cuối cùng của hắn. Nếu như có thể làm cho con Thiên Giác Mặc Long này đến dâng hiến một lần, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy chiến thú mạnh nhất của mình sẽ hoàn mỹ.
“Bản nguyên khô héo mà muốn sôi trào thì cần phải có kích thích mãnh liệt. Loại kích thích này... Không có gì hữu hiệu hơn so với Phát Tình Đan!” Bạch Tiểu Thuần đỏ mắt, bay ra khỏi Bách Thú Viện, thẳng đến Chủng Đạo Sơn. Dựa vào thân phận của hắn, còn có lượng lớn điểm cống hiến, đổi lấy đại lượng dược thảo.
Những dược thảo này cơ hồ tiêu tốn hết hơn phân nửa điểm cống hiến của hắn. Thậm chí một cái túi trữ vật còn chứa không nổi, hắn phải dùng tới bảy cái túi trữ vật mới có thể chứa được toàn bộ. Tên đệ tử phụ trách hối đoái dược thảo nhìn mà trợn mắt há mồm. Gã đã phụ trách nơi này nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy có người kinh thiên động địa như vậy.
Đương nhiên là gã nhận ra Bạch Tiểu Thuần. Sau khi Bạch Tiểu Thuần đã đi rồi mà tên đệ tử này vẫn còn trợn mắt há mồm, đã xem Bạch Tiểu Thuần là thần nhân.
Mà Bạch Tiểu Thuần, sau khi đổi được đại lượng dược thảo, về tới Bách Thú Viện, trong nháy mắt bắt đầu toàn lực luyện dược. Ánh mắt của hắn tràn ngập tơ máu, đã lâm vào trong điên cuồng.
“Ta phải luyện chế ra một viên... Siêu cấp Phát Tình Đan!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng. Hắn phải làm cho dược hiệu tăng mạnh, sửa chữa lại đan phương, tranh thủ để cho dược hiệu có thể tăng lên gấp trăm lần, nghìn lần.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, Bạch Tiểu Thuần không hề nghỉ ngơi, toàn thân tóc tai bì xù, hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện dược. Ngẫu nhiên con đại hắc cẩu kia sẽ kéo theo chiến thú chạy tới, thì mỗi lần Bạch Tiểu Thuần cũng đều không nhịn được mà ném cho nó một cái ngọc giản chỉ có thể mở ra trận pháp một lần.
Đại hắc cẩu rất thông minh, vừa ngậm ngọc giản vừa kéo chiến thú vào trong lầu các, tựa như lo lắng nếu như không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Tiểu Thuần đã nói thì sau này sẽ không còn có cơ hội mà tới nơi này, vì thế không những nó dâng hiến, mà còn kéo theo cả chiến thú dâng hiến theo. Nó căn bản cũng không cần Bạch Tiểu Thuần phải để ý tới, chỉ là Bạch Tiểu Thuần không có ở nơi này, cho nên đại đa số thời điểm, đại hắc cẩu kia dâng hiến, đều không hạn chế số lần...
Cùng lúc đó, đệ tử bờ Bắc cũng dần dần phát điên. Bọn hắn phát hiện ra chiến thú của mình lại đột nhiên mất tích. Chờ tới khi tìm được thì thần sắc mỗi con đều khác nhau, có ngạo nghễ như mình là chủ nhân của thế giới, có nóng nảy đằng đằng sát khí, có say mê mang theo dư vị vô biên. Đủ loại thần sắc, đủ kiểu thần tình, mặc kệ cho chủ nhân có câu thông như thế nào cũng không tìm ra được đáp án.
Theo dạng chiến thú thế này tăng nhiều, thậm chí còn có một số chiến thú, giống như đã từng bị chủ nhân chèn ép quá mức, ngày bình thường không dám phản kháng, nhưng ở bên trong huyễn cảnh hiển nhiên là đã đắm chìm trong mộng tưởng mình biến thành chủ nhân ở trong thế giới đó, vì thế sau khi trở về, một số con không khống chế được, lại một lần nữa bày ra khí thế... Toàn bộ bờ Bắc đều loạn.
“Đến cùng là như thế nào!!”
“Nhất định là có vấn đề. Tra, nhất định phải tra ra!!”
Loại tình huống này, ngay cả trưởng lão của bờ Bắc cũng đều phát hiện ra chiến thú bên cạnh có lúc như thế. Đệ tử bờ Bắc đều đại phát động, bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân.
Lại qua ba ngay, Bạch Tiểu Thuần cả người đều đã điên dại. Hắn bây giờ không sợ trời không sợ đất, thậm chí còn chạy tới mép vực sâu, yêu cầu Thiên Giác Mặc Long đưa cho một giọt máu.
Nếu đổi vào lúc khác, Bạch Tiểu Thuần tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nhưng hôm nay hắn đã lâm vào trạng thái điên dại, căn bản là sẽ không có cân nhắc xem là sẽ xuất hiện hậu quả gì.
Thậm chí sau khi thấy trong vực sâu trầm mặc một thời gian ngắn, Bạch Tiểu Thuần còn không nhịn được mà thúc giục. Rất nhanh, vậy mà thật sự có một đám máu đen bay ra, bị Bạch Tiểu Thuần thu vào trong một cái bình nhỏ, sau đó vội vàng trở về hang đá, đem nó gia nhập vào trong linh dược, tiếp tục luyện chế.
Sau năm ngày, liên tục trong thời gian nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần không ngủ không nghỉ điên cuồng luyện dược. Rốt cuộc, vào hoàng hôn một ngày này, một viên siêu cấp đan dược đã được luyện chế ra.
Tiếng oanh minh vang lên quanh quẩn. Bạch Tiểu Thuần nhìn viên đan dược lớn bằng khoảng cái đầu ở trước mắt, ngửa mặt lên trời cười to. Đan dược này chẳng những lớn, mà dược hiệu cũng đạt tới mười phần.
Đặc biệt là khi nó vừa được luyện ra một cái chớp mắt, dược hương lan rộng ra khắp bốn phía. Ở trong hang đá, con đại hắc cẩu kia đáng kéo một chiến thú chạy tới, sau khi ngửi được mùi hương này thì thân hình run lên bần bật, hú lên ngao ô một tiếng, con mắt đỏ ngầu, quay người bay thẳng ra khỏi Bách Thú Viện, không biết là đi nơi nào...
Mà trong rừng cây của Bách thú Viện, vào lúc này, bởi vì khí tức này lan ra mà cũng truyền ra vô số tiếng gào thét xao động.
Bạch Tiểu Thuần thấy chỉ vẻn vẹn có khi tức mà đã có được hiệu quả như thế thì tiếng cười lại càng to thêm, vô cùng phấn chấn. Hắn cảm thấy thế vẫn còn chưa đủ, vì để nắm chắc hơn, hắn nhìn xung quanh, rồi cầm viên đan dược phi tốc rời đi.
Tìm tới một nơi không có ai chú ý tới, đến lúc đó mới lấy nồi Quy Văn ra, bắt đầu Luyện Linh, trực tiếp Luyện Linh ba lần, khiến cho viên siêu cấp đan dược khổng lồ chưa từng có khắp tu chân giới này trở thành ưu giai!
“Viên đan dược này nhất định có thể thành công. Nếu vẫn không thành, Bạch Tiểu Thuần ta từ nay về sau không luyện đan!” Bạch Tiểu Thuần hăng hái, cực kỳ tự tin, mang theo đan dược đi tới khe núi bên cạnh Cổ Thú Thâm Uyên, ném xuống phía dưới.
Đan dược rơi vào bên trong màn sương màu đen, biến mất không thấy gì nữa. Bạch Tiểu Thuần đứng ở mép vực sâu chậm rãi chờ đợi. Thời gian trôi qua, rất nhanh đã qua nửa canh giờ, dù Bạch Tiểu Thuần có tự tin đi chăng nữa, thì cũng đều thấy khẩn trương.
“Không thể nào, đây chính là dược hiệu gấp ngàn lần!” Lại thêm nửa canh giờ, cái trán Bạch Tiểu Thuần đã toát mồ hôi. Đúng lúc hắn đang lo lắng, thì bỗng nhiên, sương mù dưới vực sâu cuộn trào mãnh liệt, có từng trận gào thét kinh thiên bỗng nhiên truyền ra, càng có cuồng phong quét ngang bốn phía. Bạch Tiểu Thuần liên tiếp lùi lại phía sau, khi nhìn về chỗ đó, thì một tiếng oanh minh từ trong vực sâu vang lên trùng thiên.
Những sương mù kia tạo thành một cái cột khí cự đại, bốn phía có vô số sợi tơ màu đen vờn quanh, khiến cho giữa không trung xuất hiện vặn vẹo. Cùng lúc đó, một cái âm thanh kinh ngạc xen lẫn vui mừng bỗng nhiên truyền ra khắp tư phương.
“Rốt cục, ta... Một lần nữa lại cảm nhận được bản nguyên chi huyết sôi trào!!” Khi âm thanh này xuất hiện, cây cột bằng sương mù kia bỗng nhiên sụp đổ, hướng về bốn phía mà lan rộng. Từ trong vực sâu có một cái móng vuốt cực lớn vươn ra, oanh một tiếng, bám vào vách núi bên ngoài vực sâu, làm cho mặt đất run lên một cái.
Cái móng vuốt này đen vô cùng, lân phiến ở trên đó đều lớn bằng một người, vo cùng sắc bén, lộ ra hào quang, lại càng mang theo một cỗ khí thế làm cho người ta run rẩy.
Cùng lúc đó, một cái đầu khổng lồ giống như một tòa núi chậm rãi nhô ra. Đó là một con Cự Long màu đen, đỉnh đầu của nó thình lình lại có một cái sừng. Nó vừa xuất hiện, cả trời đất dường như cũng có chút mơ hồ.
Đặc biệt là con mắt của Cự Long này, vậy mà không phải chỉ lớn có một trượng, mà sau khi nó mở ra hoàn toàn thì lại càng thêm khổng lồ. Trên người nó lộ ra vô tận tang thương, nhất là ở bốn phía xung quanh cái đầu, có thể nhìn thấy vô số vết thương đã khép lại. Có thể tưởng tượng, con Cự Long này nhất định là đã từng chém giết vô số năm.
Giờ phút này mặc dù nó đã già, thế nhưng khí thế vẫn không giảm đi, mà ngược lại còn mạnh hơn. Lúc này nó ngẩng đầu lên trời thét dài, khiến cho toàn bộ hung thú ở trong cánh rừng đều run rẩy phủ phục, một cử động nhỏ cũng không dám.
Bạch Tiểu Thuần dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn con Cự Long vô cùng to lớn đến khó có thể hình dung ở trước mặt. Nhất là thân hình đối phương mới chỉ nhô ra có non nửa, rõ ràng vẫn còn nửa già đang ở dưới vực sâu. Hai chân Bạch Tiểu Thuần đều đã mềm nhũn, trong đầu không ngừng vang lên những tiếng oanh minh.
Đúng lúc này, con Cự Long kia bỗng nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần cái đầu khổng lồ nháy mắt hạ xuống, xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy áp lực quá lớn. Cái đầu của đối phương giống như đã thay thế bầu trời, khiến cho Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, vội vàng hô to.
“Thiên Giác tiền bối, ta là Bạch Tiểu Thuần a. Ngươi nhớ kỹ ta xem, cái viên đan dược kia là do ta luyện, luyện mất nửa tháng đấy. Thiếu một chút là đem cái mạng nhỏ cũng hao tổn không còn mới có thể luyện thành.”
Thiên Giác Mặc Long lên tiếng, giống như là đang cười. Thế nhưng tiếng cười này vẫn làm Bạch Tiểu Thuần rùng mình.
Lần này, không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, thân hình Thiên Giác Mặc Long nháy mắt đã thu nhỏ này, dưới sự chứng kiến tận mắt của Bạch Tiểu Thuần, từ thân hình khổng lồ, biến thành một con thằn lằn màu đen lớn khoảng ba trượng.
Thậm chí nghĩ kỹ lại thì thấy nó có chút tương tự với con thằn lằn trên Khung Đính Phong.
Con thằn lằn này đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, móng vuốt ấn xuống mặt đất. Trong nháy mắt bốn phía đã trở nên vặn vẹo, đến khi Bạch Tiểu Thuần một lần nữa nhìn thấy rõ ràng, thì mới hoảng sợ phát hiện, mình thế mà đã trở về tới lầu các bên cạnh viện tử.
“Quả nhiên là Dục Thú Chủng, ngay khi nó vừa được trồng xuống, thì ta đã cảm nhận được khí tức của nó... Lấy ảo nhập thần, lấy thần tỉnh bản nguyên, lấy bản nguyên ngưng tụ phản tổ chi huyết. Huyết mạch của ta có thể thông qua nó mà có thể tiếp tục truyền thừa.” Thiên Giác Mặc Long giống như đang cảm khái, không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, mà nhoáng một cái đi tới gần Dục Thú Hoa. Bông hoa này run rẩy, bỗng nhiên mở ra, hướng về Thiên Giác Mặc Long nuốt một cái.
Thiên Giác Mặc Long không chống cự, mang theo vẻ chờ mong, trực tiếp bị nuốt đi vào.
Bạch Tiểu Thuần lo lắng đứng ở một bên, nhìn vào trong Dục Thú Hoa. Không biết là Thiên Giác Mặc Long đã đắm chìm bên trong huyễn cảnh gì, nhưng cũng không giống với những con thú khác nằm im không nhúc nhích, mà lại truyền ra những tiếng gào thét buồn buồn.
Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, hắn cảm thấy lần này mình đã làm lớn chuyện rồi. Hắn rất lo Dục Thú Hoa của mình sẽ không chịu nổi sự kinh khủng của Thiên Giác Mặc Long.
Dưới sự cầu nguyện của hắn, hai canh giờ sau, Thiên Giác Mặc Long bay ra, thần sắc nghiêm nghị, sau khi trầm ngâm một lát, không ngờ lại tiếp tục lao vào.
Thời gian trôi qua, chín ngày sau, Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn Thiên Giác Mặc Long, thế mà lại vượt xa đại hắc cẩu, liên tiếp dâng hiến hơn năm mươi lần, lúc này mới mang theo cảm khái bay ra.
“Huyễn cảnh tuy tốt, nhưng chung quy cũng chỉ là chuyện cũ... Tiểu bất điếm, ngươi rất không tệ, sau này nếu có chuyện gì cứ đến tìm ta. Chỉ cần không phải là sự tình gì quá lớn, ta đều có thể giúp ngươi.” Con hộ tông thần thú của Linh Khê Tông này, âm thanh giống như chuông lớn, rất là thưởng thức nói với Bạch Tiểu Thuần, đang định rời đi.
Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút. Hắn cảm thấy mình lần này thật sự là đã giúp tông môn làm ra một cái thiên đại hảo sự. Vì thế hắn vội vàng mở miệng.
“Thiên Giác tiền bối, người có thể đem tứ đại chiến thú hộ sơn gọi tới được không, để cho bọn chúng cũng dâng hiến một lần. Còn có cả chiến thú của mấy chưởng tọa...” Bạch Tiểu Thuần chờ mong nhìn về phía Thiên Giác Mặc Long.
“Mấy tiểu bất điếm kia à. Chuyện nhỏ!” Thiên Giác Mặc Long nhếch miệng cười một tiếng, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu hút nhẹ một cái. Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy thiên địa đều bị bóp méo một cái. Trong chốc lát, chim phượng bảy màu, Tam Nhãn Ô Nha, Sơn Quỷ, còn có cả con thằn lằn của Khung Đính Phong nháy mắt đều đã xuất hiện ở trước mặt Thiên Giác Mặc Long. Sau lưng bọn chúng là chiến thú của mấy vị chưởng tọa.
Những con chiến thú này sau khi xuất hiện thì đều run rẩy. Tam Nhãn Ô Nha cùng với chim phượng bảy màu run rẩy, trong mắt lộ ra sợ hãi. Còn Sơn Quỷ thì cũng run run, nằm rạp xuống mặt đất.
Về phần con thằn lằn của Khung Đính Phong kia, thì hai chân lại càng mềm nhũn, nằm bẹp xuống. Còn về phần mấy con chiến thú của các vị chưởng tọa, lại càng không chịu nổi.
Bạch Tiểu Thuần cuồng hỉ, nhìn những con chiến thú đã từng không có ai sánh nổi ở trước mắt giờ phút này đều ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Thiên Giác Mặc Long, từng con lần lượt nhảy vào bên trong Dục Thú Hoa. Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mỗi một con đều mang thần sắc kinh ngạc khác nhau rời đi. Thiên Giác Mặc Long cũng rời đi, trước khi đi còn tán thưởng liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái.
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to. Hắn phấn khích nhìn Dục Thú Hoa lúc này đang từ từ thu nạp, không hề phóng xuất ra khí tức, mà đã bắt đầu muốn thai nghén ra chiến thú, trong lòng tràn đầy vui sướng, lại càng có cả kiêu ngạo. Hắn cũng nghe nói đám đệ tử bờ Bắc đang điều tra nguyên nhân chiến thú xao động, lại càng thấy đắc ý hơn.
“Chiến thú mạnh nhất của Bạch Tiểu Thuần ta sắp ra đời. Hừ hừ, đám đệ tử bờ Bắc, các ngươi hãy run rẩy đi! Chiến thú mạnh nhất của ta đây, ta đã nghĩ cho nó một cái tên rất hay rồi. Nó gọi là Thiết Đản.”
“Các ngươi không cho ta mượn chiến thú thì cũng thôi, lại còn vu oan cho Bạch Tiểu Thuần ta. Chờ đến khi các ngươi điều tra ra nguyên nhân chiến thú xao động, biết được chiến thú của các ngươi đều đã từng ở chỗ này dâng hiến , thì Bạch Tiểu Thuần ta đã trở lại bờ Nam rồi... ha ha ha ha ha.” Bạch Tiểu Thuần hất cằm , tay áo nhỏ hất lên, bày ra bộ dáng cao thủ, trên mặt không thể che giấu được đắc ý.
Nhưng khi mà Bạch Tiểu Thuần đang vô cùng vui sướng đắc ý thì đột nhiên, hắn cảm thấy hình như đang có một đạo ánh mắt rơi lên trên người mình. Hắn kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy ở cách đó không xa, bên cạnh lầu các, không biết từ lúc nào, xuất hiện một... con thỏ đang dựng thẳng lỗ tai, xuất quỷ nhập thần!
“Ngươi ngươi... Ngươi cái con thỏ bép xép chết bầm này, tại sao lại ở chỗ này!!” Bạch Tiểu Thuần ngây người, phát ra một tiếng hét thảm.
“Ngươi ngươi... Ngươi cái con thỏ bép xép chết bầm này, tại sao lại ở chỗ này!!” Cái con thỏ kia cũng ngây người, phát ra một tiếng hét thảm, cấp tốc bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, đại hắc cẩu so với nó cũng phải kém, nháy mắt đã biến mất không thấy.