Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1412: Đừng làm phiền ta (1)



Lôi Tổ thật sự không nhịn được, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng hắn rầu rĩ một phen. Sau đó, hắn bỗng nhiên mở miệng.

- Tiểu huynh đệ, ngươi xem chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ này, cũng là có duyên. Ngươi bị nhốt ở chỗ này, ta cũng cảm nhận được nỗi hận của ngươi đối với bắc mạch. Ta cũng hận...

- Chúng ta là minh hữu... Ngươi nói cho ta biết biện pháp hấp thu. Sau khi ta thoát khỏi sự vây khốn, sẽ giúp ngươi đối phó với bắc mạch. Ngươi thấy như thế nào?

Bạch Tiểu Thuần đưa mắt liếc nhìn lão già, lại không có để ý tới, tiếp tục cắn nuốt tia chớp hấp thu, cảm nhận tu vi trong cơ thể tăng trưởng. Đồng thời, hắn cũng đang toàn lực trùng kích tầng thứ nhất của Nhật Nguyệt Trường Không Quyết này.

Dựa theo hắn tính toán, lại thêm mấy lần gió bão tia chớp, hắn có thể đột phá Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ nhất, bước vào cảnh giới tầng thứ hai!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý tới mình, lôi tổ rối rắm, một lát sau hung hăng cắn răng một cái, giống như dưới nào đó quyết tâm, lớn tiếng nói.

- Lão đệ, ta có một bộ phương pháp thần thông kinh thiên động địa. Chúng ta trao đổi thì như thế nào?

Nói xong, thấy Bạch Tiểu Thuần lần này nhìn liền cũng không nhìn mình, Lôi Tổ càng sốt ruột.

- Thần thông này của ta rất lợi hại. Đó là Vân Lôi Nhân Tổ một trăm biến! Cửu Thiên Vân Lôi Tông cũng có bí pháp này, chẳng qua là không trọn vẹn. Khi tu luyện sẽ dẫn đến thần hồn phân liệt. Ta có bộ thần thông hoàn chỉnh, uy lực mênh mông!

Ở trong chớp mắt khi giọng hắn truyền ra, cho dù Bạch Tiểu Thuần đang hấp thu tia chớp, cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía lão già.

- Ngươi mới vừa nói thần thông gì?

- Vân Lôi Nhân Tổ một trăm biến!

Bạch Tiểu Thuần có phần há hốc mồm. Hắn biết thần thông này, thậm chí còn tự mình đối kháng qua. Đây chính là đòn sát thủ của Vân Lôi Tử. Nhất là sau khi Vân Lôi Tử song tử dung hợp, cho thấy Vân Lôi Nhân Tổ biến đổi lần thứ tám, hóa thân Nhân Tổ, khiến cho Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần, lần đầu bị trực tiếp tan vỡ.

Cảnh tượng lúc đó, đến nay vẫn còn là ký ức mới mẻ trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí hắn cũng nhớ thương công pháp này trong lòng. Đáng tiếc đây là bí pháp bất truyền của bắc mạch. Cho dù là tu sĩ bắc mạch, người có thể có tư cách tiếp xúc, cũng có thể đếm được trong một bàn tay.

Mà lúc này, lão nhân này bị giam giữ ở chỗ này, lại nói tới môn công pháp này. Nhất là ba chữ một trăm biến này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi, mắt không khỏi trợn trừng lên.

- Lão khỉ, ngươi lừa gạt ai vậy? Thật sự cho rằng ta chưa từng tiếp xúc qua thần thông Vân Lôi Nhân Tổ này sao?

Lôi Tổ trợn trừng mắt, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào khi bị vạch trần. Hắn cũng định nói cho cái tên vang dội một chút, để thu hút sự chú ý của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này hắn vỗ đầu một cái, cười khan một tiếng.

- Ta từng này tuổi rồi, trí nhớ không được tốt. Ta nhớ ra rồi, là Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến. Lần này sẽ không sai, chính là thập nhất biến!

Để chứng minh lời mình nói là thật trăm phần trăm, Lôi Tổ lại bổ sung vài câu.

- Trong đó vừa đến cửu biến, là tu sĩ ngưng tụ ra pháp tướng Nhân Tổ. Cho đến sau khi dung hợp với nhau, trở thành Nhân Tổ. Thập biến không được, đó là biến mắt trái của bản thân thành trăng sáng. Về phần thập nhất biến cuối cùng, càng kinh thiên động địa hơn. Đó là biến hóa mắt phải thành mặt trời!

- Nói là thập nhất biến, nhưng hai biến cuối cùng uy lực quá lớn. Một khi tu thành bất kỳ biến nào, cũng có thể từ trong không trung tăng mạnh chí ít lực của ba biến. Nếu có thể tu thành tất cả. Vậy thập nhất biến cũng trở thành thập thất biến!

Nghe đến đó, Bạch Tiểu Thuần có chút hoảng hốt, nhịp tim đập không nhịn được tăng nhanh.

- Năm đó Cửu Thiên Vân Lôi Tông thèm muốn đối với công pháp này của lão phu, sử dụng thủ đoạn hèn hạ đánh cắp cửu biến đầu. Nhưng hai biến cuối cùng này trước sau không có được. Lúc này mới giam giữ lão phu ở chỗ này. Tất cả không phải là vì hai biến cuối cùng sao!

Lôi Tổ mắt thấy Bạch Tiểu Thuần giống như động tâm, vội vàng lại khoe khoang thêm vài câu. Về phần lời hắn nói là thật hay giả, chỉ có một mình hắn biết được.

Bạch Tiểu Thuần không tin Cửu Thiên Vân Lôi Tông giam giữ người này, chỉ vì hai biến cuối cùng. Thật ra có quá nhiều biện pháp có thể thu lấy. Ví dụ như chuẩn bị một tu sĩ với trạng thái giống như Bạch Tiểu Thuần hiện tại, là có thể lừa gạt được hai biến cuối cùng này.

Nhưng điều khiến hắn vẫn động lòng, khiến cho tim hắn đập rộn lên, lại là thập nhất biến do Lôi Tổ nói tới... biến con mắt trái thành trăng sáng.

- Ta tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, là quyển khuyết... Chỉ có Nguyệt Quyết. Ba tầng sau đại viên mãn, sau khi đột phá, có thể khiến cho tu vi của ta từ Thiên Nhân sơ kỳ bước vào Thiên Nhân trung kỳ... Chỉ là công pháp này không có phần tiếp sau.

- Mà Nhân Tổ thập nhất biến này... có liên quan đến trăng, có lẽ có thể dung hợp chúng lại một phen...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, càng thêm động tâm. HẮn không quan tâm cuối cùng có thể thành công hay không. Hắn cảm thấy chí ít cũng có thể thử một chút xem sao.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thuần không thể để lộ ra suy nghĩ trong tâm tư của mình. Quan trọng nhất, ở trong cảm giác của Bạch Tiểu Thuần, cái lão khỉ bên cạnh kia mặc dù bị giam giữ ở chỗ này rất lâu, đầu có chút không được tốt, nhưng dù sao cũng là cường giả Bán Thần.

Muốn nhận được công pháp từ trong tay hắn, tất nhiên phải bỏ ra cái giá rất lớn. Hơn nữa, có một chút không cẩn thận, công pháp tồn tại vấn đề, lấy tu vi của mình sợ là cũng nhìn không ra được đầu mối. Còn phương pháp nuốt tia chớp này, chính bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết là công pháp gì, vậy làm sao có thể cho đối phương...

- Phải chỉ dẫn lão khỉ này không nên công pháp, chỉ cần lực lượng thiên địa mới có thể...

Bạch Tiểu Thuần dường như suy nghĩ tới điều gì. Hắn không cho được phương pháp cắn nuốt tia chớp. Mà nếu quả thật tia chớp này ở trong cơ thể hắn chạy một vòng, sau đó biến thành có thể bị lão khỉ hấp thu lực lượng thiên địa, như vậy Bạch Tiểu Thuần lại có nắm chắc rất lớn, đổi lấy công pháp.

Chỉ có điều trước tiên, là hắn có thể thay đổi cấu tạo của tia chớp. Vì vậy hắn nghiêm mặt, vẫn không có để ý tới Lôi Tổ. Hắn nhắm mắt tiếp tục cắn nuốt tia chớp ở bốn phía xung quanh, đồng thời âm thầm thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.