Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 143: Nhất định là cố ý



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, sau đó hắn nhìn về phía đám người khác, rồi cũng nhìn thấy Hứa Tiểu Sơn trong ngọc giản giới thiệu.

Hứa Tiểu Sơn này thật ra rất dễ nhận được, bề ngoài tuấn lãng, vẻ mặt có chút đắc ý, luôn hất cằm lên mà nhìn người tựa như không có vật hay người nào xứng đáng để gã nhìn vào vậy. Hơn nữa bộ dạng quần là áo lượt vô cùng dễ khiến người khác chú ý.

Bên cạnh gã còn có thêm hai nữ đệ tử rất xinh đẹp.

Một người trong đó được gã choàng tay qua vai ôm lấy, còn một người thì ngồi cạnh, đang bóc trái cây tươi đút vào miệng gã.

Nhìn một màn này, Bạch Tiểu Thuần cũng có chút hâm mộ. Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cũng dần phát hiện ra, đám đệ tử Huyết Khê Tông cũng giống với Tống Khuyết, phần lớn ánh mắt bên đó như có như không mà rơi vào trên người hắn.

Khác hẳn với ánh mắt không phục của Đan Khê Tông, khinh miệt của Huyền Khê Tông, ánh mắt của đám đệ tử Huyết Khê Tông lại khiến cho hắn cảm giác có chút không đúng, bản thân chợt nổi lên hiếu kì mãnh liệt đối với ngọc giản tư liệu giới thiệu đệ tử các tông môn trong tay đệ tử Huyết Khê Tông.

Dẫn đội Huyết Khê Tông là một lão giả mặc trường bào màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng nõn, lưng hơi còng, hai mắt mang theo vẻ lạnh lẽo. Lúc lão đảo mắt nhìn qua mọi người, thì thè lưỡi liếm liếm môi.

Đầu lưỡi của lão lại không hề giống người thường mà lại chẻ đôi ngay phần đầu lưỡi, nhìn qua không khác gì lưỡi rắn khiến da đầu đám đệ tử run lên.

Âu Dương Kiệt và tu sĩ họ Hải, tu sĩ họ Lâm cũng không nói chuyện với nhau, mà đồng loạt nhìn về phía Huyết Khê Tông. Khi nhìn thấy lão giả lưỡi rắn của Huyền Khê Tông, thì sắc mặt hai tu sĩ họ Hải, tu sĩ họ Lâm đều đai biến mà hít vào một hơi lạnh, thậm chí sắc mặt của Âu Dương Kiệt cũng đầy ngưng trọng.

“Xà Lân Tử, Huyết Khê Tông ngươi đến trễ.” Đột nhiên Âu Dương Kiệt mở miệng, thanh âm có chút bất thiện.

“Hắc hắc, không phải lão hủ tới trễ, mà là tam tông các ngươi đến sớm.” Lão giả lưỡi rắn nhếch mí mắt lên, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười đáp lời, ánh mắt đầy sát ý nhìn qua Âu Dương Kiệt.

Ánh mắt hai người như ẩn chứa thần thông Đồng thuật, trong lúc ánh mắt giao nhau thì lập tức triển khai ra. Dường như có tiếng nổ vang không phát ra tiếng giữa hai người, rồi Âu Dương Kiệt kêu lên một tiếng đầy buồn bực, sắc mặt có chút tái lại, tay áo hất lên rồi lùi ra sau vài bước, đứng trước đám người Linh Khê Tông.

Mà hai mắt lão giả lưỡi rắn Huyết Khê Tông cũng lóe lên, huyết khí trong người cũng quay cuồng mà lùi ra sau nửa bước. Lão ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên kì dị.

“Âu Dương lão nhi, nhiều năm không gặp không ngờ tu vi cũng tinh tiến không ít. Mà thôi, chúng ta còn nhiều thời gian để ôn chuyện, nếu Huyết Khê Tông ta đã đến rồi thì cũng nên sớm mở ra Vẫn Kiếm thâm uyên, tiến hành thí luyện!” Nói xong, lão giả lưỡi rắn cũng vung tay phải lên, một mảnh vỡ ngọc bội bay ra, lơ lửng giữa không trung.

Hai người Lâm, Hải cũng nhìn nhau, mỗi người đều lấy ra một mảnh vỡ ngọc bội, lần lượt ném ra. Sau khi Âu Dương Kiệt phất tay áo ném mảnh vỡ ngọc bội thứ tư ra, lập tức bốn miếng ngọc bội này nối lại với nhau giữa không trung, dần hợp nhất lại thành một miếng ngọc bội nguyên vẹn.

Ánh sáng chói lóa, tại một nơi trên mặt đất cạnh Vẫn Kiếm, màn sáng phòng hộ chậm rãi tách ra một khe hở. Nhìn bộ dáng này thì chỉ chừng nửa nén nhang nữa, cửa vào cũng sẽ được hình thành.

Một màn này thu hút sự chú ý của hầu hết tất cả các tu sĩ Ngưng khí. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, thì giọng nói của Âu Dương Kiệt đã vang bên tai tất cả đệ tử Linh Khê Tông.

“Tổng cộng có hơn bốn mươi chỗ, là cửa vào Vẫn Kiếm thế giới. Mỗi cửa vào tối đa không quá mười người, mà trận đánh đầu tiên thường là tranh đấu tại cửa vào, chuyện mai phục bên trong cửa vào cũng thường hay xảy ra. Các ngươi cần phải cố gắng liên thủ với nhau, bản thân mình cũng phải nắm chắc!”

“Nhớ kỹ lời dặn lúc trước của ta, gặp mấy đệ tử tông môn khác, không được mềm lòng. Nếu như không ảnh hưởng đến tính mạng mình, có thể giết liền giết, nhanh chóng thu thập Địa Mạch khí vào trong Đạo bình, ngưng tụ được Địa mạch khí dẫn, rung chuyển Địa mạch khí của toàn bộ Vẫn Kiếm thế giới!”

Trong lúc Âu Dương Kiệt đang thấp giọng nói rõ với đám đệ tử, thì Trúc cơ dẫn đội của tam tông bên kia cũng hướng về phía đám đệ tử mình mà nói mấy điều tương tự vậy.

Tay phải Âu Dương Kiệt vung lên, một trăm bình nhỏ màu lam lập tức bay đến trước mặt mỗi người một cái.

"Đây chính là Đạo Bình!" Đúng lúc này, tại màn sáng xung quanh Vẫn Kiếm, nơi cái khe nứt phía trên mặt đất này, chợt nổ vang lên một tiếng. Màn sáng nhanh chóng bị xé mở tạo thành một khe hở rộng chừng ba trượng.

Tiến vào khe hở này có thể men theo rất nhiều khe nứt trên mặt đất để thâm nhập vào Thâm uyên. Trong Thâm uyên cũng có thể nhìn thấy rất nhiều lỗ hổng của Vẫn Kiếm, từ bất kì lỗ hổng nào cũng có thể đi vào thế giới Kiếm.

“Tứ đại tông kềm chế nhau, còn có tầng trên các lão tổ giằng co cho nên Trúc cơ không thể bước vào. Nhưng các ngươi cũng không thể ở nơi này quá lâu, thánh địa chỉ mở ra có thể duy trì trong ba tháng. Sau ba tháng, cho dù có thành công hay thất bại cũng phải đi ra, ngoài này đã có lão phu tiếp dẫn các ngươi.”

“Mặt khác, mặc dù các ngươi khó có khả năng gặp một số chuyện tình cực đoan nhưng tất cả các đời đệ tử tiến vào đây đều được thông báo. Việc này liên quan tới năm đó tứ đại thượng tổ đã bố trí bên trong bốn Truyền tống trận, khi có tình huống cực đoan xuất hiện mà không có lực lượng đối kháng được, thì trận pháp sẽ tự động dẫn động, dựa theo công pháp sở tu khác nhau của các ngươi mà truyền tống mỗi người đều trở về tông môn của mình. Cho dù có sai sót thì cũng được truyền tống đến châu trực thuộc tông môn đó.”

“Không thể đối kháng không bao gồm chuyện giữa đệ tử Tứ đại tông môn xảy ra chém giết toàn bộ! Cuối cùng, mặc kệ Địa mạch Trúc cơ có thành công hay không, lão phu đều hi vọng các ngươi…sống sót đi ra!” Ánh mắt Âu Dương Kiệt đảo qua đám người, khuôn mặt lão luôn luôn là một vẻ lạnh như băng nhưng lúc này lại lộ ra nhu hòa hiếm thấy, trong ánh mắt còn đầy vẻ cổ vũ. Đặc biệt ánh mắt lão nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần và Quỷ Nha còn đầy vẻ mong chờ.

Lúc này, nhìn thấy cửa vào được mở ra, đám đệ tử Huyết Khê Tông trong nháy mắt đã bay ra, thẳng đến cửa vào.

Trong Linh Khê Tông, Quỷ Nha là người đầu tiên xông ra, sau đó là Thượng Quan Thiên Hữu, từng thiên kiêu trong tông từng bước mà đi nhanh.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất móc bảy tám kiện áo da trong túi Trữ Vật ra, vừa bay vừa mặc, đồng thời lấy ra một cái nồi đen lớn đeo sau lưng. Ánh mắt hắn đầy kiên định, đè nén run sợ, cắn răng bước qua cửa vào. Hắn cũng không đơn độc đi vào, mà là đi sau lưng một đám không ít đệ tử Linh Khê Tông cùng nhau bước vào.

Rất nhanh, đệ tử tứ tông đều lần lượt bước vào trong khe hổng, rồi biến mất không còn dấu vết. Âu Dương Kiệt và lão giả lưỡi rắn, còn có hai vị tu sĩ họ Hải và họ Lâm đều nhìn nhau một chút rồi cũng không nói thêm gì nửa, chỉ riêng mình khoanh chân ngồi đợi tại vị trí cửa vào. Đồng thời bọn họ cũng đầy cảnh giác lẫn nhau, cùng thủ hộ và yên lặng chờ đợi tại nơi này.

Vết nứt dưới mặt đất xung quanh Vẫn Kiếm rất nhiều, lớn nhỏ không đồng đều. Cũng không phải tất cả đệ tử Linh Khê Tông đều chọn cùng đi chung với nhau, ví dụ như bọn người Quỷ Nha, như Bắc Hàn Liệt, còn có Công Tôn Uyển Nhi đều đơn độc riêng mình mà đi.

Mặc khác, hai bờ Nam Bắc cũng chia thành hai nhóm, lựa chọn những vết nứt khác nhau mà tiến vào. Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông cũng tương tự vậy, chỉ riêng các đệ tử Huyết Khê Tông vốn không có sự tín nhiệm nhau nên phần lớn đều lựa chọn đơn độc mà đi, cho dù có liên thủ với nhau thì nhiều nhất cũng chỉ có một nhóm ba người mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần lưng đeo nồi đen, vẻ mặt đầy cảnh giác và khẩn trương đi sau lưng đám đệ tử bờ Nam. Vừa tiến vào Thâm uyên, hắn liền có cảm giác xung quanh lạnh lẽo như muốn đóng băng, từng trận hàn khí không ngừng tràn lên từ dưới vực sâu, như muốn nhập vào thể nội mà đi vào, đóng băng lấy khí huyết. Chỉ là da của hắn quá dày, nên hàn khí này có vẻ như không chui lọt vào được…

Càng xuống phía dưới, hàn khí càng dày, cũng may bởi vì này không cách quá xa mặt đất nên khi đám người này vận chuyển tu vi thì hàn khí đều bị bức ra hết, nhìn chung không đáng ngại.

Chẳng qua khi đám đệ tử bờ Nam nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần vậy mà đi theo sau lưng đám bọn họ thì đều cảm thấy đầy kinh ngạc trong lòng. Nhưng rất nhanh, cả đám liền trở nên kinh hỉ, có Bạch Tiểu Thuần tại đây, bọn họ cảm thấy an toàn hơn không ít. Tuy bọn họ đều Ngưng khí tầng mười, ngạo khí mỗi người cũng không ít, thế nhưng cho dù có cảm nhận về Bạch Tiểu Thuần thế nào thì bọn họ vẫn phải chịu phục về trình độ cường hãn của Bạch Tiểu Thuần đấy.

Lúc này cả đám đều tách rời khỏi đội hình mà vờn quanh Bạch Tiểu Thuần, chắp tay chào hỏi.

"Bái kiến Bạch sư thúc!"

“Bạch sư thúc chính khí lẫm liệt a, không giống như bọn người Thượng Quan Thiên Hữu tự mình đi mất mà cùng đi chúng với chúng ta a.”

“Đây mới chính là Thiên kiêu bờ Nam nha, Bạch sư thúc, ta là Chu Hữu Đạo, còn nhớ ta không, đám mưa axit khi đó của người hại ta thật thảm…”

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đám người tản ra, rồi đẩy mình lên vị trí đầu tiên lập tức giật mình. Thực ra là hắn định cậy người đông thế mạnh, mà bản thân mình theo sau hẳn sẽ ổn thỏa một chút. Nhưng khi nghe đám người nói vậy, hắn bèn trừng mắt nhìn rồi ho vội lên một tiếng, hất cằm lên, bày ra bộ dáng tiền bối.

“Ha ha, các ngươi không cần phải lo lắng, có bản tọa ở đây, ai dám tìm chúng ta phiền phức!”

Đám người nhao nhao vui sướng mà vây quanh Bạch Tiểu Thuần đi tới phía trước. Vẻ mặt của tên đệ tử nội môn Chu Hữu Đạo còn đầy tươi cười không ngớt.

Hầu Vân Phi đi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, nhìn vào trang bị trên người hắn, lại nhìn cái vẻ mặt tiền bối của hắn, bất giác y cũng phì cười. Phảng phất như nhớ tới một trận chiến tại Lạc Trần gia tộc năm xưa.

“Tiểu Thuần, cố lên, nhất định phải thành công Địa mạch Trúc cơ!” Hầu Vân Phi thấp giọng khích lệ.

“Ta cũng muốn a, ngươi nói xem mấy ngươi này có phải cố ý hay không…Ta vốn định nương nhờ phía sau họ, làm sao mà biến thành bọn họ đi theo sau lưng ta đây.” Bạch Tiểu Thuần thừa dịp không ai chúy ý tới, mang cái vẻ mặt đầy đưa đám mà vội nói với Hầu Vân Phi.

Vẻ mặt Hầu Vân Phi đầy cổ quái, ho khan một tiếng. Y đột nhiên cảm giác được Bạch Tiểu Thuần ở nơi nào, cho dù nơi đó có nghiêm túc đến mấy, hay là địa phương nguy hiểm đến thế nào đi nữa thì nơi đó cũng trong nháy mắt mà biến thành đầy cổ quái và vui vẻ…

“Được rồi được rồi, ai bảo ta là Quang vinh đệ tử, là sư đệ của Chưởng môn chứ. Lúc trước luyện đan ở bờ Nam đã liên lụy đến bọn hắn, Bạch Tiểu Thuần ta là người giảng đạo lý đấy!” Bạch Tiểu Thuần tự an ủi bản thân, uỡn ngực, lộ ra một vẻ cao thủ. Nhưng trong lòng hắn cũng đầy khẩn trương, thận trọng tiến lên.

Trong khe nứt này, có những đệ tử tông môn khác, có đơn độc, có tốp năm tốp ba đấy, nhưng nhìn thấy đội ngũ hơn mười người này đều nhao nhao tránh đi, không dám trêu chọc vào. Cho dù cảm thấy thực lực bản thân không tầm thường thì cũng chỉ lóe ra vẻ lạnh lẽo trong mắt, rồi cũng không dừng lại mà vội rời đi.

Rất nhanh, trước mặt mọi người đã xuất hiện một lỗ hổng thân kiếm, còn có hai đạo cầu vồng đang hướng về nơi này, khoảng cách cũng không còn xa nữa.

Bạch Tiểu Thuần không động đậy, mấy chục đệ tử Linh Khê Tông xung quanh hắn đều mang theo ánh mắt bất thiện, toàn bộ bấm niệm pháp quyết, phóng một lượng lớn thuật pháp ầm ầm mà lao đi.

Hai tu sĩ bên trong đạo cầu vồng kia đến từ Huyết Khê Tông, sắc mặt hai người biến đổi, lập tức nghịch chuyển thân thể mà tranh thủ tránh thoát. Thế nhưng thuật pháp bốn phía phóng tới quá nhiều, bọn họ cũng chỉ tránh được một số, số còn lại vẫn đánh thẳng lên người mà phun ra máu tươi. Hai ngươi này cấp tốc lui lại, hung hăng nhìn về phía đám người Linh Khê Tông.

Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ. Hắn phát hiện ra quả nhiên nhiều người thì lực lượng cũng lớn, có thể dễ dàng thu được một lỗ hổng trong thân kiếm. Chỉ là do hạn chế thân phận mà hắn không bước vào, mà đành nhường người khác đi vào trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.