Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1608: Chờ xuất phát (2)



Thậm chí ngay cả cảm quan, cũng bị suy yếu hơn rất nhiều so với trước kia. Bọn họ đã nhìn không thấu được tu vi vận chuyển trong cơ thể đối phương, giống như bị cắt đứt.

Lúc này, vẫn không có người nào nói chuyện. Sau khi đám người Cổ Thiên Quân đều đang hít sâu, lập tức quan sát bốn phía xung quanh. Những người khác đều như vậy. Bạch Tiểu Thuần cũng không ngoại lệ.

Ở trong quan sát của Bạch Tiểu Thuần, tay cầm quạt chỗ bọn họ đứng, là chỗ các xương quạt của cây quạt này hội tụ. Về phần bốn phía xung quanh, giống như một loại nấc thang. Những xương quạt này tầng tầng lớp lớp, ghép lại với nhau ở ngay sát biên giới.

Mà điều từng cái xương quạt này, lúc này nhìn lại, hình như cũng không phải là dãy núi, mà khiến cho người ta một loại cảm giác rất rõ rệt. Hình như... Thực sự, chính là từng con đường.

- Cây quạt này có chút cổ quái...

- Những xương quạt này giống như con đường. Tác dụng của pháp bảo này, rốt cuộc là cái gì chứ...

Trong lúc mọi người đều đang suy đoán, ánh mắt mỗi người đều chớp động.Ccho dù từng người có đáp án, lúc này cũng không có nói thẳng ra.

Nhưng có mấy người, hít thở dồn dập. Thân thể thoáng một cái dưới, theo xương quạt đi xa. Bọn họ muốn sớm bước vào bên trong thế giới của mặt quạt. Nhưng thân ảnh của bọn họ không rời đi được quá xa, lại trong nháy mắt trở nên mơ hồ. Thời điểm bọn họ xuất hiện, không ngờ ở bên cạnh mọi người.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho ánh mắt của những người khác lóe lên, cũng khiến cho mấy vị tu sĩ này bị truyền tống trở về, đều ngây người.

Cùng lúc đó, ở trên cây quạt này, loại khí tức Thái Cổ cảnh này cũng như ẩn như hiện, khiến cho trong mắt Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa bắt đầu nóng như lửa. Chỉ có điều hai người bọn họ không có quên lời căn dặn Thánh Hoàng. Thời khắc bọn họ đang quan sát nhìn về phía xa, ở chỗ điểm cuối mặt quạt này. Ở chỗ đó chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được, tay phải của người khổng lồ Chúa Tể!

- Không mở ra?

Bạch Tiểu Thuần liếc nhìn những cái xương quạt này. Hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, không hành động thiếu suy nghĩ. Dường như hắn đang suy nghĩ tới điều gì đó. Đúng lúc này, bỗng nhiên, lại có một đạo ánh sáng từ phía dưới Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ngập trời loa lên, trực tiếp nối liền với chỗ tay cầm quật, nơi mọi người đang đứng.

Tia sáng này xuất hiện, khiến cho đồng tử trong hai mắt của đám người Cổ Thiên Quân đều co lại. Lúc nhìn lại, bọn họ lập tức chú ý thấy nơi tia sáng này truyền ra ở bên trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, chính là... Tà Hoàng Triều!

Bạch Tiểu Thuần không thấy bất ngờ. Dù sao Thánh Hoàng đã phái đám người bọn họ đến, Tà Hoàng nơi đó tự nhiên cũng sẽ làm như vậy. Rất nhanh, lại có từng đạo bóng người theo ánh sáng đến từ Tà Hoàng Thành, xuất hiện ở chỗ tay cầm của cây quạt này. Mọi người của Thánh Hoàng Triều đều cảnh giác, mắt lạnh nhìn lại.

Hạ xuống trước hết là ba bóng người. Mỗi người đều có khí tức Thiên Tôn khuếch tán ra. Một người trong đó là một lão nhân, trên mặt có một khối ban màu đỏ, thoạt nhìn rất dữ tợn. Nhất là sự lãnh lẽo trong mắt hắn, khiến cho toàn thân hắn, giống như hung thần ác sát.

- Tư Mã Vân Hoa!

Nhất là khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Tư Mã Vân Hoa, nhếch miệng cười. Chỉ là sâu bên trong đôi mắt này che giấu sát ý, cực kỳ rõ ràng

- Phệ Linh Thượng Nhân!

Tư Mã Vân Hoa nheo mắt, hờ hững mở miệng.

Không đợi hai người nói tiếp, bóng người thứ hai rõ ràng. Người này là một thanh niên, thoạt nhìn có chút tương tự cùng Tư Mã Vân Hoa. Hắn đều ăn mặc kiểu văn sĩ, phong độ phiêu dật. Đồng thời, tướng mạo tuấn lãng giống như nữ tử. Chỉ là khóe miệng hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhìn thế nào, cũng giống như mang theo một tà khí.

- Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa, không nghĩ tới lần này lại là các ngươi đến. Đáng tiếc, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy được Trần Tô sư tôn.

Người thanh niên mỉm cười, ánh mắt đảo qua. Lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, hắn rõ ràng lưu ý nhiều hơn một chút.

- Hừ, Nguyên Yêu Tử, từ một khắc khi hắn phản bội Thánh Hoàng Triều kia trở đi, ngươi đã không có tư cách gọi Trần Thiên Vương là sư tôn!

Người nói không phải là Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, mà là Hải Thần Đại Tôn ở bên cạnh.

- Ở đây còn có một sư tổ? Đồ vô dụng, bản vương nói, sao có phần cho ngươi chen miệng vào!

Một khắc trước Nguyên Yêu Tử còn lộ ra dáng vẻ tươi cười. Một cái chớp mắt tiếp theo, trong mắt lại có hàn quang lạnh lùng, liếc mắt nhìn Hải Thần Đại Tôn.

Cái nhìn này, trực tiếp khiến cho tâm thần Hải Thần Đại Tôn chấn động, lùi ngược lại mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi. Trong lòng hắn càng hoảng sợ hơn. Hắn dĩ nhiên nhìn ra được, Nguyên Yêu Tử này so với trong ký ức của hắn, càng cường hãn hơn một chút.

Không nhìn sắc mặt thâm trầm của Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, ánh mắt Nguyên Yêu Tử lại rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần. Khi hắn đang muốn mở miệng, vị Thiên Tôn thứ ba của Tà Hoàng Triều, hạ xuống!

Trong tiếng nổ vang vang vọng, một thân ảnh cao lớn, từ bên trong tia sáng kia đi ra. Đây là một đại hán giống như tháp sắt vậy, thân thể to lớn cường tráng, khí thế dũng mãnh, khiến cho hắn đi tới, khiến cho sắc mặt Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa đều biến hóa.

- Quảng Mục Thiên Tôn!

Sau khi bốn chữ Quảng Mục Thiên Tôn này từ trong miệng Cổ Thiên Quân nói ra, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, nhìn sang. Đối với vị Quảng Mục Thiên Tôn này, Bạch Tiểu Thuần cũng có nghe thấy. Trước đây hắn ở chỗ trấn nhỏ Tà Hoàng Triều, Tiên Vực của hắn chính là do Quảng Mục Thiên Tôn trấn giữ.

Sau mới lại đổi Quỷ Mẫu qua. Trên thực tế nếu như không ngoài ý muốn, một khi không phải Quỷ Mẫu trước đây đuổi theo, mà là Quảng Mục Thiên Tôn này, lấy chiến lực tu vi của Bạch Tiểu Thuần lúc đó, sợ là rất khó thành công bắt trói đi được.

Thật ra đại hán giống như tháp sắt vậy, hắn chỉ đứng ở nơi đó, lại có một cảm giác áp lực đập vào mặt, khiến cho hai tròng mắt Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa đều co lại.

- Ba vị Thiên Tôn từ Tà Hoàng Triều tới...

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. Hiển nhiên tất cả những điều này là do Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng đạt được nhất trí. Hai bên phái người ra, số lượng như nhau.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần ở đây suy nghĩ tìm hiểu, Quảng Mục Thiên Tôn đứng ở nơi đó, ánh mắt rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp không đếm xỉa tới thân hình cổ quái của hắn, trong giọng nói mang theo ý tứ không cho phép nghi ngờ, lạnh lùng mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.