Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1651: Mạnh mẽ bôi đen (1)



Lúc này, bên trong đại điện này hai bên trước sau đều có ghế. Mỗi bên đều có Thiên Tôn. Trong đại điện rộng lớn, ghế đều có người ngồi kín. Không cần nói cũng biết!

- Các ngươi có thể tiếp tục. Bản vương chỉ là thực hiện chức trách Thánh Hoàng dành cho mà thôi. Các ngươi không cần để ý tới bản vương.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Tiểu Thuần hờ hững mở miệng.

Khí tức của mọi người trong đại điện đều dao động, rất có loại cảm giác cửa thành cháy cá trong chậu bị vạ lây. Mỗi một người ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, nào dám nói gì. Còn Tử Lâm Hầu, hắn cũng thấy được Cự Quỷ Vương phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần. Hắn chỉ có thể kỳ vọng Linh Cửu Thiên Tôn ở nơi đó, có thể chấn áp được Bạch Tiểu Thuần.

Linh Cửu Thiên Tôn lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần. Hắn bỗng nhiên cười. Mụ cười này mang theo sự lạnh lùng, còn có một tia khinh miệt. Hắn thu hồi ánh mắt, đối với các Bán Thần bên trong đại điện này, chỉ nói hai chữ.

- Tiếp tục!

Các Bán Thần trong đại điện có chút do dự. Mắt thấy Linh Cửu Thiên Tôn lên tiếng, bọn họ chỉ có thể kiên trì, mở miệng lần nữa.

- Đại nhân, đối với chuyện của Tử Lâm Hầu, đã điều tra rõ ràng. Đây chỉ là nói xấu!

- Không sai. Là âm mưu thường dùng của Tà Hoàng Triều bên kia. Nếu chúng ta vì vậy mà nghi vấn Tử Lâm Hầu, mới thật sự rơi vào trong độc kế của Tà Hoàng Triều!

- Ty chức mong đại nhân hạ lệnh, chiêu cáo Tiên Vực thứ hai, trả lại cho Tử Lâm Hầu một sự trong sạch!

Sau khi mọi người đều mở miệng, khóe miệng Linh Cửu Thiên Tôn mang theo nụ cười lạnh, hờ hững mở miệng.

- Chuẩn!

Nói xong, hắn đứng dậy tính rời khỏi đó. Nhưng vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, chậm rãi nói một câu.

- Chậm đã!

- Linh Cửu đạo hữu, chuyện này không thích hợp!

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, âm thanh thong thả, nhưng từng từ lại vang vọng ở bên trong toàn bộ đại điện.

- Tất cả đều cần chú ý tới chứng cứ. Tử Lâm Hầu có bị người ta nói xấu hay không, chuyện này cũng phải nhìn chứng cứ. Bản tôn cũng không cho rằng, đường đường Quỷ Mẫu Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều, sẽ đi nói xấu chỉ một Bán Thần!

- Trừ phi là... vị Tử Lâm Hầu này của chúng ta, đắc tội Quỷ Mẫu Thiên Tôn. Chỉ dự vào điểm này, cho dù để cho hắn ở bên trong Thần La Châu, còn không sợ Quỷ Mẫu xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở trước mặt hắn, lấy đi tính mạng hắn hay sao?

Lời Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra, tim của mười người Bán Thần cùng với Tử Lâm Hầu trong đại điện này đều đập loạn. Còn về phần Linh Cửu Thiên Tôn, hắn lại nheo mắt lại. Hắn không thể không cho Bạch Tiểu Thuần nói chuyện. Bởi vì hắn biết, có ý chỉ của Thánh Hoàng, Bạch Tiểu Thuần ở Tiên Vực thứ hai này, trên danh nghĩa có quyền lực ngang hàng với mình.

Mà hắn cũng không có hối hận với cách làm kéo Cự Quỷ Vương xuống, do đó gián tiếp khiêu khích Bạch Tiểu Thuần. Hắn thấy, Tiên Vực thứ hai chỉ có thể có một âm thanh. Đây cũng là ám chỉ của Thánh Hoàng. Cho nên bất kể như thế nào, hắn cũng phải công kích danh vọng của Bạch Tiểu Thuần.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần đã hết sức giấu mình, mỗi ngày đều chỉ tu luyện. Nhưng đối với Linh Cửu Thiên Tôn mà nói, như vậy hiển nhiên vẫn là không đủ. Điều hắn cần phải làm, chính là một lần gián tiếp ra tay, kéo xuống thân phận đại tôn của Cự Quỷ Vương. Ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần bất lực, chuyện này đưa tới ảnh hưởng sâu xa, khiến cho tất cả mọi người trong Tiên Vực thứ hai đều hiểu sâu sắc, ở đây... vẫn là chỉ có tiếng nói của một mình mình.

Nhưng hắn thừa nhận, tới trên một mức độ nào đó, hắn thực sự xem thường Thông Thiên Vương trước mắt này. Trên thực tế, từ sau khi chuyện này truyền vào trong tai hắn, Linh Cửu Thiên Tôn đã ý thức được sự bị động.

- Những điểm đáng ngờ này, các ngươi không nhìn ra sao?

Bạch Tiểu Thuần hung hăng vỗ vào thành ghế ngồi, thần sắc nghiêm trọng, âm thanh cũng mang theo cảm giác bị áp bách mãnh liệt. Điều này khiến cho những Bán Thần trong đại điện, mỗi người đều hít thở dồn dập. Lời Bạch Tiểu Thuần nói không phải là sắc bén. Nhưng lại thêm thân phận của hắn, phối hợp với tu vi của hắn, dường như lại trở thành lợi khí tuyệt thế, trực tiếp lại đánh phá thân thể của mọi người, xuyên qua linh hồn của bọn họ.

- Thành Kinh Châu ở dưới sự quản lý của mười người các ngươi, xuất hiện vấn đề lớn như vậy, lẽ nào các ngươi lại không nghĩ lại một chút!

- Hôm nay là bản tôn ở chỗ này. Như vậy có thể tưởng tượng được thời điểm bản tôn không có ở đây, các ngươi lại xử lý mọi chuyện như thế nào. Ta cuối cùng hỏi mười người các ngươi một câu... Các ngươi có dám lấy sinh mạng ra bảo đảm, Tử Lâm Hầu... không thông đồng với kẻ địch phản quốc hay không?

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần gần như là quát hỏi, khiến cho toàn bộ đại điện nhất thời giống như có gió bão ngưng tụ. Mười người Bán Thần này ở dưới khí thế của Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Còn có mấy người không kiên trì nổi, theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước.

- Bạch Thiên Tôn, Tử Lâm ta trong trong sạch sạch. Đây là có người đang nói xấu ta!

Các Bán Thần khác không dám mở miệng, lại không biết đứng ra bảo đảm cho Tử Lâm Hầu cái gì. Nhưng lúc này cho dù bản thân Tử Lâm Hầu có áp lực lớn hơn nữa, cũng cố chịu đựng uy áp trên người Bạch Tiểu Thuần tản ra, kiên trì, ôm quyền mở miệng.

Trong lòng hắn đang thầm mắng lớn. Nếu như trước kia hắn vẫn chỉ là nghi ngờ, như vậy hiện tại hắn đã rất xác định. Người nói xấu mình chính là Bạch Tiểu Thuần trước mắt này. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không thể đi nói ra. Trên thực tế mọi người nơi đây, có người nào không rõ... Nhưng loại chuyện như vậy, hiểu thì hiểu, một khi nói ra, ý nghĩa đã có thể không tầm thường nữa.

Bán Thần đi chỉ trích Thiên Tôn, chuyện này một khi xuất hiện, ngay cả Linh Cửu có lẽ cũng không thể giúp được Tử Lâm Hầu. Vì vậy... lại quyết định cuộc đối thoại này là bất bình đẳng.

- Ngươi có phải trong sạch hay không, không phải bản tôn nói là được tính. Tất cả vẫn phải xem chứng cứ. Nếu như đổi lại là những chuyện khác, ngược lại cũng không có vấn đề gì. Nnhưng loại chuyện này, ngươi có chứng cứ liền lấy ra. Không có chứng cớ... Liên quan đến thông đồng với địch phản quốc, liên quan đến mất một châu, chuyện này ngươi vẫn đi giải thích cùng Thánh Hoàng bệ hạ đi thôi!

Bạch Tiểu Thuần nhìn cũng không nhìn Tử Lâm Hầu. Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn trước sau nhìn Linh Cửu Thiên Tôn.

- Mất một châu ở bắc bộ, thật sự không có liên quan gì đến ta. Đường đường là Quỷ Mẫu Thiên Tôn tự mình ra tay, một mình Bán Thần ta, làm sao có thể địch lại nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.