Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 166: Thiên Đạo Trúc Cơ!



Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Huyết Sát Giới là thuật pháp truyền thừa của Huyết Khê Tông Trung Phong, chỉ có đệ tử Trung Phong mới có thể tu hành, mà trên nguyên tắc thì chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể thi triển được. Tống Khuyết khi còn là Ngưng Khí đã có thể gượng ép thi triển được một hai. Lúc này gã đã là Địa Mạch Trúc Cơ, rốt cuộc đã có thể đem nó triển khai ra.

Dù chỉ có một thức đầu tiên, nhưng trong khoảnh khắc rút kiếm chém xuống, thương khung giống như bị một đạo kiếm quang huyết sắc chia cắt. Ánh kiếm màu đỏ ngòm này đã thay thế tất cả, trở thành thứ duy nhất trong thiên địa, bỗng nhiên giáng xuống thẳng chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí nhìn kỹ thì Huyết Kiếm này rõ ràng chính là một đạo kiếm khí. Kiếm khí như cầu vồng, những nơi nó đi qua giống như là có thể chặt đứt được tất cả tồn tại. Trong khoảnh khắc khi nó va chạm với Tiểu Mộc Kiếm của Bạch Tiểu Thuần, thanh kiếm gỗ trực tiếp chia năm xẻ bảy, cho dù đã được Luyện Linh ba lần, chất liệu đã được cải biến, nhưng lúc này vẫn sụp đổ nổ tung.

Mà Kim Ô Kiếm, bởi vì nó có chất liệu tốt hơn, mà sau khi Luyện Linh ba lượt thì có dị biến, thế nên khi va chạm với kiếm khí này, tuy bị bắn văng ra, ảm đạm đi không ít, nhưng lại không bị hư hao quá nhiều.

Tống Khuyết gào thét, trong mắt mang theo điên cuồng cùng với lòng tin mãnh liệt. Trận chiến đầu tiên của gã và Bạch Tiểu Thuần, gã chưa hề dùng tới Nghịch Huyết Kiếm Thức này, mà cũng vì với tu vi của gã lúc này cũng chỉ có thể thi triển ra một kiếm!

Đây là đòn sát thủ mạnh nhất của gã. Để đảm bảo cho một kiếm này không có vấn đề, gã thậm chí đã không tiếc sử dụng chí bảo cuối cùng là huyết cầu, đầu tiên là làm Bạch Tiểu Thuần trọng thương, sau đó triển khai Nghịch Huyết Kiếm Thức.

Vì cái gì, chính là để đảm bảo vạn vô nhất thất!

“Hoặc là đưa cho ta Thiên Mạch, hoặc là chết!”

Tu sĩ quyết đấu, tuy bày mưu tính kế với nhau là trọng yếu, nhưng cũng không cần phải quá sức tưởng tượng, chỉ cần vào thời điểm thích hợp làm cho đối phương suy yếu, đồng thời khiến cho lực lượng của mình bộc phát hoàn mỹ hơn, vậy là đủ!

Mà Tống Khuyết lại càng tự tin vào bí pháp khôi phục của mình, khiến cho thương thế của gã ở trong một thời gian ngắn hoàn toàn khỏi hẳn, khôi phục dược mười thành chiến lực. Gã tin tưởng, mình đã chuẩn bị tất cả những thứ này rồi, nhất định là không có vấn đề gì.

Nhưng khi một kiếm này vừa chém xuống, trong mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng có vẻ kỳ quái gì đó lóe lên, giống như có chút hơi kinh ngạc với Huyết Kiếm này, nhưng hiển nhiên là lúc này không có thời gian mà suy nghĩ nhiều. Kim quang hơi ảm đạm toàn thân hắn lúc này đột nhiên toàn diện bộc phát, tay phải nhanh như chớp giật nâng lên, hai ngón tay chĩa ra, thẳng đến cổ họng của Tống Khuyết.

Giống như muốn cùng Tống Khuyết đồng quy vu tận!

Tống Khuyết biến sắc, nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ dữ tợn. Gã thế mà lại không né tránh, mà tốc độ lại càng nhanh hơn, Huyết Kiếm nháy mắt đã rơi lên vai Bạch Tiểu Thuần, hung hăng chém xuống một chém, đồng thời hai ngón tay của Bạch Tiểu Thuần cũng hung hăng bóp mạnh ở trên cổ họng của Tống Khuyết.

Răng rắc một tiếng, thế nhưng cổ họng Tống Khuyết lại mơ hồ, xuất hiện huyết ảnh trọng điệp, khiến cho một kích này của Bạch Tiểu Thuần lại chụp vào khoảng không. Nhưng tương tự như vậy, một kiếm kia của Tống Khuyết nhìn thì như chém vào bờ vai của Bạch Tiểu Thuần, nhưng kim quang toàn thân hắn đột nhiên bạo phát ra, Bất Tử Kim Bì toàn diện ngưng tụ, lại cứng rắn chống lại được, khiến cho một kiếm kia không chém nổi xuống. Giống như... Đã mất đi hiệu quả vốn có, mà lại giống như... uy lực đã giảm bớt, như là Bạch Tiểu Thuần có được lực kháng cự tự nhiên vậy!

Tống Khuyết và Bạch Tiểu Thuần đồng thời cùng biến sắc, nhưng hai người không chần chờ chút nào, sau khi cùng phát giác ra đối phương đều đã có chuẩn bị liền lập tức thi triển ra thuật pháp tiếp theo.

“Nghịch Huyết Ấn!” Tống Khuyết gầm nhẹ, Huyết Kiếm ở trong tay nháy mắt đã sụp đổ, hóa thành vô số ấn ký màu máu, trực tiếp bao trùm toàn thân Bạch Tiểu Thuần rồi cùng nhau sụp đổ nổ tung.

Cùng lúc đó, Toái Hầu Tỏa của Bạch Tiểu Thuần đột nhiên thay đổi, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết hướng về phía Tống Khuyết chỉ một chỉ. Dưới một chỉ này, Tử Khí Ngự Đỉnh Công hoàn toàn bộc phát, không phải là Tử Khí Hóa Đỉnh, không phải cử trọng nhược khinh, mà là... thuật pháp Bạch Tiểu Thuần đã từng thử nhiều lần, cho đến tận bây giờ vẫn không có buông tha... Ngự Nhân Đại Pháp!

Lúc còn ở bờ Bắc, Ngự Nhân Đại Pháp này chưa lúc nào làm cho Bạch Tiểu Thuần hài lòng. Nó chỉ có thể làm cho thân hình những con chiến thú kia xuất hiện một chút ngoài ý muốn, khó mà điều khiển tự nhiên.

Nhưng lúc này, cái mà Bạch Tiểu Thuần muốn không phải là điều khiển tự nhiên, mà là một cái ngoài ý muốn!

Lực điều khiển vô hình tản ra, khiến cho Tống Khuyết sau khi tránh đi được kích thứ nhất thì tứ chi xuất hiện dấu hiệu mất cân bằng, nửa người dưới đột nhiên hướng về phía trước giống như là bị người đột nhiên từ phía sau đẩy một cái, thân hình lảo đảo như muốn ngã sấp xuống. Sắc mặt gã lập tức thay đổi, bơi vì thân thể đã bị ảnh hưởng như thế thì nhất định phải phòng thủ, mặc dù không còn là cổ họng nữa, nhưng lại biến thành... Đan điền!

Tất cả những điều này nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế lại chỉ xảy ra trong điện quang hỏa thạch. Những tiếng nổ vang ngập trời nháy mắt vang lên. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần có huyết ấn nổ tung, từng tầng từng tầng sụp đổ, khiến cho hắn phun ra mấy ngụm máu tươi. Nhưng tương tự như vậy, dưới một trảo của hắn, Toái Hầu Tỏa lại được thi triển, chụp vào đan điền của Tống Khuyết.

Tống Khuyết hồn phi phách tán. Sự quan trọng của đan điền, mặc dù không phải là chỗ trí mạng, nhưng lại là vị trí chứa Linh Hải, là chỗ có Thiên Mạch khí. Giờ phút này gã đang muốn nghịch chuyển, thế nhưng bên trong Toái Hầu Tỏa của Bạch Tiểu Thuần lại bỗng nhiên xuất hiện lực hút, giống như là trước đó vẫn một mực áp chế, bây giờ mới bạo phát ra.

Mượn nhờ lực hút này mà Toái Hầu Tỏa của Bạch Tiểu Thuần đã trực tiếp xuyên qua được phần bụng của Tống Khuyết, chạm vào đến huyết nhục ở bên trong, tiến vào chỗ Linh Hải.

Trong tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần dùng Toái Hầu Tỏa đang định bóp một cái. Một khi bị bóp như thế, Linh Hải của Tống Khuyết sẽ lập tức sụp đổ.

Nếu đổi lại là người khác, thì ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy, căn bản là không cách nào suy nghĩ được quá nhiều và tự vệ, kết quả nhất định sẽ là Linh Hải toái diệt. Nhưng Tống Khuyết... Thân là đệ nhất thiên kiêu được bày ra của Huyết Khê Tông, gã thật sự là không tầm thường!

Gã lại ở trong bước ngoặt nguy hiểm này, phi thường quyết đoán, trực tiếp đem Thiên Mạch khí ở trong cơ thể đánh vào tay phải Bạch Tiểu Thuần đang định vươn tới đan điền của mình

Mượn nhờ Thiên Mạch khí oanh kích, tạo thành một cỗ đại lực. Vùng đan điền của gã trực tiếp nổ tung, tầng Linh Hải thứ tám rung chuyển, phát ra âm thanh ken két, khiến cho tầng Linh Hải thứ tám xuất hiện rất nhiều vết nứt. Nhưng tương tự như vậy, mượn nhờ cỗ lực lượng bạo tạc này mà cứng rắn đem cánh tay của Bạch Tiểu Thuần oanh mở ra khỏi thân thể mình!

Dù phải từ bỏ Thiên Mạch khí, dù Linh Hải trong cơ thể có rất nhiều vết nứt, nhưng dẫu sao vẫn còn không có sụp đổ. Sắc mặt Tống Khuyết trắng bệch, phun ra máu tươi, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng đi xa.

Mà ở trong lúc chạy trốn, gã lại cố gắng chịu đựng sự đau đớn kịch liệt cùng với suy yếu, hung hăng bóp nát một cái ngọc giản. Nháy mắt khi cái ngọc giản này bị bóp nát, thì những tiết điểm mà lúc trước gã đã bố trí ở trongVẫn Kiếm thế giới, lập tức... Vỡ vụn!

Những vết nứt nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ thân kiếm. Vốn Tống Khuyết không làm được đến mức này, thế nhưng Thiên Mạch khí là chỗ mấu chốt giữ cho đại kiếm này bất hủ, mà bây giờ Thiên Mạch khí đã biến mất, lực lượng bất diệt đã tiêu tán. Nó vốn đã lung lay sắp đổ, lúc này lại cộng thêm với trận pháp tiết điểm đặc biệt của Huyết Khê Tông đồng thời sụp đổ, dẫn động thân kiếm tự nhiên mà sụp đổ!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Giờ phút này ở trên tay phải của hắn đang cầm một bộ phận còn lại của Thiên Mạch khí, tất cả đang nhanh chóng dung nhập vào trong bàn tay của mình, nháy mắt đã chui vào trong cơ thể, tiến vào dung hợp cùng với một bộ phận Thiên Mạch khí khác ở trong đan điền. Toàn bộ Linh Hải của hắn lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Khí tức Thiên Đạo phóng lên tới tận trời, tràn ngập sự thần thánh, giống như bài sơn hải đảo lan ra toàn bộ thế giới, khiến cho những đệ tử của bốn tông còn sót lại ở nới đây đều cảm thụ được. Khi từng người hoảng sợ nhìn lại, lập tức nhìn thấy được từ hướng truyền ra khí tức này, rõ ràng lại có một khuôn mặt to lớn xuất hiện ở giữa thiên địa.

Gương mặt kia... Rõ ràng chính là khuôn mặt của Bạch Tiểu Thuần!

“Bạch Tiểu Thuần... Thiên Đạo Trúc Cơ!”

Tống Khuyết ở phía xa, trong lúc vừa phun ra máu tươi vừa phi nhanh cũng nhìn thấy được cảnh tượng này. Bước chân của gã ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần do khí tức Thiên Đạo hình thành này, hai mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt đến mức móng tay cắm cả vào trong thịt. Máu tươi tí tách chảy xuống mà gã cũng không phát hiện ra.

“Bạch! Tiểu! Thuần!”

Ở trong sự rung động và phức tạp của đám người ở bốn phía, lúc này, ở trong đan điền của Bạch Tiểu Thuần đã có Thiên Mạch khí nồng đậm vô biên. Tầng Linh Hải thứ chín của hắn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang dần dần biến thành màu vàng. Nhìn tốc độ kia thì đoán chừng nhiều nhất là ba đến năm ngày là sẽ hoàn thành. Mà sau khi Linh Hải hoàn toàn triệt để biến thành màu vàng, là sẽ đại biểu cho... Bạch Tiểu Thuần hoàn thành...

Thiên Đạo Trúc Cơ!

Tu vi của hắn, tiềm lực của hắn, tuổi thọ của hắn ở trong khoảnh khắc này ầm ầm được kéo lên. Cái loại cảm giác như đang cùng với thiên địa chân chính bên ngoài Vẫn Kiếm thế giới xuất hiện cảm ứng này, làm cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Ở trong một cái chớp mắt này, hắn dường như mơ hồ cảm nhận được, ở trên vùng trời càng xa xôi, tựa như... Còn có một tầng thiên địa khác, nơi đó tràn đầy tang thương, tràn đầy viễn cổ!

Cảm giác này trong nháy mắt đã biến mất. Bạch Tiểu Thuần kinh nghi bất định, có ý muốn đuổi bắt Tống Khuyết, nhân lúc gã đang suy yếu mà chém giết. Nhưng Tống Khuyết lúc gần đi đã bóp nát ngọc giản làm cho tiết điểm bị vỡ vụn, khiến cho toàn bộ Vẫn Kiếm thế giới bị ảnh hưởng. Giờ phút này, sự ảnh hưởng đã từ thân kiếm quét tới bên trong kiếm!

Trên bầu trời truyền đến những tiếng nổ ken két, mà mỗi tiếng đều giống như thiên lôi gào thét. Từng khe nứt to lớn nháy mắt lan ra khắp toàn bộ bầu trời của Vẫn Kiếm thế giới. Mà mặt đất cũng tương tự như vậy, trong chớp mắt, núi cao sụp đổ, bình nguyên nâng lên, xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, từng vết nứt lan tràn khắp mặt đất.

Tựa hồ toàn bộ thế giới này sắp sửa sụp đổ!

“Không tốt, chuyện này là thế nào!”

“Trời ạ, hẳn là cái Vẫn Kiếm thế giới này muốn sụp đổ!!” Trong lúc toàn bộ đệ tử ở nơi đây đang hoảng sợ, thì ở bên ngoài Vẫn Kiếm Thâm Uyên, Xà Lân Tử, Âu Dương Kiệt cùng với hai trưởng lão của Huyền, Đan hai tông vốn đang tĩnh tọa chờ đợi. Thời gian thánh địa đóng lại còn khoảng một tháng nữa. Nhưng vào khoảnh khắc này, sắc mặt bốn người đồng thời đại biến, cùng nhìn về phía đại kiếm.

Trên thân kiếm tràn ngập vô số vết nứt, trong nháy mắt đã rạn vỡ.

“Chuyện gì đã xảy ra!”

“Vẫn Kiếm muốn sụp đổ!!”

“Đáng chết, chúng ta cùng nhau xông vào!” Bốn người đều biến sắc, trong lòng kinh nghi, không biết là ở bên trong đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho thanh đại kiếm này sụp đổ!

Bọn hắn định tiến vào Vẫn Kiếm thế giới, nhưng lại bị bài xích ở bên ngoài.

“Năm đó khi phát hiện ra chỗ này, vì để phòng ngừa vạn nhất mà bốn vị lão tổ đã bố trí truyền tổng trận của các tông ở trong thân kiếm, chỉ khi nào thế giới sụp đổ mới có thể dẫn động. Bởi vì bị sự sụp đổ làm ảnh hưởng, nên có lẽ không cách nào đem truyền tổng chuẩn xác về tận tông môn, nhưng cũng có thể đem đệ tử truyền tổng tới gần dó... Hẳn là không vấn đề gì.” Sắc mặt bốn người biến hóa, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn nhớ tới được điểm này.

Cùng lúc đó, bên trong Vẫn Kiếm thế giới, khi thiên địa vỡ vụn, liền có bốn cái trận pháp khổng lồ xuất hiện ở trong mảnh thế giới này. Một cỗ lực lượng truyền tổng từ bên trong trận pháp trực tiếp tràn ra, trong nháy mắt quét ngang toàn bộ thế giới, bao trùm lấy các đệ tử.

Căn cứ theo công pháp căn bản mà từng đệ tử tu luyện mà phân biệt khí tức, triển khai truyền tổng!

Trong tiếng nổ vang, từng đệ tử của bốn tông ở nơi đây đều bị ánh sáng truyền tổng bao phủ, trong nháy mắt đã biến mất. Bạch Tiểu Thuần cũng ở trong đó, nhìn thiên địa biến hóa, hắn nghĩ tới lời Âu Dương Kiệt trưởng lão nói là không thể đối kháng.

Trong chớp mắt, trước mắt đã trở nên đen kịt, lực lượng truyền tổng xuất hiện xung quanh hắn, đã thấy là phải bị truyền tổng đi. Đột nhiên, có một cánh tay nhỏ từ trong hư vô chợt vươn ra, muốn chụp một cái về phía Bạch Tiểu Thuần, ngăn cản hắn rời đi.

“Ca ca, ở lại với ta đi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.