Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1662: Quan hệ không thể nói rõ ràng. (2)



Mà ở trong quá trình này, Bạch Tiểu Thuần giật mình phát hiện, sức sống trong cơ thể mình lại có thể đang bị từ từ rút ra từng tia một, dũng mãnh tràn vào bên trong cái miệng lớn của Công Tôn Uyển Nhi. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần phải hít sâu một hơi.

- Công Tôn Uyển Nhi, ngươi thật sự tới.

Bạch Tiểu Thuần nói, Vân Lôi Nhân Tổ Biến bỗng nhiên triển khai.

Ầm ầm ầm.

Thân thể hắn trực tiếp hóa thành kích thước chừng trăm trượng, dựa vào sự bạo phát đột nhiên này, lực lượng thân thể triển khai dồi dào, mạnh mẽ phá vỡ lực hút từ cái miệng của Công Tôn Uyển Nhi, trực tiếp na di tránh đi.

Nhưng ngay trong chớp mắt khi hắn vừa tránh đi, Công Tôn Uyển Nhi lại cười duyên một tiếng.

- Ngươi cứ nói đi, tiểu ca ca.

Thời điểm giọng nàng vang vọng ở bốn phía xung quanh nơi này, tốc độ của thân thể nàng lại trực tiếp triển khai đến cực hạn. Hư vô vặn vẹo, căn bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng. Nàng lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Tay trái của nàng còn giống như hóa thành hư ảo, giống như do sương mù tối tăm tạo thành. Sương mù này tản ra ngoài giống như đâm ra rất nhiều cái gai, còn hóa thành độc xà, phun lưỡi, lao về phía ngực của Bạch Tiểu Thuần, muốn cắn xé.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nhất thời biến đổi. Thân thể hắn lại lui về phía sau. Hắn nhìn ra được lúc này Công Tôn Uyển Nhi thật sự có sát cơ. Hắn nhất thời cảmn thấy đau đầu. Mặc dù lần này Bạch Tiểu Thuần muốn thu được Vân Hải Châu, nhưng lại cũng không muốn cùng Công Tôn Uyển Nhi thật sự trở mặt. Theo Bạch Tiểu Thuần thấy, nắm bắt được một châu, không tính là gì cả. Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều này, bao nhiêu năm rồi, ở khu vực bắc bộ này, không phải là đánh nhau trong thời gian dài như vậy sao?

- Công Tôn Uyển Nhi, đây là ngươi ép ta!

Lúc này mắt thấy Công Tôn Uyển Nhi nghiêm túc, Bạch Tiểu Thuần lui về phía sau. Bỗng nhiên tay phải hắn bấm quyết. Nhất thời một lực lượng thời không nghịch chuyển, dường như từ trên người Bạch Tiểu Thuần khuếch tán ra. Đất cát ở xung quanh hắn giống như thời gian lui lại, xuất hiện sự thay đổi quỷ dị vô cùng.

Cùng lúc đó, tay phải hắn bỗng nhiên chỉ một cái về phía Công Tôn Uyển Nhi, trong miệng thốt ra năm chữ!

- Luân Hồi Quá Khứ Kinh!

- Đáng chết!

Sắc mặt Công Tôn Uyển Nhi lần đầu biến hóa. Trên thực tế nàng kiêng kỵ nhất, không phải là thế giới bắc mạch của Bạch Tiểu Thuần, mà là đạo thần thông này!

Thế giới bắc mạch, nàng vẫn có biện pháp đối đầu một chút. Nhưng thần thông huyền diệu có liên quan cùng thời gian này, nàng căn bản là không có cách nào chống đỡ. Cho nên trước đó, nàng mới giành xuất thủ trước, chính là không để cho Bạch Tiểu Thuần có cơ hội thi triển đạo pháp này.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần trưởng thành, khiến cho nàng cũng kinh hãi không thôi. Trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại có thể tiến đến gần Thiên Tôn sơ kỳ đỉnh phong. Lúc này thân thể nàng trong chớp mắt lui về phía sau. Nàng muốn tránh né. Nhưng nàng vẫn là không biết nhiều đối với đạo pháp thần thông này của Bạch Tiểu Thuần. Nàng không biết đạo pháp này có liên quan đến thời không. Một khi đã thi triển ra, làm sao có thể dễ dàng trốn thoát được!

Trong phút chốc, theo ngón tay Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, nhất thời ở bốn phía xung quanh Công Tôn Uyển Nhi lập tức lại xuất hiện vô số phù văn. Những phù văn này có ánh sáng tối tăm dao động lên xuống. Đồng thời, thân thể Công Tôn Uyển Nhi run rẩy. Vào giờ phút này, trong mắt nàng xuất hiện sự mơ hồ!

Hình như ký ức của nàng đang bị trong u minh rút ra, hóa thành phù văn. Những phù văn này đang không ngừng lập lòe, cũng gần hình thành đạo pháp thần thông nào đó nói không rõ được.

Mắt thấy Công Tôn Uyển Nhi bị phù văn phong tỏa, mắt lộ ra vẻ mê man, Bạch Tiểu Thuần cũng không nguyện ý thật sự ra tay đả thương người, lưu lại mầm tai hoạ cho sau này. Đồng thời, cũng sẽ chặt đứt giao tình giữa hai người. Lúc này hắn chỉ có thể hung hăng cắn răng một cái.

- Xem ra chỉ có sử dụng một chiêu kia!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, cũng không quản nơi đây có nhiều người đều đang xem chừng. Thân thể hắn thoáng một cái, tốc độ bạo phát, trực tiếp lại xuất hiện ở bên cạnh người của Công Tôn Uyển Nhi. Hắn giơ tay phải lên, ở trước mặt những tu sĩ Tà Hoàng Triều đang trợn trừng mắt, hắn trực tiếp lại xuống tay, vỗ vào trên mông của Công Tôn Uyển Nhi.

Bốp.

Một tiếng động vang lên.

Âm thanh này đặc biệt thanh thúy, truyền khắp bốn phía xung quanh, khiến cho tất cả những người nhìn thấy được, đều lập tức mở to mắt, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn bối rối.

- Bạch Tiểu Thuần!

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi run lên, trong mắt mê man lộ ra sự giãy dụa kịch liệt, phát ra âm thanh thê lương. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần kinh hoàng, vội vàng lại một cái tát đánh xuống. Nhất thời thân thể Công Tôn Uyển Nhi run rẩy mãnh liệt hơn.

- Đưa Vân Hải Châu cho ta được chưa?

Bạch Tiểu Thuần cố nén sự kinh hãi, trừng mắt gầm khẽ.

- Ngươi... Vô sỉ...

Lời Công Tôn Uyển Nhi mới nói ra, Bạch Tiểu Thuần lại một cái tát đánh xuống. Từng cảnh tượng như vậy diễn ra, khiến cho những tu sĩ của Tà Hoàng Triều đó đều sợ ngây người.

Mê man trong mắt Công Tôn Uyển Nhi hóa thành mê ly. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy như vậy, vội vàng lại tính vỗ xuống. Nhưng vào lúc này, đột nhiên cũng không biết Công Tôn Uyển Nhi thi triển thuật pháp gì, trong cơ thể nàng rốt cuộc ầm một tiếng, bạo phát ra sương mù màu đen ngập trời. Sương mù này hình thành trùng kích, trực tiếp lại đẩy Bạch Tiểu Thuần ra. Bản thân nàng liền rút lui vào bên trong. Trong chớp mắt nàng đã bị sương mù bao phủ, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi chờ đấy cho ta!

Bên trong sương mù, truyền ra âm thanh giận dữ của Công Tôn Uyển Nhi, nhưng nàng hình như không dám tới gần. Lúc này sương mù cuốn ngược, lao thẳng đến phía xa.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, vội vàng ho một tiếng nhìn những tu sĩ Tà Hoàng Triều đang bị chấn động tới ngây người. Hắn trợn trừng mắt một cái.

Sau đó, Bạch Tiểu Thuần một lần nữa trở lại trên ngọn núi, ngồi xuống khoanh chân, thần sắc nghiêm nghị, bày ra phong thái bộ dạng ngạo nghễ, cố ý khiến mình thoạt nhìn lạnh lùng hơn một chút.

Mọi người của Tà Hoàng Triều đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu. Mỗi người đều lộ ra thần sắc cổ quái. Tất cả đều lui ra phía sau. Bọn họ thật sự không lùi không được. Quỷ Mẫu Thiên Tôn đều đã đi. Bọn họ ở lại chỗ này thì có ích lợi gì. Huống gì... Bọn họ mơ hồ nhìn ra, giữa vị trước mắt này cùng Quỷ Mẫu Thiên Tôn, hình như có chút... quan hệ nói không rõ ràng được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.