Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1667: Ta xin thề nhất định sẽ giết chết ngươi (2)



Không một tiếng động rít gào, từ trên thân hoa ánh trăng này truyền ra, đóa hoa nở rộ giống như ánh trăng. Lúc này mỗi một cánh hoa đều đang chấn động, truyền ra một sự hưng phấn. Dường như bất kể Băng Nguyên nơi đây, hay là những con cá hình mũi tên, đối với cây hoa ánh trăng mà nói, đều là thực vật nó tha thiết ước mơ.

Mắt thấy hình dáng dồi dào của hoa ánh trăng, Bạch Tiểu Thuần kích động.

- Hoa hoa, diệt nơi đây cho ta!

Bạch Tiểu Thuần rống to hơn. Hắn đối với cửa ải thứ hai mươi mốt này, đã không có biện pháp nào khác. Lúc này hắn chỉ có thể đặt hi vọng ở trên người của hoa ánh trăng.

Mà lai lịch của hoa ánh trăng này, chỉ sợ ngay cả Quỷ Mẫu cũng không thể nào hiểu được rõ ràng. Dù sao cho dù là chiến thuyền trước kia, cũng chỉ là chỗ ở tạm thời của nó mà thôi.

Lúc này hoa ánh trăng này mới vừa xuất hiện, vì thân thể của nó quá mức khổng lồ, chớp mắt một cái, gần như trong nháy mắt khi sự hưng phấn của nó mới sinh ra, những con cá hình mũi tên từ bốn phương tám hướng gào thét lao đến, liền trực tiếp xuyên qua hoa ánh trăng. Trong tiếng nổ lớn, hoa ánh trăng tan vỡ thành vô số phần, bị phá thành từng mảnh nhỏ, giống như hoàn toàn không có chút lực phản kích, rơi lả tả ở trên Băng Nguyên, trong băng hà.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lại có chút há hốc mồm.

- Không thể nào. Hoa hoa, trước đó ngươi không phải rất lợi hại sao...

Bạch Tiểu Thuần ủ rũ. Thân thể hắn lại lui về phía sau, trong lòng thầm thở dài. Hắn đã dự định phải nhận thua. Hắn cảm thấy cửa ải thứ hai mươi mốt này, đừng nói là mình, sợ là đổi lại thành tu sĩ Thiên Tôn đại viên mãn qua, cũng sẽ phải nuốt hận tại đây.

Phải biết rằng lực lượng thân thể của Bạch Tiểu Thuần, cho dù là ở trong Thiên Tôn, cũng là số một số hai. Nhưng ngay cả thân thể của hắn, những con cá hình mũi tên này cũng có thể xuyên qua, lại càng không cần phải nói tới những người khác.

Nhưng lại ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ muốn buông tha, bỗng nhiên ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên.

Chỉ thấy từ băng hà, trên Băng Nguyên, nơi những mảnh thân thể bị nghiền nát của hoa hoa trước đí rơi xuống, lúc này thình lình có từng đóa hoa ánh trăng, trong nháy mắt nở rộ!

Sau khi nở rộ, những bông hoa ánh trăng này lấy một loại tốc độ không có cách nào tưởng tượng được, điên cuồng sinh trưởng bao trùm. Cùng lúc đó toàn bộ Băng Nguyên lại có thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang tan ra!

Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác những đóa hoa ánh trăng này bên trong băng hà, rễ cây của bọn chúng khuếch tán ở trong nước sông, giống như hình thành lưới lớn kín mít, hạn chế những con cá hình mũi tên này bay ra. Nếu số lượng những tấm lưới này không nhiều lắm, ngược lại cũng không ngăn cản được những con cá hình mũi tên này trùng kích. Nhưng hết lần này tới lần khác... Hoa ánh trăng quá nhiều.

Lúc này chúng đã tràn ngập toàn thế giới, không ngừng lan tràn, không ngừng nở rộ. Theo Băng Nguyên tan ra, bên trong băng hà gần như đều làhoa ánh trăng...

Rễ cây của chúng hình thành lưới lớn, rậm rạp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp đã không thể thấy rõ được số luọng. Ở dưới sự ngăn cản này, những con cá hình mũi tên có thể bay ra cũng càng ngày càng ít. Giống như hình thành phong ấn, đều phong kín toàn bộ băng hà!

Nhưng như vậy còn chưa kết thúc. Sau khi phong tỏa kín mít toàn băng hà, cũng vào giờ phút này hoa ánh trăng hấp thu đối với hàn khí bạo phát ra trong phạm vi lớn. Băng Nguyên mặc dù biến mất, nhưng bên trong băng hà có hàn khí. Trong cơ thể của những con cá hình mũi tên cũng có!

Có thể cảm nhận được, hình như ở dưới băng hà này, có một cái lò lửa lớn. Băng hà này đang biến thành nhiệt lưu...

Những con cá hình mũi tên bên trong, mỗi một con đều giống như choáng váng...

Rất nhanh, ở dưới ánh mắt trợn trừng của Bạch Tiểu Thuần cùng đồng tử đang ở trên bầu trời kia Đồng Tử, những con cá hình mũi tên này vốn không ngừng bay ra chợt giảm mạnh. Đến cuối cùng... Một con còn lại cũng bị mất đi!

Không bao lâu, băng hà không còn có hàn khí nữa. Con cá hình mũi tên cũng mất đi sự sắc bén... Ngay cả chỗ thế giới của cửa ải thứ hai mươi mốt này, cũng mơ hồ xuất hiện sự nóng bức chưa bao giờ thấy qua...

- Hoa hoa ngươi thật lợi hại...

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Trong sự phấn chấn kích động, hắn không nhịn được vung vẩy nắm đấm.

- Tiên Nguyệt!!! Sao có thể như vậy được. Cho dù là ở tiên giới năm đó, Tiên Nguyệt cũng là Tiên Linh gần như bị diệt sạch. Theo lời đồn đại điều kiện Tiên Nguyệt nhận chủ cực kỳ hà khắc. Phải là người thuần khiết mới có thể được. Đây là người dối trá vô sỉ đáng chết, làm sao có thể có tư cách, khiến cho Tiên Nguyệt nhận chủ được!

Trên bầu trời, tròng mắt của đồng tử quả thực muốn bạo phát ra. Trong lòng hắn đã muốn suy sụp. Cục diện theo hắn thấy vốn là hoàn mỹ, hiện tại bởi vì thảo mộc Tiên Nguyệt trong truyền thuyết, lại hoàn toàn vỡ nát.

Mà lúc này cửa ải thứ hai mươi mốt này, cho dù Đồng Tử này có không cam tâm mấy đi nữa, nhưng cũng không có biện pháp nào. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới nơi đây nóng bức tới vô cùng, sau đó giống như tan vỡ quy tắc, khiến cho hắn không có cách nào quấy nhiễu tới chỗ Bạch Tiểu Thuần đứng, Bạch Tiểu Thuần thuận lợi qua cửa ải!

Nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thuần cao hứng bừng bừng mang theo hoa ánh trăng bị truyền tống biến mất, nhìn dáng vẻ thế giới nơi đây đã đại biến, đồng tử khóc rống lên.

- Người ăn gian vô sỉ đáng chết. Ta thề tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thành công. Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi trở thành người truyền thừa của Chúa Tể. Người như ngươi, chỉ biết làm bẩn vinh quang của tiên giới. Ta càng trăm triệu lần không thể để cho ngươi trở thành chủ nhân của ta!! Đó là sỉ nhục cả đời này của ta!

- Lần tiếp theo, sau khi ta tỉnh dậy, nhất định sẽ giết chết ngươi, ta xin thề!

Làm khí linh của quạt tàn này, đồng tử này nghiến răng nghiến lợi, phát ra lời thề. Sau đó hắn lại dần dần tiêu tan chìm vào trong giấc ngủ.

Bạch Tiểu Thuần tất nhiên không nghe thấy được lời thề của đồng tử này. Hắn cũng không chú ý tới bên trong cửa ải thứ hai mươi mốt lúc trước có sự tồn tại của đồng tử này. Chỉ có điều trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy khó hiểu đối với độ khó của cửa ải thứ hai mươi mốt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.