Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1705: Huyền Cửu Quận bị diệt!



Hai tay của hắn cũng đang run rẩy. Cũng may là giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần mặc dù trở thành một người mập mạp, nhưng sức sống tích lũy trong cơ thể hắn, thật sự quá nhiều. Điều này khiến cho lực lượng thân thể cùng khôi phục của hắn, cho dù tiêu hao nhiều hơn nữa, cũng đều có thể bổ sung trở lại trong nháy mắt.

Cứ như vậy, trong lúc không ngừng lui về phía sau, ở gió bão này dưới trùng kích, chính bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết thời gian đã qua bao lâu. Hắn chỉ biết là lực khôi phục của mình, gần như bất kỳ thời khắc nào cũng không ngừng bạo phát, mới miễn cưỡng kiên trì nổi. Cho đến khi chấn động truyền tới từ từ giảm bớt, cho đến gió bão đánh thẳng tới này chậm rãi tiêu tan, thân thể Bạch Tiểu Thuần đã ở trong quá trình lui về phía sau, bị đẩy tới điểm cuối trên bầu trời.

Khi tất cả đều kết thúc, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Thân thể hắn cũng đang run rẩy. Công Tôn Uyển Nhi cũng vậy. Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được trong mắt nhau là cảm giác may mắn khi sống sót sau tai nạn cùng với sự khiếp sợ khi nhớ lại.

Hình như ngay cả quan hệ giữa hai người, cũng vì những gì trải qua lần này, trở nên phức tạp hơn so với trước đây. Công Tôn Uyển Nhi hình như có chút không thích ứng. Nàng lập tức thu hồi ánh mắt. Lúc này nàng cũng khôi phục không ít. Thoáng một cái, nàng rời khỏi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần cũng vội ho một tiếng. Sau khi thu hồi đại kiếm bắc mạch, hắn nhìn về phía mặt đất bên dưới.

Huyền Cửu Quận trước kia đã biến mất. Thật giống như bị xóa đi khỏi bên trong không trung này. Mạng nhện cũng tốt, sương mù màu xám cũng được, đều đã không nhìn thấy hình bóng nữa. Thậm chí ngay cả hố trời kia, cũng đã yên tĩnh trở lại. Thần thức của hai người đảo qua, lại không gặp trở ngại nào. Bọn họ còn cảm nhận được ở phía dưới hố sâu này, vỏ kén bị vỡ nát cũng đã không nhìn thấy nữa. Để lại trên mặt đất chỉ là một ít chất dính còn chưa khô...

Tất cả những điều này, khiến cho tâm thần hai người không yên. Sinh mạng quỷ dị ở bên trong cái kén lớn kia tạo thành uy hiếp quá lớn đối với bọn họ. Hiện tại đối phương mất tích, bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay Công Tôn Uyển Nhi, đều cảm nhận được nguy cơ.

Có thể tưởng tượng được, đối phương lại có thể không tiếp tục ra tay đối với hai người. Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi cũng ý thức được, có thể bản thân tồn tại quỷ dị này, xảy ra một vài vấn đề. Lúc này nó không kịp đi gây sự với bọn họ, mà là đang âm thầm chữa thương.

Sau khi ý thức được điểm này, Công Tôn Uyển Nhi không nhịn được nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc này lại giống như một kẻ mập mạp một chút. Nàng nghĩ đến cảnh tượng Bạch Tiểu Thuần ăn cắp sức sống. Lúc này nhớ lại, hiển nhiên nếu như lúc trước hắn không có được sự quyết đoán này, sợ rằng trước mặt hai người, là chạy trời không khỏi nắng.

Công Tôn Uyển Nhi còn đỡ hơn một chút. Dù sao có hồn loại của nàng ở trong tay Tà Hoàng, nàng có thể sống lại. Chỉ là nàng cũng lo lắng ở trong quá trình sống lại, sẽ bị Tà Hoàng âm thầm động tay động chân, khiến cho ý thức của Quỷ Mẫu đã bị dung hợp, một lần nữa thức tỉnh.

Mà Bạch Tiểu Thuần bên này, hồn loại của hắn không phóng ra ngoài, chuyện này đối với cường giả hai đại hoàng triều mà nói, đã không phải là bí mật gì.

- Chuyện này chúng ta phải nhanh chóng báo lên trên.

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong lòng còn sợ hãi.

Công Tôn Uyển Nhi gật đầu. Mãi cho tới lúc đến ranh giới Vân Hải Châu, bước chân nàng chợt dừng lại. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói.

- Cảm ơn.

Nói xong, nàng không đợi Bạch Tiểu Thuần đáp lại, đã xoay người lao thẳng đến hành cung bắc bộ của nàng.

Nghe được Công Tôn Uyển Nhi cảm ơn, nếu như đổi lại là thời điểm khác, Bạch Tiểu Thuần còn có thể đắc ý một hồi. Nhưng hôm nay hắn cũng không có tâm tình này. Mặc dù cùng lúc giải quyết được sương mù, nhưng lại trêu chọc một tồn tại đáng sợ như vậy, Bạch Tiểu Thuần phán đoán sơ lược, đối phương tất nhiên là tồn tại có thể tương đương với Thái Cổ.

Về phương diện khác, lúc này hắn cố gắng cúi đầu cũng không nhìn thấy được hai chân của mình. Thời khắc này, thân thể thật sự quá mập. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần rất rầu rĩ. Chỉ có điều vừa nghĩ tới nếu như có thể hấp thu tất cả sinh cơ trong cơ thể, như vậy lực lượng thân thể cùng tu vi của mình, nhất định sẽ được nâng cao một bước. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhất thời tràn ngập sự chờ mong.

Hắn cũng không dám một thân một mình ở tại chỗ này. Mắt thấy Công Tôn Uyển Nhi đã rời đi, thân thể Bạch Tiểu Thuần cũng thoáng lắc một cái, lao thẳng đến Vân Hải Châu.

Thời khắc này, bên trong Vân Hải Châu, tâm thần Đại Thiên Sư cùng đám người Cự Quỷ Vương đều bất an mãnh liệt. Bởi vì sau khi Bạch Tiểu Thuần rời đi, mặc dù sương mù cuối cùng tiêu tan, nhưng toàn bộ Huyền Cửu Quận tan vỡ cùng xóa đi còn có cảm nhận được tình trạng dị thường bên ngoài quận trong chớp mắt, đã chấn động tất cả tất cả những người quan sát.

Bọn họ rất lo lắng cho sự an nguy của Bạch Tiểu Thuần. lúc này bọn họ đều đang ở vị trí biên giới, lo lắng chờ đợi.

Nhưng chờ đợi một hồi lâu, bọn họ liền thấy ở trên bầu trời có một quả cầu thịt cực lớn, đang gào thét lao đến. Hai người sửng sốt, vừa muốn ngăn cản. Nhưng sau khi cảm nhận được thần niệm của quả cầu lớn này, Cự Quỷ Vương cùng Đại Thiên Sư đều ngẩn ra.

- Ngươi...

Ở trong lúc bọn họ ngây người, thân thể Bạch Tiểu Thuần trong chớp mắt đã tới gần. Thời điểm hắn đứng ở hai trước mặt người, nhìn thế nào cũng có chút lắc lư.

Bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

- Ăn vụng quá nhiều. Mặt khác ở đây rất nguy hiểm. Những ngày kế tiếp, tốt nhất không nên đi ra ngoài. Bất kỳ lúc nào cũng phải cẩn thận cảnh giác. Ta phải nhanh chóng đi về bế quan. Lần này mặc dù nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng không ít!

Bạch Tiểu Thuần biết mình lúc này là một bộ dạng thế nào. Sau khi căn dặn một hồi, hắn lại thực hiện một na di, biến mất.

Chỉ còn lại có đám người Cự Quỷ Vương cùng Đại Thiên Sư, đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tiến vào chỗ nguy hiểm như vậy, không chỉ không bị thương, trái lại giống như chiếm được tiện nghi lớn trở thành kẻ mập mạp. Đối với chuyện này, bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.