Đứng trước ánh mắt giật mình mang theo cuồng nhiệt ở bên trong của tất cả tộc nhân các gia tộc tu chân ở bốn phía, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình lúc này nhất định là quang huy vạn trượng. Mà Hầu Vân Thanh kia cũng bày ra vẻ mặt giật mình, tựa như là đến lúc này mới biết đồng bạn mà mình mang tới lại là Bạch Tiểu Thuần danh chấn Đông Lâm Thành, làm cho Bạch Tiểu Thuần thấy khinh thường ở trong lòng, nhưng đồng thời cũng mừng thầm.
“Đừng có giả vờ. Anh trai Hầu Vân Phi của ngươi đã sớm nói qua về ta cho ngươi rồi.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, vỗ xuống bả vai của Hầu Vân Thanh.
Hầu Vân Thanh có chút lúng túng đứng dậy. Thực ra lúc ở trong cửa hàng, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lần đầu tiên, bởi vì gã là người của Hầu gia, mức độ lưu ý Bạch Tiểu Thuần vượt xa các gia tộc khác, nên một chút đã nhận ra.
Hắn biết tộc huynh và tộc muội của mình có quan hệ rất tốt với Bạch Tiểu Thuần này nên có ý muốn kết giao, nhưng lại không tìm thấy phương pháp. Vì vậy mà lúc vừa rồi nảy ra sáng kiến, nghĩ muốn vuốt mông ngựa một nhân vật lớn như Bạch Tiểu Thuần thì không thể quá trực tiếp, cần phải đi đánh vào khía cạnh. Những lời như vậy nhất định là sẽ làm đối phương thấy rất dễ chịu, cũng sẽ có hảo cảm với mình.
Vì vậy mới có một màn dọc theo con đường này... Còn việc bị Bạch Tiểu Thuần nhận ra thân phận thì việc này Hầu Vân Thanh cũng đã có chuẩn bị. Dù sao thần sắc giống như cười mà không phải cười của Bạch Tiểu Thuần ở trên đường đi khiến cho gã cũng đoán được, là đối phương ngầm hiểu với nhau mà thôi. Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc gã giả bộ hồ đồ, tiếp tục vuốt mông ngựa.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Đỗ Lăng Phỉ, ánh mắt hai người nhìn nhau. Tuy nhiên thời khắc ôn chuyện này rất nhanh đã bị tộc nhân của các gia tộc tu chân ở bốn phía chen chúc tiến đến đánh gãy. Những tộc nhân của các gia tộc tu chân này, mỗi một người đều cung kính ghê gớm, cùng nhau đến bái kiến, trong mắt vô cùng cuồng nhiệt.
Đỗ Lăng Phỉ đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, nhìn những tộc nhân của các gia tộc tu chân kia đang tâng bốc hắn. Nhất là khi nhìn thấy bộ dáng vắt tay sau lưng không thể che giấu được đắc ý kia của Bạch Tiểu Thuần, thì trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt chậm rãi hiện ra từng chuyện ở Lạc Trần sơn mạch năm đó.
Nhưng rất nhanh, ở trong mắt nàng có một tia phức tạp lập tức trôi qua, trong lòng than nhẹ một tiếng. Nhưng nháy mắt khi nàng thở dài, thì bỗng nhiên vẻ mặt của Đỗ Lăng Phỉ biến đổi, bước lên một bước, trực tiếp đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.
Gần như ngay sau khi nàng đi ra thì Bạch Tiểu Thuần cũng phát hiện được. Lúc hắn ngẩng đầu, thì ở xa xa giữa không trung lúc này thình lình lại có ba đạo trường hồng, dùng tốc độ như bôn lôi, oanh minh đánh tới.
Bên trong ba đạo trường hồng này là ba tu sĩ, hai nam một nữ. Trong mắt ba người mang theo ý muốn giết người, tu vi tản ra, thình lình toàn bộ đều là tu sĩ Trúc Cơ, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã tới gần.
“Bạch Tiểu Thuần, nhận lấy cái chết!” Ba người xếp thành hình tam giác, trong chớp mắt tiến đến, đồng loạt xuất thủ. Trong nháy mắt uy áp ngưng tụ khắp bốn phương, một cỗ lực lượng hủy diệt bộc phát ra, lại càng có sương độc ngưng tụ, tạo thành mây đen, bỗng nhiên đè xuống chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Bên trong mây đen kia còn có một thanh phi kiếm, một cái trống nhỏ và một thanh chiến phủ. Ba kiện pháp bảo tràn ra khí tức sắc bén, thẳng hướng Bạch Tiểu Thuần.
Những tộc nhân của các gia tộc tu chân ở bốn phía kia, tất cả đều hoảng sợ. Mỗi người đều run rẩy hoảng hồn, mà khi cảm nhận được tu vi Trúc Cơ của ba người này thì đều nghẹn ngào kinh hô.
“Trúc Cơ!!”
Sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần trong chớp mắt đã biến hóa, một giây trước là phi thường đắc ý, thì một chớp mắt sau đã bị một cỗ thiết huyết thay thế. Tất cả lỗ chân lông toàn thân hắn đều đã mở ra, một cỗ nguy cơ nháy mắt lan ra khắp toàn thân. Hai mắt hắn bỗng nhiên trợn to, dường như đã về tới Vẫn Kiếm thế giới, về tới Lạc Trần sơn mạch.
“Các ngươi... Muốn giết ta?” Ánh sáng trong mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên sáng rõ. Đối mặt với ba thích khách này liên thủ, Bạch Tiểu Thuần có thể né tránh, nhưng những người vô tội ở bốn phía này lại không tránh khỏi. Mà theo Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ cũng khó có thể tránh đi. Dù sao những người này đều là Ngưng khí, mà ba tên thích khách này...
Là Trúc Cơ!
Mặc dù chỉ là Phàm Đạo Trúc Cơ, nhưng dù sao vẫn là Trúc Cơ, mà bộ dáng đều là tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đại viên mãn!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt đã tràn ngập tơ máu. Hắn không né tránh, mà giống như ơ Lạc Trần sơn mạch năm đó, đứng ở trước người Đỗ Lăng Phỉ. Khi tay phải của hắn nâng lên, ánh sáng Bất Tử Kim Bì nháy mắt phát ra chói mắt, cả người hắn đã trở thành màu vàng, lực lượng chín tầng Linh Hải Thiên Đạo Trúc Cơ ở trong cơ thể toàn diện bộc phát, ầm ầm khuếch tán khắp toàn thân, khiến cho thân thể của hắn, tựa như bắt đầu trở lên vô cùng to lớn!
Dường như đang có một hư ảnh bàn tay cự đại ngưng tụ ra ở trước mặt hắn. Bàn tay kia cũng có màu vàng, chắn ngang ở phía trước!
Dùng lực lượng một người, ngăn cản ba Phàm Đạo Trúc Cơ liên thủ!
Đỗ Lăng Phỉ kinh ngạc nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, nhìn hắn gần như là theo bản năng lựa chọn đứng trước người mình, nhìn bóng lưng của hắn. Dường như lúc này, tất cả thế giới đều đã biến mất, từng chuyện ở Lạc Trần sơn mạch cùng với tất cả mọi thứ trước mắt đang xếp chồng lại với nhau.
Trong mắt nàng có phức tạp, không có chú ý tới tay phải trong tay áo của mình lúc này đã xuất hiện một chút mơ hồ. Chỉ là cái mơ hồ này rất nhanh đã khôi phục, vẫn là trắng nõn.
Tất cả những điều này nói thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt. Gần như ngay khi Bạch Tiểu Thuần xuất thù thì đồng thời, một tiếng nổ ngập trời vang lên quanh quẩn. Hợp lực của ba tên thích khách tạo thành mây đen, giống như thái sơn áp đỉnh, trực tiếp giáng xuống.
Tiếng nổ truyền ra. Thân hình Bạch Tiểu Thuần chấn động, mặt đất ở dưới chân nứt toác. Tất cả mọi người ở phạm vi mười trượng xung quanh hắn đều bị chấn động, cũng có không ít người phun ra máu tươi. Mặc dù bị thương, nhưng vẫn chưa có tử vong.
Mà Đỗ Lăng Phỉ, thì đã được Bạch Tiểu Thuần bảo hộ, lông tóc không tổn hao gì. Chỉ là ngoại trừ mười trượng xung quanh Bạch Tiểu Thuần, thì các khu vực khác, lúc này vô số bàn trà, giả sơn, cây cảnh đều sụp đổ chia năm xẻ bảy.
Mà đám mây đen kia, lúc này cũng đụng chạm với bàn tay Bạch Tiểu Thuần mà sụp đổ. Phi kiếm, trống nhỏ cùng với chiến phủ ở trong đó đều bị cuốn ngược.
Ba người kia thấy Bạch Tiểu Thuần dùng một chưởng đã ngăn cản được, thì sắc mặt đều biến hóa, đang định tiếp tục ra tay. Nhưng đúng lúc này, âm thanh của Bạch Tiểu Thuần mang theo phẫn nộ, bỗng nhiên quanh quẩn.
“Các ngươi muốn chết!” Thân hình Bạch Tiểu Thuần chớp mắt xông ra, lao thẳng đến ba người.
Một nam tử ở trong ba người lập tức biến sắc, đang muốn lùi lại, nhưng đã chậm. Thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt gã, hai ngón tay nâng lên, lực lượng Toái Hầu Tỏa bộc phát, trực tiếp xuất hiện ở trên cổ họng gã, bóp mạnh một cái.
Xoạt xoạt một tiếng, nam tử này trợn to mắt, phun ra máu tươi, yết hầu vỡ vụn. Đồng thời thân thể bị Bạch Tiểu Thuần hất văng lên, ném ra sau lưng ngăn cản hai người khác đang nhân cơ hội này thi triển phi kiếm cùng chiến phủ.
Tiếng ầm ầm truyền ra. Thi thể nam tử trung niên này lập tức chia năm xẻ bảy, huyết nhục nổ tung. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần quay người, ánh mắt xuyên qua huyết vụ, cả người nhìn vô cùng dữ tợn, lại càng có một cỗ sát khí kinh người ở trên người hắn ầm ầm bộc phát.
Sát khí này là sau sự kiện Lạc Trần sơn mạch xuất hiện một tia, sau đó ở trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên giết chóc vô số mà cuối cùng hình thành nên... Sát ý!
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ một nam một nữ kia lúc này đã tê cả da đầu, trợn mắt há mồm. Sự cường hãn của Bạch Tiểu Thuần đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.
“Đây chính là Thiên Đạo Trúc Cơ...” Trong lòng hai người đắng chát, nhìn nhau một cái, trong nháy mắt đã lùi lại. Nếu đã không có cách nào diệt sát được Bạch Tiểu Thuần, thì suy nghĩ của bọn hắn lúc này chính là rút khỏi nơi đây. Nhưng Bạch Tiểu Thuần sao có thể để cho bọn hắn rời đi.
Gần như ngay khi hai người này muốn chạy trốn thì trong mắt Bạch Tiểu Thuần tơ máu lại càng nhiều, thân hình nhoáng lên một cái, tốc độ của Trúc Cơ toàn diện bộc phát, lại càng có lực lượng của Thủy Trạch Quốc Độ ầm vang ở trong cơ thể. Trong nháy mắt, bầu trời bốn phía tối sầm lại, một cỗ uy áp kinh người đột nhiên giáng lâm, khiến cho hai người đang muốn trốn đi kia phải phát ra tiếng kinh hô.
Tiếng kinh hô này vừa mới truyền ra, hai cánh sau lưng Bạch Tiểu Thuần lập tức oanh một tiếng, tốc độ nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt một tên nam tử khác. Sắc mặt nam tử này đại biến, có ý muốn ngăn cản, nhưng tốc độ của gã có nhanh cũng không nhanh bằng một quyền đã hoàn toàn đột phá tầng gông cùm xiềng xích sinh mệnh thứ nhất.
Một quyền này trực tiếp nhấc lên vô tận âm bạo, giống như thiên lôi quay cuồng, nháy mắt đã rơi xuống, trực tiếp đánh vào ngực nam tử này. Toàn thân gã nam tử này run lên, dường như đang có một cỗ đại lực ở trong cơ thể bộc phát ra ngoài. Hai mắt gã trực tiếp nổ tung, lục phủ ngũ tạng cùng với tất cả xương cốt, huyết nhục, ở trong chớp mắt này, cùng nhau nổ tung, hóa thành thịt nát.
Mà tên thích khác cuối cùng là cô gái kia, giờ phút này phát ra một tiếng thét đầy sợ hãi, cấp tốc lùi lại. Khi ả đã lùi được ngoài trăm trượng, đang định chạy trốn, thì Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên quay đầu, tay phải nâng lên, đột nhiên chỉ một chỉ.
“Tử Khí, Hóa Đỉnh!”
Trong chớp mắt khi lời nói của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, bốn phía xung quanh cô gái kia đột nhiên xuất hiện vô số tử khí. Những tử khí này bỗng nhiên ngưng tụ, lấy cô gái kia làm trung tâm, bao phủ ở bên trong một cái Tử Đỉnh cự đại.
Tay phải Bạch Tiểu Thuần bóp mạnh!
Cái Tử Đỉnh này vừa mới xuất hiện đã đột nhiên vỡ vụn, trực tiếp sụp đổ. Cùng sụp đổ, còn có cô gái bị nó bao phủ ở bên trong kia!
Hình thần câu diệt!
Bốn phía lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt lộ ra tôn kính cùng với hoảng sợ. Bọn hắn mặc dù biết Thiên Đạo Trúc Cơ cường hãn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, ba tu sĩ Trúc Cơ liên thủ, chẳng những không cách nào diệt sát được Bạch Tiểu Thuần, mà thậm chí còn bị hắn lật ngược, trực tiếp thuấn sát!
Ngay trong lúc mọi người còn đang hít vào một ngụm khí, thì Đỗ Lăng Phỉ sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên mở miệng.
“Vì sao ba người này xuất hiện mà trận pháp của Đông Lâm Thành không mở ra. Bắt đầu từ gia tộc phụ trách trận pháp điều tra xuống cho ta. Nói cho gia tộc kia, lúc này ta vẫn là sứ giả của tòa thành này. Chuyện này, ta muốn không chỉ là một cái công đạo!”
“Tất cả gia tộc tu chân ở nơi đây lập tức tìm kiếm toàn thành, nghiêm ngặt kiểm tra. Thích khác vô cùng có khả năng không chỉ là ba người này, mà còn có những người khác!”
Cùng lúc đó, trên bầu trời xa xa, từng đạo trường hồng gào thét bay đến. Rất nhanh, từ chỗ tộc nhân biết được Bạch Tiểu Thuần đang ở chỗ này, những lão tổ cùng với những người phụ trách của các gia tộc tu chân kia lập tức tiến đên.
Sau khi đến chỗ này, những lão giả của các gia tộc tu chân kia lập tức nhìn thấy được vết máu ở nơi đây, sắc mặt đều đại biến. Bọn họ lại nghe được lời nói của Đỗ Lăng Phỉ, từng người lập tức đằng đằng sát khí, mà một lão tổ của một gia tộc tu chân ở trong đó thì sắc mặt lập tức tái nhợt. Tháng này, đúng là do gia tộc của bọn họ phụ trách trận pháp.
“Bạch đạo hữu, Đỗ tiên tử, việc này Lý mỗ nhất định tra ra, tuyệt đối không nhân nhượng. Lý gia ta tuyệt đối trung thành với Linh Khê Tông, nhật nguyệt chứng giám!!”