Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1719: Nuôi cổ (1)



Tim hắn cũng đang đau đớn kịch liệt. Hắn hiểu rõ, mình đã vô lực xoay chuyển trời đất. Lúc này, ở trong sự cay đắng, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng, lấy ra đại kiếm bắc mạch. Thoáng một cái dưới, tu vi Thiên Tôn trung kỳ toàn diện bạo phát, bắt đầu đưa tất cả tu sĩ Vân Hải Châu vào bên trong đại kiếm bắc mạch.

Những người này, đều là nền tảng của Vân Hải Châu, có bọn họ ở bên cạnh, đổi lại một nơi khác, không bao lâu, vẫn có thể lại xuất hiện một Vân Hải Châu!

Đám người Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương, còn có Chu Nhất Tinh đều miễn cưỡng nâng cao tinh thần, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh ra từng phong lệnh. Vân Hải Châu tuy lớn, nhưng mấy năm qua Đại Thiên Sư quản lý, khiến cho Vân Hải Châu trước sau duy trì sự cảnh giác, hoàn toàn không có chút thả lỏng. Nhất là mở rộng cũng không phải quá lớn. Kể từ đó, khi mạng nhện này bao trùm gần như hơn phân nửa Vân Hải Châu, ở dưới tình huống Bạch Tiểu Thuần toàn lực triển khai tu vi Thiên Tôn trung kỳ của hắn, rất nhanh lại đưa gần như tất cả mọi người bên trong Vân Hải Châu, vào đến bên trong đại kiếm bắc mạch.

Cho đến khi đại kiếm bắc mạch trang bị đầy đủ, Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên không trung, kinh ngạc nhìn toàn bộ Vân Hải Châu bị một mảnh mạng nhện, hoàn toàn bao trùm...

Tất cả căn phòng, tất cả kiến trúc, bao gồm phủ đệ của Bạch Tiểu Thuần, tất cả cuối cùng đều bị mạng nhện dày này, che lại tất cả.

Mà mạng nhện lan tràn, cũng không kết thúc. Từ Vân Hải Châu tiến về phía nam Tiên Vực thứ hai, nó vẫn điên cuồng khuếch tán, bắt đầu không ngừng thẩm thấu về phía những châu khác. Thậm chí chẳng biết tại sao, tốc độ nhanh hơn.

Lặng lẽ nhìn mạng nhện bao trùm, Bạch Tiểu Thuần cũng không thể không tránh ra. Sắc mặt của hắn trước sau thâm trầm. Hàn quang trong mắt sắc bén vô cùng. Hắn đang đợi. Hắn tin tưởng bất luận là Tà Hoàng vẫn Thánh Hoàng, bọn họ sở dĩ trước đó không ra tay, là bởi vì có một mục đích.

Mà hiện tại, bất luận là mục đích gì, một Tiên Vực bị mất, là cái giá quá lớn, bọn họ tuyệt đối không có cách nào chịu được!

- Cũng nên tới rồi!

Bạch Tiểu Thuần nắm chặt nắm đấm, nhìn mảnh mạng nhện này lan tràn. Đúng lúc này, thần sắc hắn thoáng động. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy được bóng dáng của Linh Cửu Thiên Tôn, sắc mặt cũng thâm trầm dường như tức giận cũng không muốn áp chế nữa!

- Hai đại Hoàng giả này, tâm tư thật là ngoan độc!

Linh Cửu Thiên Tôn đi ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, trầm mặc một lát. Sau đó nhìn mạng nhện ở trong khoảnh khắc này, đã bao trùm nửa châu xem như thuộc về hắn. Hắn nghe bên trong châu phía dưới mơ hồ truyền ra tiếng kêu kinh ngạc, cùng với không ít bóng tu sĩ nỗ lực bay ra, nhưng lại bị mạng nhện bao phủ ở bên trong. Hắn cắn răng mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc không nói. Linh Cửu Thiên Tôn hít một hơi thật sâu, sau đó cũng trầm mặc. Hắn không phải là không muốn cứu. Bởi vì hắn biết tình hình rõ ràng hơn Bạch Tiểu Thuần một chút. Hắn còn biết được, tu vi của mình căn bản là không có cách nào đi ngăn cản được trận tai họa này phát sinh.

Hồi lâu, khi mạng nhện bao trùm, đã vượt ra khỏi tầm mắt của Bạch Tiểu Thuần, phóng tầm mắt nhìn lại, cả vùng đều là mạng nhện vô tận, tản ra khí tức quỷ dị, có thể thối nát mục rữa tất cả, lại lấy đi tất cả sinh cơ.

Ở trên bầu trời nhìn gần như phân nửa Tiên Vực thứ hai bị mạng nhện kinh người bao trùm, trừ phi là Thiên Tôn, nếu không, không người nào có thể tự bảo vệ mình.

Trong mắt Linh Cửu Thiên Tôn có chút phức tạp, còn có không cam lòng. Đối với hắn mà nói, Tiên Vực thứ hai giống như bản thân hắn. Nhưng hôm nay hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Thông Thiên Vương, trong tin tức trước kia ngươi truyền đến bên trong, nói về chuyện của Huyền Cửu Quận, thật ra đã sớm ở trong dự đoán của Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng. Thậm chí trên phương diện này, còn có bọn họ âm thầm thúc đẩy!

- Cho nên lúc đó sau khi ngươi nói ra chuyện này, Thánh Hoàng mới thờ ơ. Thậm chí bọn họ còn âm thầm đè ép xuống. Ngươi dù sao không phải là Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều, cho nên có một số việc, chúng ta biết được, nhưng ngươi không biết!

- Tồn tại bên trong cái kén lớn này, nó chính là... phân thân của Chúa Tể!

Linh Cửu Thiên Tôn vừa nói ra lời này, Bạch Tiểu Thuần chợt quay đầu lại nhìn về phía đối phương, trong mắt lộ ra tinh quang.

- Chúa Tể?

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần dường như suy nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt Linh Cửu Thiên Tôn rơi vào trên trời cao của Tiên Vực Vĩnh Hằng, người khổng lồ che đậy nửa bầu trời kia!

- Năm đó quạt tàn đến, đụng vào trên cánh tay của người khổng lồ Chúa Tể, từng đụng rơi xuống một khối đá vụn màu đen. Ngươi còn nhớ rõ đoạn thời gian đó, Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng đồng thời mất tích. Hai người bọn họ, chính là đi tranh đoạt khối đá vụn kia!

- Hừ, một miếng thịt trên người Chúa Tể, đối với Thái Cổ mà nói, nó vô cùng có khả năng ẩn chứa bí mật để Thái Cổ đột phá đến Chúa Tể. Cho dù chuyện này là hư vô mờ mịt, nhưng phàm là có một phần vạn khả năng, cũng đủ để cho Thái Cổ điên cuồng!

- Chỉ là hai vị Thái Cổ này, bọn họ cướp giật một hồi, hai bên cảnh giác lẫn nhau, lại ở trong sự tranh đoạt này, để cho khối thịt kia chạy trốn. Nhưng hai vị này cũng thật sự là người ngoan độc. Bọn họ đã tính ra khối thịt này chưa trưởng thành. Bí mật của Chúa Tể ẩn chứa trên nó, có phần không thể điều tra ra!

- Cho nên bọn họ kết luận, khối thịt này nhất định ở trong cuộc sống sau này, sẽ điên cuồng cắn nuốt sức sống. Sự kiện Huyền Cửu Quận, khiến cho hai vị ngoan độc này lập tức hiểu rõ, khối thịt kia bắt đầu lớn lên.

- Chỉ có điều hai vị Hoàng giả này cũng không hài lòng, cho nên không áp dụng hành động gì, mà để mặc cho phân thân của Chúa Tể trưởng thành. Thậm chí hắn không tiếc... biến Tiên Vực thứ hai này, trở thành là chất dinh dưỡng cho phân thân của Chúa Tể!

- Bọn họ chờ, chính là thời khắc phân thân của Chúa Tể hoàn toàn trưởng thành. Mà bây giờ... Sợ là bọn họ đã sắp đến!

Trong lòng Linh Cửu Thiên Tôn có oán hận. Lúc này những gì không hài lòng, hắn tùy ý nói ra tất cả, cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nghe một hồi, hơi thở trở nên nặng nề. Hắn hoàn toàn không biết việc này. Lúc này trong lòng càng trầm xuống. Hàn quang trong mắt hắn càng tăng lên.

Loại chuyện bị kẹp ở trong kế hoạch của người khác, bất cứ lúc nào cũng có thể bị buông tha, khiến cho hắn nghĩ đến kế hoạch cùng với sự cắn nuốt của Thông Thiên Đạo Nhân trước đây đối với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.