Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1795: Thiên Tôn hậu kỳ (2)



- Sắp đột phá!

Cùng lúc đó, tiểu khí linh cũng trong chớp mắt huyễn hóa ra, tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt lấp lánh nhìn sang. Trong ba mươi năm ở chung, mặc dù Bạch Tiểu Thuần gần như đều chỉ ngồi tĩnh tạo, nhưng đối với tiểu khí linh mà nói, có người làm bạn mấy chục năm này, khiến cho hắn cảm giác rất ấm áp. Cho dù người làm bạn này là một kẻ đáng giận, nhưng chung quy Bạch Tiểu Thuần vẫn đáp ứng hắn, có thể cho chính hắn một cái tên hắn muốn.

Chỉ là tên này không dễ nghĩ. Trong ba mươi năm, tiểu khí linh suy nghĩ rất nhiều, đều cảm thấy không hài lòng. Hắn suy nghĩ phải đề phòng ở thời điểm chưa xảy ra, phải đặt một cái tên nếu như mình lại gặp phải chuyện phải đổi họ, vẫn cảm thấy hoàn mỹ.

Lúc này hắn đang suy nghĩ tìm hiểu tên của mình. Hắn cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần đột phá, lập tức chạy tới.

- Gia hỏa này cũng quá liều mạng. Chỉ có điều hắn tu luyện như thế nữa... Thái Cổ gần như là vững vàng. Thậm chí Chúa Tể... Cũng không phải là không thể!

Tiểu khí linh hít một hơi thật sâu. Nghĩ đến lần trước khi Bạch Tiểu Thuần đột phá, trên người hắn tản ra bản nguyên.

Lại ở trong lúc tiểu khí linh đang cân nhắc, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đang nhắm, lại một lần nữa mở ra. Theo hai mắt khép mở, trong cơ thể hắn lại trực tiếp truyền đến tiếng nổ lớn. Âm thanh này giống như sấm đình, không ngừng khuếch tán ra. Khí tức của hắn hoàn toàn bạo phát, dẫn động tới tám phương biến hóa. Bất luận là sông lớn hay chiếc thuyền cô độc, lại hoặc là tay Chúa Tể trên bầu trời, đều đang lập lòe.

Theo chúng lập lòe, khí tức của hắn càng lúc càng cường thịnh, cho đến khi dường như đột phá một cực hạn. Ở dưới bạo phát này, hắn trực tiếp từ Thiên Tôn trung kỳ tăng lên.

Ầm ầm.

Dưới tiếng động lớn vang lên, hắn đã lên đến Thiên Tôn hậu kỳ!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra tinh quang. Ở bên trong tinh không tối tăm này, ánh sáng trong mắt hắn ở một tích tắc này, thậm chí cũng vượt qua bản thân quạt tàn. Khí tức của hắn kích động. Thân thể hắn chậm rãi đứng lên. Thời khắc khi hắn hoàn toàn đứng lên, Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời truyền ra một tiếng hét dài.

Thiên Tôn hậu kỳ!

Lại ở thời điểm tiểu khí linh cho rằng Bạch Tiểu Thuần tu luyện kết thúc, thần thức của Bạch Tiểu Thuần tản ra, đảo qua tháp Sinh Tử Đạo, quan sát tình hình của Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch cùng Thiết Đản một chút. Sau đó, hắn lại chú ý tới chỗ Tống Khuyết. Một lát sau, hắn hít một hơi thật sâu. Thân thể hắn thoáng lắc một cái, rốt cuộc xuất hiện ở trong lòng bàn tay Chúa Tể trên bầu trời kia. Sau khi ngồi xuống khoanh chân, thần thức của hắn tản ra, lại có thể cùng cánh tay này, từ từ dung hợp với nhau!

- Ngươi muốn làm gì?

Tiểu khí linh thoáng sửng sốt một chút. Sau khi xác định được chuyện Bạch Tiểu Thuần muốn làm, hắn kinh ngạc la lên thất thanh.

- Dung hợp với cánh tay Chúa Tể... Trời ạ, sao có thể như vậy được?

- Không có gì là không có khả năng!

Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn tiểu khí linh. Trong đôi mắt hắn mang theo sự kiên định, còn có một tia điên cuồng. Trong ba mươi năm, ba mươi năm tu luyện, điều này đối với tu sĩ khác mà nói, có thể không có gì. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, đây là cả đời hắn cũng chưa từng có.

Hắn dĩ nhiên điên cuồng. Trên thực tế trước đây, khi nhìn thấy được Tống Khuyết tử vong, nhìn thấy được thê nhi của mình gặp nguy hiểm, nhìn thấy được Thiết Đản suy yếu, hắn đã muốn phát điên rồi.

Hắn cũng lo lắng. Hắn lo lắng cho đám người Lý Thanh Hậu, lo lắng cho Cự Quỷ Vương Đại Thiên Sư, lo lắng cho Công Tôn Uyển Nhi. Nhưng hắn hiểu rõ, chỉ có mình trở lên cường đại hơn, mới có thể từ nay về sau nghịch chuyển!

Ba mươi năm tu luyện, cả ngày lẫn đêm hấp thu khí tức từ cánh tay Chúa Tể này. Thậm chí ở trong đầu của hắn, đều đã quanh quẩn dáng vẻ của cánh tay Chúa Tể. Bên trong tâm thần hắn, cũng đã sớm có một ý niệm!

- Ta phải thử dung hợp cánh tay Chúa Tể này... Một khi ta làm được, thì có thể làm cho chiến lực của ta... hoàn toàn bạo phát!! Ta sẽ đi về... xông trở về!

Tiểu khí linh ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Nếu hắn cảm thấy ngôn từ Bạch Tiểu Thuần cuồng vọng thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này thần thức Bạch Tiểu Thuần tản ra, rốt cuộc dần dần thật sự phát sinh một tia dung hợp cùng cánh tay của Chúa Tể!

Cho dù dung hợp này chỉ có một tia, cũng khiến cho tiểu khí linh ở đây, tâm thần chấn động mãnh liệt, giống như thấy được một chuyện không thể nào tưởng tượng được.

- Hắn... Hắn mới là Thiên Tôn, còn chưa tới Thái Cổ, lại có thể có thể dung hợp được một tia cánh tay Chúa Tể!

Tiểu khí linh quả thực không dám tin tưởng vào mắt mình. Hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được khi nhìn cảnh tượng như vậy. Mặc dù là trong những năm này, Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này ngồi tĩnh tọa, lại luôn luôn cảm nhận khí tức Chúa Tể. Nhưng theo tiểu khí linh này thấy, chuyện trước mắt này, tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

- Trên người của hắn, nhất định tồn tại bí mật gì đó!

- Bí mật này, có thể không phải là bởi vì hắn... mà là bởi vì nơi hắn ở lại. Tiên Vực của Vĩnh Hằng... Chẳng lẽ...

Tiểu khí linh vừa nghĩ tới đây, mắt lại trợn tròn. Trong lòng hắn dâng lên sóng lớn ngập trời. Trước đó hắn không suy nghĩ nhiều đối với Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Nhưng hôm nay tất cả những điều trước mắt này, khiến cho hắn không tự chủ được, nhớ tới một... truyền thuyết, hắn đã từng nghe được từ trong miệng của Chúa Tể!

Lại ở thời điểm tiểu khí linh đang chấn động, Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ở trên cánh tay của Chúa Tể, thần thức của hắn hoàn toàn tản ra, không ngừng thử dung hợp cùng với cánh tay này. Hắn toàn thân tâm thần đều chìm đắm ở bên trong. Tất cả ý thức đều dung nhập bên trong cánh tay của Chúa Tể này.

Thậm chí ở trong đầu của hắn vốn đã vẽ phác họa ra cánh tay Chúa Tể, lúc này càng thêm nhỏ, càng thêm chân thật hơn. Hình như theo hắn quan sát, hắn sẽ dung nhập ý thức của mình vào bên trong cánh tay Chúa Tể!

Lại giống như năm đó ở Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần quan sát thú khắc, giờ phút này hắn cũng vậy.

Thời gian lại trôi qua. Một năm, ba năm, năm năm...

Rất nhanh, mười năm trôi qau!

Mười năm, Bạch Tiểu Thuần vẫn không nhúc nhích, ở trong sự quan sát này, ở dưới cảm ngộ này, ởtrong thần thức này dung nhập, hắn mặc dù không cùng cánh tay Chúa Tể này dung hợp quá nhiều, nhưng ở trong đầu của hắn, toàn bộ cánh tay này đã vô cùng rõ ràng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.