Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1813: Thật sự không còn (1)



Đám người Cổ Thiên Quân không cảm giác được. Vừa vặn vì hắn là Thái Cổ, lúc này cảm nhận càng rõ ràng cùng triệt để hơn. Tuy không có cách nào nhìn thấy được cuộc chiến đấu cụ thể, nhưng hắn nhắm mắt lại, ở bên trong thần niệm hiện ra... Chính là cảnh tượng Bạch Tiểu Thuần cùng Tà Hoàng giao chiến đưa tới sóng dao động, do đó bị hắn thôi diễn ra hình ảnh!!

Bất luận là Bất Diệt Chủ Tể Quyền trước đó, vẫn ánh sáng Thái Cổ sau này, đều nổi lên.

- Bạch Tiểu Thuần...

Vào giờ phút này tâm tình Thánh Hoàng đột nhiên dậy sóng lớn. Khí tức Chúa Tể vốn khiến cho hắn chấn động. Ánh sáng Thái Cổ xuất hiện, càng làm cho hắn hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh.

- Chỉ có điều loại ngoại lực này tuy mạnh, nhưng Bạch Tiểu Thuần này chắc hẳn cũng chỉ có cơ hội thi triển lần này. Dù sao... Cái này có thể so với một đòn toàn lực của Thái Cổ!

Thánh Hoàng mặc dù có chấn dung, nhưng bằng phán đoán của hắn, hắn vững tin, ngoại lực mức độ này, sử dụng, tất nhiên cực kỳ hà khắc!

Vào giờ khắc này, có cùng suy nghĩ với hắn còn có Tà Hoàng đang ở trên bầu trời thành đá lớn. Lúc này tâm thần hắn đã chấn động. Nhìn ánh sáng Thái Cổ này, mặc dù không hoàn toàn chấn động mặt trời đỏ của mình, nhưng đánh ra lỗ lớn, khiến cho mặt trời đỏ xuất hiện vết nứt. Nếu như xuất hiện thêm vài lần, mặc dù vẫn là không cách nào phá huỷ mặt trời đỏ của hắn, nhưng đánh cho trọng thương, cũng không phải không có khả năng!

Tất cả những điều này, khiến cho trong lòng của hắn căn bản không có cách nào bình tĩnh được.

- Chỉ có điều, loại ngoại lực này, Bạch Tiểu Thuần, ta không tin ngươi có thể thi triển lần thứ hai!

Sắc mặt Tà Hoàng thâm trầm, tay phải bấm quyết chỉ về phía mặt trời đỏ. Nhất thời mặt trời đỏ lấy tốc độ nhanh hơn so với trước, đột nhiên hạ xuống, tính sẽ hoàn toàn đốt cháy Bạch Tiểu Thuần cùng với toàn bộ đại địa này!

Nhưng vào lúc này, khóe miệng Bạch Tiểu Thuần mang theo máu tươi, bỗng nhiên cười.

- Không có lần thứ hai sao?

- Làm sao ngươi biết ánh sáng Thái Cổ của ta không có lần thứ hai...

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Toàn thân hắn tản ra một sự tự tin mãnh liệt. Hình như chính hắn vào giờ phút này, đã quên mình hiện tại chỉ còn lại có mười bốn ánh sáng Thái Cổ!

Trước đây trừng phạt tiểu khí linh một đạo, cũng vì thời điểm Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch thức tỉnh, do đó khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây đã sớm khôi phục số lượng mười lăm lần.

Giờ phút này hắn biểu lộ ra, lại giống như là mình có vô số. Đối mặt với Tà Hoàng, đối mặt với mặt trời đỏ này gào thét lao đến, tay phải Bạch Tiểu Thuần vung mạnh lên!

- Không cần phải sợ, Bạch gia gia nhà ngươi thật ra không có bao nhiêu!

Trong tiếng gầm nhẹ, theo thần niệm Bạch Tiểu Thuần cùng bảo quạt trong tinh không dung hợp, nhất thời ở trên bầu trời Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, xuất hiện... ánh sáng Thái Cổ thứ hai!

Không kết thúc, trong phút chốc, ánh sáng Thái Cổ thứ ba cũng theo đó biến ảo lao đến. Trong tiếng nổ lớn, hai luồng ánh sáng Thái Cổ này, phát ra chiến lực Thái Cổ thật sự, lao thẳng đến mặt trời đỏ!

Toàn thân Tà Hoàng chấn động mạnh, mắt cũng trợn tròn, trong đầu có một ít chấn động. Thật ra Bạch Tiểu Thuần lần này ra tay, cho dù là đối với hắn, đối với phán đoán của mình trước đó, xuất hiện một chút dao động.

Cùng lúc đó, theo ánh sáng Thái Cổ tới gần, trong nháy mắt liền trực tiếp đánh vào trên mặt trời đỏ. Mặt trời đỏ chấn động, truyền ra tiếng nổ lớn kinh thiên động địa. Sau đó, ở trong mặt trời đỏ thình lình lại xuất hiện hai hố sâu!

Ánh sáng Thái Cổ, ngay cả cánh tay Chúa Tể cũng có thể đánh ra thương thế kích thước giống như quân cờ. Mặt trời đỏ này cho dù bị Tà Hoàng dung hợp mặt trời Tiên Vực của Vĩnh Hằng tạo thành, uy lực kinh thiên, nhưng so sánh với cánh tay của Chúa Tể, vẫn kém hơn không ít.

Cho nên ở trên mặt trời đỏ xuất hiện hố sâu, mặc dù không phải xuyên qua, nhưng nhìn thấy cũng phải giật mình!!

Dưới chấn động này, ánh sáng của bản thân mặt trời đỏ cũng bị giảm mạnh. Ngay cả nhiệt độ nóng như lửa cũng giảm bớt rõ ràng. Cùng lúc đó, bởi vì liên tiếp bị hao tổn, không chỉ tốc độ chậm lại, bản thân Tà Hoàng ở dưới sự cắn trả, không chỉ khóe miệng tràn ra máu tươi, mà là lần đầu... trực tiếp phun ra một búng máu!

- Sao có thể như vậy được?

Tà Hoàng hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Ngực hắn không ngừng lên xuống. Trong tâm thần hắn tràn ngập cảm giác không có cách nào tiếp nhận cùng không thể tưởng tượng nổi!

Cho dù hắn biết Bạch Tiểu Thuần đã là chủ nhân của quạt tàn kia. Nhưng hắn vẫn là không cách nào tưởng tượng, trong thời gian ngắn ngủi nửa giáp, Bạch Tiểu Thuần lại có thể biến hóa to lớn như thế, chênh lệch giống như giữa trời và đất.

Trước đây, Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt hắn mặc dù có thể miễn cưỡng chống lại một đòn hư ảo. Nhưng nếu như hắn muốn giết người, không nói dễ dàng như trở bàn tay, nhưng tuyệt sẽ không xuất hiện vấn đề.

Nhưng bây giờ... Hắn không thể không thừa nhận, Bạch Tiểu Thuần có một quyền Chúa Tể này, đã coi như là có chiến lực nửa bước Thái Cổ! Nhưng nếu chỉ là như vậy, hắn vẫn có nắm chắc trấn áp.

Chỉ là... bên trong ánh sáng Thái Cổ của Bạch Tiểu Thuần ẩn chứa là chiến lực Thái Cổ chân chính, khiến cho tất cả những điều này, hoàn toàn nghịch chuyển. Tà Hoàng cho dù không muốn thừa nhận, nhưng vào giờ phút này trong lòng, cũng biết rõ... hắn đối Bạch Tiểu Thuần này, đã là... Không thể làm gì được!

Trừ phi là... Hắn không tiếc giá lớn, không tiếc tất cả, cùng Bạch Tiểu Thuần triển khai một hồi cuộc chiến sinh tử, cho dù liều mạng bị thương. Chỉ là nếu Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, chỉ có một Thái Cổ là hắn, hắn còn có thể chọn lựa như vậy. Nhưng... Thánh Hoàng quan tâm, hắn làm sao có thể không biết!

Lúc này Tà Hoàng hy vọng nhất chính là mình không để ý trả giá đi chém giết Bạch Tiểu Thuần. Chính là một khi hắn ở nơi này có thương thế, Thánh Hoàng nhất định sẽ ra tay trước tiên. Đến khi đó, mình lại thật sự gặp nguy cơ sinh tử!

Thậm chí nếu như chạy trốn, Thánh Hoàng tất nhiên cũng sẽ nắm chắc cơ hội lần này, phát động một cuộc chiến tranh. Đến khi đó, Thánh Hoàng nắm giữ càng nhiều Tiên Vực. Thần thông niệm pháp của cũng nhất định xuất hiện ở đây, khiến cho mình ở đây cho dù sau khi khôi phục lại hiện ra thân, cũng hoàn toàn bị động.

Sau khi những ý nghĩ này hiện lên ở trong đầu hắn, cho dù Tà Hoàng không muốn, cũng chỉ có thể nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng ủy khuất đến cực hạn. Hết lần này tới lần khác, hắn vẫn nhất định phải đè xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.