Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Hiện tại hắn đang đắc ý với cái tên mình đặt ra trong khoảng thời gian này, làm sao có thể để cho người khác tranh đoạt danh tiếng.
Cự Quỷ Vương lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, thở dài một tiếng, u oán nhìn Lý Thanh Hậu một chút. Lý Thanh Hậu cũng nhức đầu, đang muốn khuyên bảo. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, sau đó đã lên tiếng.
- Con trai, ta đặt cho hắn một cái tên đặc biệt khí thế. Đặt là.. Bạch Đại Đại!
Bạch Tiểu Thuần nói đến đây, mắt cũng sáng lên. Trong khoảng thời gian này, hắn suy nghĩ quá nhiều tên. Nhưng mỗi một cái tên, hắn đều cảm thấy không đủ khí thế. Sau khi nghĩ tới cái tên này, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình thật giống như bị một đạo sấm sét công kích, toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong tới ngoài, đều đang phấn chấn run rẩy.
Hắn cho rằng, đây là cái tên hay nhất trong tất cả những cái tên đời này hắn từng nghe được. Trong trời đất này, có thể so sánh với cái tên của con trai hắn, cũng chỉ có hai cái!
Một chính tên của hắn. Một cái khác, chính là hắn nghĩ tới, tên của nữ nhi mình.
Nhưng hắn vừa mới dứt lời, mọi người ở bốn phía xung quanh tất cả đều mở miệng hít sâu một hơi. Trương Đại Bàn nhịn không được, thiếu chút nữa phì cười. Bạch Tiểu Thuần lập tức nhìn sang.
- Đại sư huynh, sư huynh làm sao vậy?
- Không... Không có gì. Cái tên rất hay. Tên này quá tốt, cùng ta có duyên!
Trương Đại Bàn không ngừng ho khan, vội vàng mở miệng nói.
Bạch Tiểu Thuần rất hài lòng, Hắn lại nhìn về phía Thần Toán Tử. Thần Toán Tử cũng há hốc mồm. Sau khi liên tục hít sâu cố gắng bình tĩnh lại, thần sắc hắn nghiêm trọng, lập tức cúi đầu giơ tay lên, ở nơi đó không ngừng bấm đốt ngón tay, cũng không biết đang tính chút cái gì.
Mắt thấy Thần Toán Tử nghiêm túc như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng rất hài lòng. Hắn lại quay đầu nhìn về phía Hứa Bảo Tài.
- Tên này... Tên này... Giống như thiên lôi xuyên tai, giống như âm thanh của tự nhiên. Nhất là đại hoàng tử vừa mới sinh ra, lại xuất hiện thiên địa dị thường như vậy. Đây là mạng suốt đời phú quý. Cũng chỉ có đại hoàng tử, mới có thể chống đỡ được cái danh tốt tuyệt thế do bệ hạ đặt cho!
Hứa Bảo Tài vẻ mặt kích động, cũng không quan tâm tới sự khinh bỉ trong mắt của những người khác ở phía sau, cao giọng mở miệng nói.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, càng vui vẻ hơn. Chỉ là Lý Thanh Hậu cũng tốt, Đại Thiên Sư cũng được, còn có đám người Linh Khê lão tổ, mỗi một người đã sớm trợn mắt há hốc mồm. Nghe Bạch Tiểu Thuần đặt cái tên này, ầm một cái, trước mắt bọn họ trực tiếp biến thành màu đen, ngoài xém trong mềm.
- Bệ hạ, tên này...
- Tiểu Thuần, chúng ta đổi một cái tên khác được không.
Trong lúc bọn họ uyển chuyển khuyên nhủ, Cự Quỷ Vương bên kia lại trực tiếp kêu rên, tức giận lớn tiếng gào thét.
- Không được. Ta tuyệt đối không thể để cho ngoại tôn của ta, gọi là cái gì Bạch Đại Đại được. Lớn cái đầu ngươi mà lớn! Theo ngươi nói như vậy, con gái ngươi chẳng phải sẽ gọi là Bạch Tiểu Tiểu sao?
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên, cười ha hả. Hắn về phía Cự Quỷ Vương gật đầu, vô cùng đắc ý.
- Ha ha, nhạc phụ vẫn là ngươi hiểu ta. Không sai. Tên nữ nhi của ta, chính là Bạch Tiểu Tiểu. Thế nào, một Bạch Đại Đại, một Bạch Tiểu Tiểu, thiên hạ vô địch!
Lần này, gần như tất cả mọi người phản đối. Nhưng Bạch Tiểu Thuần bình thường không quật cường, hiện tại ở trên việc đặt tên này, hắn khó có được một lần quật cường. Mặc cho mọi người phản đối như thế nào, Bạch Tiểu Thuần đều không chịu nhường bước.
Đến cuối cùng, mọi người chỉ có thể thở dài. Cự Quỷ Vương cũng muốn khóc. Hắn nổi giận, hắn điên cuồng, ở trong toàn thân hắn giống như cũng muốn nổ tung. Bạch Tiểu Thuần buồn bực nhìn Cự Quỷ Vương.
- Chữ Bạch và Đại không thể sửa. Một chữ cuối cùng, nghe lời ngươi chung quy như vậy là được rồi chứ? Nhạc phụ ngươi lớn tuổi như vậy, cẩn thận thân thể.
Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, Cự Quỷ Vương lúc này mới khá hơn một chút. Hắn đứng ở nơi đó khổ sở suy nghĩ. Dần dần trong mắt đều xuất hiện ra tơ máu. Cuối cùng cắn răng một cái, nói ra một chữ!
- Chữ lớn cuối cùng, đổi lại thành bảo!
- Bạch Đại Bảo?
Bạch Tiểu Thuần bĩu môi một cái. Mọi người ở bốn phía xung quanh nghe đến đó, mỗi một người lại há hốc mồm. Lý Thanh Hậu cũng ngơ ngác nhìn, miệng há hốc. Hắn nhìn Cự Quỷ Vương đang giận dữ còn chưa tiêu, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, cuối cùng thở dài một tiếng.
Đại Thiên Sư cũng trầm mặc. Đám người Trương Đại Bàn dù sao cũng là tiểu bối. Lúc này mỗi một người khó nén được thần sắc quái dị, nhìn nhau một cái. Bọn họ cảm thấy... Chu Tử Mạch có thể không phải là nữ nhi ruột thịt của Cự Quỷ Vương.
- Không sai, cứ gọi là Bạch Đại Bảo. So với Bạch Đại Đại cái gì đó của ngươi tốt hơn nhiều!
Cự Quỷ Vương đắc ý ngẩng đầu, ngạo nghễ nói.
Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày. Hắn cúi đầu nhìn con trai trong lòng mình một chút. Hắn không muốn để cho Cự Quỷ Vương lớn tuổi như vậy còn tức giận, vì vậy chỉ có thể đồng ý.
- Được rồi, một người tên là Bạch Đại Bảo, một người tên là Bạch Tiểu Tiểu. Cứ quyết định như vậy đi. Đây cũng không phải là trí tuệ của một mình ta, đây là mọi người chúng ta quyết định!
Bạch Tiểu Thuần cũng lo lắng sau khi Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch tìm đến mình, cho rằng mình đặt tên không tốt. Nhưng trong lòng hắn thật sự cảm thấy đây là hai cái tên rất hay. Lúc này hắn dứt khoát kéo tất cả mọi người vào, khiến cho cái tên này trở thành sự thực!
Cũng không biết có phải Bạch Đại Bảo còn nhỏ như vậy lại có linh tính hay không. Ban đầu vốn đã không nghe thấy hắn khóc, nhưng sau khi nghe được cái tên của mình, hắn lại oa oa khóc lớn lên.
Về phần Bạch Tiểu Tiểu, tiếng cười lại càng vui vẻ hơn. Hình như nàng rất hài lòng đối với cái tên của mình. Ở trong tiếng cười kia, nàng vẫn không ngừng phát ra những tiếng nha nha, khả ái vô cùng.
Trong lần vui chơi này, Đại Bảo có chút mệt mỏi ngủ. Bạch Tiểu Thuần đau lòng, mau chóng bảo bà đỡ bế hắn trở lại. Nhưng Tiểu Tiểu ở nơi đó, trước sau vẫn có tinh thần, ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần không ngừng truyền ra tiếng cười. Dường như đối với tất cả người xa lạ ở bốn phía xung quanh, nàng đều tràn ngập sự tò mò.
- Vẫn là cô nương tốt.
Bạch Tiểu Thuần nhìn nữ nhi trong lòng, càng nhìn càng thấy yêu thích. Lại như vậy, ở trong những ngày kế tiếp, toàn bộ Khôi Hoàng Triều đều bắt đầu chúc mừng. Nhất là Khôi Hoàng Thành còn giăng đèn kết hoa. Sự náo nhiệt truyền khắp thiên địa.