Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1864: Một năm kia (1)



- Ở trong ký ức của hắn, đi cảm nhận cả cuộc đời của hắn... Ta chính là hắn, hắn chính là ta...

Bạch Tiểu Thuần trầm tư rất lâu. Sau đó, thân thể hắn lại thoáng một cái, lao thẳng đến chỗ đầu của chúa tể. Dưới toàn lực ứng phó, hắn chậm rãi đến nơi mi tâm của cái đầu. Tay phải hắn chậm rãi giơ lên, cố nén uy áp, lại trực tiếp đặt ở trên trán của chúa tể!

Vừa ấn xuống một cái, trong chớp mắt, mắt của Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ lạ. Tay trái bấm quyết, Bỉ Ngạn Vị Lai Kinh nhất thời bạo phát. Từng sợi đỏ biến ảo. Ở trong tay trái của Bạch Tiểu Thuần, lại trực tiếp hình thành một đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ. Theo Bạch Tiểu Thuần phất tay, hoa bỉ ngạn này dung nhập bên trong đầu của chúa tể. Nhất thời trong đầu Bạch Tiểu Thuần trực tiếp nổ lớn. Một sự tang thương, lại trực tiếp ở trên thân thể hắn bạo phát ra.

Trừ điều đó ra, còn có một tiếng kêu thê lương thảm thiết mãnh liệt khiến cho Bạch Tiểu Thuần run sợ, cũng vào giờ phút này, từ trong miệng hắn truyền ra...

- Đầu của ta... đầu của ta...

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, thiếu chút nữa lại phát điên. Ở trong nháy mắt khi vận mệnh này liên kết, hắn lại giống như bị mình ta chặt bỏ đầu. Loại đau đớn mãnh liệt này, loại cảm giác tử vong này, mãnh liệt cực kỳ chân thật.

Cũng may loại cảm giác này mặc dù tồn tại kéo dài, nhưng Bạch Tiểu Thuần trước đó vẫn còn có chút chuẩn bị, lúc này mới có thể miễn cưỡng duy trì thần trí không tiêu tan, khiến cho hắn cảm thấy phấn chấn cùng với có động lực. Ở trong một chớp mắt này, một tia số mệnh bên trong đầu của chúa tể này, cuối cùng lại rõ ràng sống động hơn không ít, mặc dù vẫn không có tới gần Bạch Tiểu Thuần, nhưng so với trước lại có sự khác biệt rất lớn.

Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ.

- Đã có hiệu qủa. Lại thử lại lần nữa, xem có thể dung nhập ký ức hay không...

Bạch Tiểu Thuần lại giơ tay trái lên. Lần này hắn thi triển, chính là Luân Hồi Quá Khứ Kinh. Theo tay trái cùng tay phải của hắn đều đặt tại mi tâm của đầu chúa tể, thân thể Bạch Tiểu Thuần dừng lại vẫn không nhúc nhích. Trong nháy mắt hai mắt hắn mờ mịt, ở một tích tắc này, trong đầu giống như không thuộc về mình, dường như linh hồn mình rời khỏi thân thể, xuất hiện ở một mảnh thế giới tràn ngập sương mù...

Thế giới này quá lớn. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần linh hoạt kỳ ảo, quên thời gian, quên tất cả. Cho đến khi hắn đột nhiên cảm giác được có người đang đẩy mình.

- Tiểu Trần, ngươi tỉnh lại...

Cái đẩy này, theo Bạch Tiểu Thuần cảm giác, lại giống như mình đang trong giấc ngủ mê, trong giây lát giật mình tỉnh giấc. Theo hắn mở mắt, linh hồn của hắn giống như mất đi tất cả ký ức vốn chắc hẳn phải tồn tại. Thậm chí hắn cũng quên mất mình là ai. Cảm giác duy nhất, chính là lạnh giá...

Bầu trời mờ mịt, hoa tuyết màu trắng giống như lông ngỗng, từ trên trời rơi xuống, không chỉ che phủ thế giới trước mắt, khiến cho nó trở nên mơ hồ, còn bao trùm mặt đất. Ngay cả ngọn núi phía xa cũng trở thành màu trắng.

Càng không cần phải nói chỗ một mảnh rừng khô Bạch Tiểu Thuần đang đứng. Ở đây cây cối dưới hoa tuyết đè ép, không ít cây đã bị cứng rắn đè gãy. Về phần những cây còn đứng vững, dường như trở thành một ít màu đen khô điểm xuyến cho thế giới màu trắng này.

- Tiểu Trần, ngàn vạn lần đừng ngủ. Mau tỉnh lại...

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo sự mờ mịt, hắn cảm thấy mình giống như đang ở trong giấc mộng, một giấc mộng mơ hồ, rõ ràng ghi nhớ hiểu rõ tất cả, nhưng hết lần này tới lần khác sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ ra được.

Bất luận suy nghĩ như thế nào, hình như cũng nghĩ không ra. Dường như thời tiết này quá lạnh, không chỉ đông cứng thân thể hắn, còn che phủ trí nhớ của hắn.

Duy nhất chỉ có... sau khi thân thể bị liên tục đẩy vài dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng được trắng bệch, mang theo ánh mắt lo lắng, xuất hiện ở trước mặt mình,.

Đó là một thiếu niên, thoạt nhìn cũng chỉ là mười ba mười bốn tuổi, rất gầy. Trên thân thể hình như còn có vết thương. Trên y phục đều có rất nhiều vết máu đã khô. Thân thể hắn cũng rất suy yếu, nhưng ánh mắt hắn đủ khiến cho tất cả mọi người, lần đầu tiên sau khi nhìn thấy, cũng rất khó quên.

Đó là đôi mắt giống như ngôi sao. Ở sâu bên trong mắt còn ẩn chứa một tia quật cường cùng tàn nhẫn không phù hợp với tuổi của hắn. Duy nhất chỉ có khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, tàn nhẫn trong mắt người thiếu niên này biến mất, thay vào đó, lại là thân tình cùng ấm áp.

- Ca...

Bạch Tiểu Thuần mở đôi môi, phát ra âm thanh yếu ớt, chủ nhân cái khuôn mặt nhỏ nhắn này, trong trí nhớ của hắn lúc này, là người duy nhất hắn có ấn tượng. Hắn nhớ rất rõ ràng, đối phương... là ca ca của hắn, ca ca ruột cùng cha cùng mẹ!

Nói xong câu đó, một sự mệt mỏi lại hiện lên toàn thân. Hình như gió lạnh bốn phía xung quanh này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi. Trong gió rét nơi hoang dã này cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây, có một loại hiu quạnh nói không nên lời.

Rõ ràng là mùa đông, rõ ràng hoa tuyết bay xuống, nhưng trên bầu trời ngoại trừ hoa tuyết ra, lại còn có rất nhiều côn trùng đang bay... Cẩn thận quan sát những con côn trùng này, lại là từng con châu chấu màu trắng!

Bọn chúng bay nhanh ở trong gió tuyết kia. Hình như chính là sự tồn tại của bọn họ, khiến cho mặt đất này quanh năm mất mùa. Phía xa có một vài dân chạy nạn thân thể co lại. Mỗi một người khô gầy như que củi, trong mắt vô thần, giống như người chết trong sống sót...

Mà cho dù bọn họ lạnh đến mức độ này, nhưng lại không có bất kỳ người nào đi nghĩ biện pháp nhóm lửa. Có thể không phải là không muốn, mà là không dám... Trên bầu trời những con châu chấu bay qua ở bên trong gió tuyết, trong mắt tản ra sự lạnh lùng. Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được, trong lòng run lên. Hắn mơ hồ giống như hiểu rõ, những con châu chấu này có thể chất đặc biệt. Cho dù là trời đông giá rét cũng vẫn không có cách nào giết chết được bọn chúng. Mà một khi có lửa, sợ là sẽ lập tức thu hút những con châu chấu qua. Mùa đông không có lương thực. Bọn họ, có thể chính là thức ăn của bọn chúng.

Những suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Hình như thoáng cái suy nghĩ quá nhiều chuyện, thân thể Bạch Tiểu Thuần dần dần càng suy yếu hơn. Hắn chật vật giơ tay lên, nhìn cánh tay của mình giống như chỉ là hài đồng có bảy tám tuổi. Mắt của Bạch Tiểu Thuần, từ từ giống như không còn sức lực để tiếp tục mở ra nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.