Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1882: Ác bá



Ngay cả ánh nến được đốt ở một bên, cũng là do thảo dược quý giá chế luyện ra. Bản thân là đại sư dược đạo, Bạch Tiểu Thuần chỉ vừa ngửi, lại phân biệt ra được bên trong có ít nhất bảy tám loại dược thảo, đều là tiên thảo đã thất truyền. Bất kỳ một gốc cây nào cũng là vô giá.

Nhưng hôm nay, ánh đèn ở đây cuối cùng lại không dưới nghìn cây. Cái này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm giật mình. Hắn thầm nghĩ ở đây rốt cuộc là tộc quần gì, tự nhiên lại giàu có như vậy.

Điều khiến cho Bạch Tiểu Thuần chấn động kinh ngạc, là cho dù hắn sử dụng thần thức nhìn, cũng không có cách nào nhìn ra, kiến trúc xa hoa ở đây có chỗ nào hư ảo. Điều này đủ để chứng minh... tất cả kiến trúc nơi đây, ánh đèn, gạch lát, tất cả đều là thật sự tồn tại!

Bạch Tiểu Thuần có chút động tâm. Sau khi bị đám nữ tử này cười duyên vây quanh, ngồi ở trên ghế, hắn sờ sờ cái ghế ngọc thạch, tim đập cũng tăng nhanh hơn một ít. Những nữ tử bốn phía xung quanh kia, mỗi một người làm điệu làm bộ, rất nhanh đưa tới rượu ngon cùng thức ăn ngon. Mỗi một người tiếng oanh tiếng yến, khiến cho nơi đây hóa thành ôn nhu hương.

Bạch Tiểu Thuần tuy là quân chủ Khôi Hoàng Triều, lại chưa từng trải qua hưởng thụ như vậy. Nhất là lúc này bên cạnh hắn vừa không có người quen, sau một hồi cuộc hành trình tinh không mệt mỏi khô khan này, đối với sinh hoạt đột nhiên xuất hiện này, từ trong lòng Bạch Tiểu Thuần vẫn rất cao hứng.

Hắn cầm chén rượu lên nhìn một chút, sau đó cười ha ha một tiếng trực tiếp uống cạn một ngụm lớn, lại thả bụng, ăn những thức ăn ngon, linh quả này, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút tiểu nữ tử bên cạnh thẹn thùng đang muốn cự tuyệt còn nghênh đón. Phía trước còn có mấy dáng người người tuyệt diệu đang theo nhạc khúc tung bay múa lượn, khiến cho bên trong lầu các này náo nhiệt khác thường.

Thậm chí ở hai bên Bạch Tiểu Thuần, còn có thị nữ bóp vai cho hắn, còn có kiều nữ cho hắn uống rượu. Về phần tú bà này, đều ở một bên, gương mặt tươi cười.

Mà hai vị bộc Thái Cổ đi theo Bạch Tiểu Thuần đến này, lúc này cũng bị không ít nữ tử kéo tới cách đó không xa, giống như làn gió thơm vây quanh. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười duyên, tiếng hát vui, đan vào một chỗ, xen lẫn tới tiếng cười ha ha của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho ánh đèn bên trong lầu các hình như càng sáng ngời.

Nếu không phải là ấn ký Bạch Hạo trên mu bàn tay hắn, thỉnh thoảng truyền ra sóng dao động, Bạch Tiểu Thuần cũng muốn cố gắng ở chỗ này chìm đắm một chút, xua tan những phong trần trong đoạn đường này. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần ở đây hưởng thụ thư thái, theo thời gian trôi qua, dần dần, trên gương mặt tươi cười của tú bà, trong mắt chậm rãi lộ ra ánh sáng u ám. Bốn phía xung quanh bất luận là nữ tử đang múa, hay đang khảy đàn ca hát, lại hoặc là nữ tử đang bóp vai cho Bạch Tiểu Thuần, trong mắt các nàng cũng đều tản ra ánh sáng u ám.

Móng tay các nàng nhanh chóng tối tăm kéo dài ra. Gương mặt các nàng cũng nhanh chóng xanh rờn, còn xuất hiện vẻ dữ tợn. Tóc của các nàng cũng đã nhanh chóng mọc dài ra. Tất cả những điều này nói ra rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ là trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt lại, hưởng thụ tất cả những điều này, tất cả nữ tử xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Thay đổi nhanh nhất, chính là tú bà này. Thân thể của nàng trong chớp mắt lại dữ tợn vô cùng, hóa thành lệ quỷ. Thân thể nàng nhảy lên một cái, trong mắt mang theo sự tham lam, chớp mắt lại lao thẳng đến đánh về phía Bạch Tiểu Thuần!

Động tác của nàng lại giống như một tín hiệu. Gần như trong lúc nàng vừa đánh về phía Bạch Tiểu Thuần, tất cả nữ tử ở bốn phía xung quanh đều lập tức hóa thành lệ quỷ dữ tợn, đột nhiên lao về phía Bạch Tiểu Thuần cùng với hai nô bộc Thái Cổ của hắn.

Tiếng gào thét chói tai lại trực tiếp cắt ngang ca khúc nơi đây. Ánh nến ở bốn phía xung quanh trong chớp mắt không lại sáng ngời, mà là lộ ra ánh sáng màu xanh lục với khí tức tử vong, thậm chí mặt đất trơn nhẵn cũng rút đi, trở thành nơi chôn cất của rất nhiều hài cốt.

Mà ở trong một chớp mắt này, lầu các này cũng nhanh chóng tàn lụi. Từ phía xa nhìn lại, ở nơi này không phải là lầu các gì. Đây rõ ràng chính là một nghĩa địa!

Chỉ có điều rượu ngon cùng thức ăn ngon trên bàn, cho dù lúc này vẫn không có biến hóa. Mặc dù không biết những lệ quỷ này làm thế nào có được những thứ này, nhưng hiển nhiên bọn chúng là thật.

Nhưng ngay khi bốn phía xung quanh thay đổi hình dạng, tất cả nữ tử hóa thành lệ quỷ, đánh về phía ba người Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần vốn lắc đầu khẽ hát, mắt khép hờ lúc này bỗng nhiên mở ra.

- Huyên náo!

Trên mặt của Bạch Tiểu Thuần lộ ra chút không vui, vung tay áo một cái. Một khí thế lại trực tiếp từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, nổ mạnh ở khắp nơi. Trong nháy mắt những lệ quỷ ở bốn phía xung quanh này mỗi một người nhất thời đã bị trùng kích, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ, nhanh chóng lui về phía sau.

Đồng thời hai vị nô bộc Thái Cổ cũng khuếch tán ra tu vi, cuối cùng lại một trước một sau, phong tỏa các cửa ra vào bên trong lầu các, càng thần niệm khuếch tán, ngăn cản khả năng những lệ quỷ này xuyên tường bỏ chạy.

Tất cả những điều này đều hoàn thành trong nháy mắt. Những lệ quỷ này còn đang kêu lên thảm thiết, giống như bị khí thế của Bạch Tiểu Thuần làm hồn thể thương tổn, lúc này lui về phía sau. Bạch Tiểu Thuần hung hăng trừng mắt nhìn tú bà ở phía trước muốn nhào tới.

Không đợi thần sắc tú bà đại biến lùi về phía sau, Bạch Tiểu Thuần tự nhiên giơ tay phải lên, một tay lại chộp lấy tú bà vào trong tay. Trong miệng hắn ngạo nghễ truyền ra lời nói.

- Các ngươi vội vàng biến trở về cho ta. Khó có được một lần Bạch gia gia nhà ngươi có thể nhìn thấy được tiểu quỷ bình thường một chút, lại còn dám biến ra làm ta sợ? Nhanh. Cũng đừng có lắm lời, lập tức biến trở về đi. Tiếp tục nhảy cho Bạch gia gia.

Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy những lời này của mình, nói ra thật mở mày mở mặt, thật thoải mái vui vẻ. Từng trải qua nhiều năm sợ quỷ, nghĩ đến mình có một ngày, tự nhiên khiến cho quỷ khiếp sợ, hắn đã cảm thấy mình cách đỉnh phong của cuộc sống, chỉ còn bước một bước dài. Lúc này lời nói ra, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình vẫn thiếu một ít uy hiếp. Vì vậy hắn tùy ý ở trước mặt của mọi người, đang muốn cầm hồn tú bà trong tay đi luyện lửa, nhưng sóng dao động của Bạch Hạo trên mu bàn tay hắn lại mãnh liệt, tản ra sự khát vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.