Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1915: Xảy ra vấn đề (1)



Bạch Tiểu Thuần lẽ thẳng khí hùng kêu lên. Hắn trước sau cảm thấy bản thân mình là phụ thân, có quyền lợi được đặt tên cho hài tử. Nhất là chính hắn trên phương diện đặt tên rất có cảnh giới.

Trận tranh chấp liên quan tới tên này, cùng với Bạch Tiểu Bảo sinh ra, khiến cho Khôi Hoàng Triều đang áp lực, trong thời gian ngắn này hình như cũng được rót vào một ít vui cười cùng sức sống. Trên mặt đám người Đại Thiên Sư cũng khó được một lần lộ ra vẻ tươi cười. Cự Quỷ Vương, Lý Thanh Hậu cùng với Thiên Tôn khác, nhìn tất cả những điều này, tâm thần đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Ba nàng Công Tôn Uyển Nhi, mắt thấy ván đã đóng thuyền, hành động của Bạch Tiểu Thuần tuyên bố thiên hạ như vậy, coi như cái tên này, hoàn toàn đứng vững. Sau khi Hầu Tiểu Muội biết chuyện này, cũng thở dài, bất đắc dĩ sờ sờ gương mặt hài tử của mình. Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy cái tên này trên thực tế còn có thể tiếp nhận được.

Mà ba người Tống Quân Uyển cũng không có biện pháp nào khác, đều trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần vài lần, sau đó cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý, ôm Tiểu Bảo dỗ nửa ngày. Tư chất của Tiểu Bảo này cũng không tệ. Mặc dù không phải truyền thừa Bất Tử Quyển giống như Đại Bảo, cũng không phải Trường Sinh Quyển giống Tiểu Tiểu, nhưng ở trên người của hắn, lại mơ hồ tản ra khí tức Đạo Thể.

Về điểm này, người ngoài không có thể nhìn ra được. Chỉ có Bạch Tiểu Thuần liếc mắt điều tra lại nhìn ra. Hắn mặc dù có thể nhìn ra, cũng là bởi vì năm đó Đạo Trần chúa tể, chính là Đạo Thể!

Cái gọi là Đạo Thể, là một loại tư chất ở trên phương diện tu luyện, có thể giống như đi trên vùng đất bằng phẳng, gần như không có ngăn cản cùng bình cảnh. Sự phát hiện này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất giật mình. Nhưng hắn lại không có nói ra với bất kỳ người nào.

Mà tính cách của Tiểu Bảo này, tuy vừa sinh ra, nhưng mắt to linh động, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại đột nhiên cảm giác được, có thể Tiểu Bảo này mới là truyền thừa loại tính cách ổn thỏa của mình…

Tiểu Bảo sinh ra, khiến cho tâm tình áp lực của mọi người Khôi Hoàng Triều hòa hoãn không ít. Hình như hài tử sinh ra, đại biểu cho hi vọng. Mặc dù hy vọng này chỉ là một tia mơ ước trong lòng, nhưng vẫn khiến cho mọi người ở toàn bộ trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, khiến cho mọi người ở ba hoàng triều lớn, nguyện ý đi tin tưởng, nguyện ý đi cầu khẩn.

Chỉ là bóng dáng chúa tể Nghịch Phàm trên trời cao, đối mọi người ở với Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, áp lực thật sự quá lớn. Theo thời gian trôi qua, tâm tình khủng hoảng vẫn từng bước dần dần bạo phát.

Ở rất nhiều khu vực Tiên Vực Vĩnh Hằng, không ít tu sĩ bị sự khủng hoảng lây nhiễm, bắt đầu có một ít hành vi điên cuồng. Bất luận là thiêu đốt giết người đánh cướp, vẫn hoàn toàn không đè ép được ý niệm tà ác ở trong lòng. Thậm chí cũng không thiếu người, cuối cùng lại cúi đầu bái lạy về phía Nghịch Phàm chúa tể trên bầu trời, dường như muốn quy thuận.

Trăm sắc thái cuộc sống lục tục xuất hiện, khiến cho Tiên Vực Vĩnh Hằng hình như có sóng ngầm điên cuồng phun ra. Nếu như tiếp tục trong thời gian dài, sợ là không đợi đến khi Nghịch Phàm thức tỉnh, bên trong Tiên Vực Vĩnh Hằng, cũng đã là nghìn lở trăm lỗ.

Cũng may bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay Thánh Hoàng, sau khi phát hiện chuyện này, đều lập tức an bài Thiên Tôn dưới quyền đi xử lý. Mặc dù rất rắc rối, nhưng dựa vào uy vọng của Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, vẫn có thể trấn áp xuống trong thời gian ngắn.

Nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng hiểu rõ, lòng người sợ hãi cùng không ổn định như thế, cho dù có thể trấn áp một lần hai lần, nhưng chung quy vẫn gặp phải cục diện không có cách nào trấn áp.

Đối với những điều này, Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể thở dài. Hắn thật sự không muốn lại vì chuyện này phân tâm. Hiện tại hắn nghĩ, chỉ là đi làm bạn với người nhà. Thêm nữa chính là... đắp nên một thân thể cho Bạch Hạo.

Đây là hứa hẹn của hắn đối với Bạch Hạo năm đó. Hiện tại trong lúc làm bạn, Bạch Tiểu Thuần cũng phát động toàn bộ lực lượng của Khôi Hoàng Triều, thu thập được rất nhiều thiên tài địa bảo có đầy đủ sức sống. Bất kỳ một vật nào, đặt ở bên ngoài, đều có thể khiến cho vô số người tranh đoạt. Nhưng ở chỗ của Bạch Tiểu Thuần, tất cả thiên tài địa bảo này, chẳng qua đều là nguyên liệu phụ mà thôi.

Thuốc chính thật sự, là sau khi hắn chém giết phân thân của Nghịch Phàm Tà Hoàng, sử dụng máu thịt của đối phương chế luyện ra huyết tinh này!

Huyết tinh này, Bạch Tiểu Thuần đã kiểm tra hoàn toàn một lượt, nhưng hắn vẫn không yên lòng, thậm chí luyện linh nó tới mức kiểm tra có có tồn tại thần thức của Nghịch Phàm hay không. Sau khi tất cả đều bình thường, Bạch Tiểu Thuần do dự hết lần này đến lần khác, vẫn không có sử dụng huyết tinh này trực tiếp luyện thân thể cho Bạch Hạo, mà rút hết tất cả sức sống của huyết tinh này, rót vào đến bên trong những thiên tài địa bảo này, sử dụng những nguyên liệu này, hắn càng yên tâm hơn, bắt đầu chế luyện thân thể thảo mộc!

Chế luyện này đổi lại thành những người khác đi làm, rất khó hoàn thành. Cho dù là có thể miễn cưỡng làm được, cũng cần tốn thời gian rất dài. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, nắm giữ bộ phận thời gian bản nguyên, hắn đã có nắm chắc đầy đủ để hoàn thành chuyện này. Hắn chỉ dùng bảy ngày, vẫn là dùng tất cả nguyên liệu này, tự tay luyện chế được một hồn thể mặc dù không phải là Đạo Thể, nhưng lại cực kỳ tẩm bổ đối với hồn.

Hình dáng hắn còn giống với Bạch Hạo như đúc. Sau khi thân thể này được chế luyện ra, sau khi Bạch Hạo trong sự kích động cùng thân thể này dung hợp, theo hắn mở mắt, trong mắt Bạch Hạo có nước mắt kích động, lại hướng về phía Bạch Tiểu Thuần trực tiếp quỳ xuống lạy, tình cảm trong mắt lộ ra không có cách nào che giấu.

- Tạ ơn sư tôn!

Bạch Tiểu Thuần cũng cười. Cho dù Nghịch Phàm gây áp lực, lớn khiến cho hắn cũng thở không nổi, nhưng ở trong một chớp mắt này, nhìn Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần vẫn có chút hài lòng.

Bạch Tiểu Thuần rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại. Bất luận là làm bạn với người nhà, hay nhìn thấy Bạch Hạo sau khi có thân thể, đối phương một lần nữa bắt đầu tu hành, hoặc là cùng đám người Trương Đại Bàn nhớ lại quá khứ, có đôi khi Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ xúc động. Hắn cảm thấy nếu như không có Nghịch Phàm, như vậy cuộc đời này của mình cho dù không trường sinh, hình như cũng thỏa mãn.

Cũng chính là vào lúc này, có đột phá nho nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.