Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1929: Gặm một cái. (1)



Đây không phải là nói trận pháp không chặt sẽ. Thật ra trận pháp này hiện tại còn không có hoàn thành triệt để, lại giống như tồn tại lỗ thủng. Mà một khi hoàn thành, Thông Thiên Đạo Nhân muốn chấn động, độ khó tất nhiên sẽ tăng lớn.

- Tốc chiến tốc thắng!

Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có một chút do dự, lúc này tiếp cận, nhìn gương mặt lớn ngập trời từ trên trời xuống, tay phải hắn chợt giơ lên, hướng về phía dưới đột nhiên ấn một cái, trong miệng quát khẽ.

- Đầm nước!

Ầm ầm ầm, trong phạm vi thiên địa vô tận, nhất thời lại hóa thành một mảnh đầm lầy mơ hồ. Hơi nước khuếch tán, giống như biến mảnh thế giới này thành biển rộng. Ở trong tiếng gầm khẽ của Bạch Tiểu Thuần, theo hai chữ quốc gia xuất hiện, nhất thời lại có tiếng thú gào từ bên trong đầm nước này, vang vọng ngập trời.

Theo tiếng thú gào vang lên, đó chính là thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần. Cái đầu cực lớn giống như con cá sấu này. Hiển nhiên lần này thú bản mạng này của Bạch Tiểu Thuần, tiếp thu giáo huấn trước đó, không muốn đưa móng vuốt ra trước, mà là cái đầu lại trực tiếp lao ra khỏi đầm nước. Chỉ là nó quá lớn, cái đầu này to lớn, càng khó có thể hình dung. Chỉ là hàm răng trong miệng mở lớn, lại giống như một ngọn núi lớn.

Lúc này sau khi lao ra, cuối cùng lại trực tiếp chiếm kích thước nửa trời. Theo tiếng rít gào, một cái miệng đã lao về phía gương mặt tịch diệt kia, lại trực tiếp cắn nuốt qua.

Thân thể của nó thật sự quá lớn, lúc này chỉ là cái đầu, lại chiếm nửa trời cao. Có thể tưởng tượng nếu như thân thể đều đi ra, sợ là Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng vẫn không có cách nào chống đỡ.

Đối với người phàm mà nói, sự vật lớn, bao giờ cũng khiến người ta có một loại cảm giác rất đồ sộ, rất uy nghiêm, rất cường hãn. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, lại không phải nhất định như vậy. Chỉ là nếu lớn đến trên trình độ nào đó... Như vậy cho dù tu sĩ nhìn thấy được, cũng sẽ run rẩy hoảng sợ đến mức tận cùng, thậm chí cũng không thể dâng lên tâm tư chống lại.

Mà thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần chính là như vậy... Quá mức khổng lồ!

Giờ phút này, tất cả tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mỗi người đều mở miệng hít sâu một hơi, tâm thần dâng lên sóng lớn ngập trời. Thủy Trạch Quốc Độ này của Bạch Tiểu Thuần, theo tu vi của hắn liên tục đột phá, hiện tại phát ra khí thế, đã kinh thiên động địa.

Dù sao trước đây, thời điểm Bạch Tiểu Thuần thi triển, là ở trong cơ thể của Nghịch Phàm, cho nên người ngoài không nhìn thấy. Lúc này, sau khi tận mắt nhìn thấy, liên tiếp những tiếng hít sâu vang lên. Nhất là những đệ tử Linh Khê Tông trước đây, mỗi người đều mở to mắt.

Lý Thanh Hậu cũng ngây người, càng không cần phải nói Linh Khê lão tổ. Cả đời này bọn họ đều đã gặp Thủy Trạch Quốc Độ. Mặc dù phương pháp này rất khó tu luyện, nhưng dù sao vẫn có người thành công. Chỉ là so sánh cùng với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cảm thấy, hình như trước đây Thủy Trạch Quốc Độ nhìn thấy được người khác thể hiện ra, là giả...

Thậm chí bọn họ cũng cảm thấy, thần thông bên trong tông môn của mình, chắc cũng là giả...

- Đây là... Thủy Trạch Quốc Độ?

Cho dù là đám người Tống Quân Uyển, cũng hít vào một hơi. Đại Bảo cùng Tiểu Điểu, đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn lên trên bầu trời cao, đầu con cá sấu khổng lồ này hung tàn, dữ tợn đến cực hạn.

Ở trong sự chấn động của vô số người, thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần cuối cùng lại cuồng bạo một miếng trực tiếp cắn nuốt gương mặt tịch diệt. Thậm chí còn cảm thấy chưa ăn no, cuối cùng lại không dừng lại, lao thẳng đến chỗ Nghịch Phàm chúa tể. Nhìn bộ dạng của nó, giống như cảm thấy rất hứng thú đối với thân thể của Nghịch Phàm chúa tể.

Giờ phút này, cho dù là Thông Thiên Đạo Nhân, cũng không có cách nào duy trì được chấn động trước đó. Lúc này tâm thần hắn chấn động mãnh liệt. Đồng thời tròng mắt cũng muốn rơi xuống. Hắn mở miệng hít sâu một hơi. Cường hãn giống như hắn, cũng phải kinh ngạc la lên thất thanh.

- Đây là thứ gì vậy?

Đa đầu Thông Thiên Đạo Nhân cũng muốn nổ tung. Đây là lần đầu từ sau khi hắn trở thành môn đồ của Nghịch Phàm, phát sinh loại cảm giác run rẩy nực cười này. Thậm chí trong lòng hắn cũng bạo phát ra nguy cơ sinh tử mãnh liệt.

Không dám có nửa điểm do dự, Thông Thiên Đạo Nhân nhanh chóng lui về phía sau, lại muốn một lần nữa dung nhập mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể. Tuy nhiên so với hành động thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần, động tác của hắn vẫn quá chậm. Gần như trong chớp mắt, thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần, con thú lớn đầu cá sấu khổng lồ này lại mở cái miệng lớn, xuất hiện ở trước mặt Thông Thiên Đạo Nhân.

Trong đầu Thông Thiên Đạo Nhân nổ lớn, trong lòng còn có một cảm giác ủy khuất dâng lên. Tử vong hạ xuống, hắn không cam lòng, thậm chí đều có loại cảm giác khó hiểu, lại giống như hai người vốn đang cầm kiếm đấu, nhưng đột nhiên, một người khác tự nhiên một tay ném kiếm, giơ một ngọn núi lên đập tới.

So sánh với Thông Thiên Đạo Nhân, thú bản mạng lại giống như thiên địa. Thân thể của Thông Thiên nhân thoạt nhìn, lại giống như con kiến hôi. Hình như so với cái răng của nó cũng không bằng...

Nhưng hiển nhiên con thú bản mạng này của Bạch Tiểu Thuần, có chút quá tham lam. Nó một miệng cắn tới, mục tiêu chính là đầu của Nghịch Phàm chúa tể. Cho dù cái đầu này còn lớn hơn so với nó. Nhưng nhìn khí thế của nó, hình như cũng muốn cắn xuống một cái.

Cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến cho tất cả mọi người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đều ngây ra như phỗng. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần, trán cũng đổ mồ hôi. Hắn cố tình đi triệu hoán một chút, nhắc nhở một tiếng, nhưng sau khi thú bản mạng này được thả ra, hình như quá vui mừng, lúc này trong mắt đều phát ra ánh sáng, hoàn toàn không có một chút dừng lại, một miệng lại cắn.

Một tiếng răng rắc... Âm thanh cực lớn này, khiến cho thiên địa cũng vặn vẹo, vượt qua thiên lôi, chấn động toàn thế giới. Đồng thời, một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thình lình từ trong miệng thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần truyền ra. Thậm chí còn có thể nhìn thấy được có mấy cái răng giống như ngọn núi, cũng bay ra...

Về phần thú bản mạng, lúc này trong tiếng kêu lên thảm thiết, dường như cắn phải một khối tảng đá cứng rắn, lúc này bất chợt lui về phía sau, trong phút chốc, lại biến mất ở trong đầm nước...

Mọi người của Trên Tiên Vực Vĩnh Hằng há hốc mồm. Thông Thiên Đạo Nhân cũng sửng sốt. Sau khi hắn phát hiện mình tự nhiên không chết, hắn cũng lau mồ hôi một cái. Hắn không quay đầu lại, trong nháy mắt trở lại mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.