Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1946: Nghịch Phàm thức tỉnh! (1)



Ở trong một chớp mắt này, tiếng sấm mãnh liệt nhất từ lúc giao chiến đến nay, vang vọng tinh không tám phương, dường như hư vô muốn vỡ nát diệt vong, dường như tinh không muốn sụp đổ. Thậm chí ngay cả Tiên Vực Vĩnh Hằng, cũng có vô số ngọn núi sụp xuống. Biển Vĩnh Hằng lan tràn lên mặt đất. Còn có từng vết nứt, ở trong chấn động này bị trực tiếp chấn động ra!

Từ phía xa nhìn lại, giống như một mảnh tinh không này, đều hình thành hố đen, lực cuồng bạo vô cùng, ở giữa Tống Khuyết cùng Thông Thiên Đạo Nhân, ở giữa bóng người Đạo Trần cùng bóng người Nghịch Phàm, phát ra kinh thiên.

Dưới những tiếng động ầm ầm không ngừng vang vọng, bên ngoài thân thể Thông Thiên Đạo Nhân, bóng người Nghịch Phàm do thần thông của hắn hình thành, cuối cùng không nhịn được, hóa thành vô số ngọn lửa màu đen, khuếch tán ra khắp nơi. Đồng thời, bóng người Đạo Trần bên ngoài thân thể Tống Khuyết, cũng tan vỡ khuếch tán.

Tống Khuyết điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược. Hắn đã bỏ ra tất cả, lúc này giống như lửa trong gió, giống như thoáng một chút, liền có thể ngã xuống. Cũng may Thánh Hoàng ở một bên, cho dù người cũng bị thương nặng, nhưng vẫn sử dụng toàn lực đi đón đỡ Tống Khuyết, bảo vệ hắn, lùi về phía sau.

Về phần Thông Thiên Đạo Nhân nơi đó, theo bóng người Nghịch Phàm do thần thông của hắn huyễn hóa ra tiêu tan, thân thể hắn cũng xuất hiện ở trong tinh không, lúc này tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt. Ngọn lửa trên người nhìn như tản đi. Có thể từ lâu thâm nhập trong xương tủy hắn, ở trong cơ thể hắn không thể nghịch chuyển một tia sinh mạng cuối cùng của hắn, thiêu đốt hầu như không còn.

Vào giờ phút này, hắn ngược lại bình tĩnh, trong mắt của hắn không có Tống Khuyết, không có Thánh Hoàng, thậm chí cũng không có chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng, càng không có Bạch Tiểu Thuần, có... Chỉ là trong mắt hắn nhìn tới, một chỗ phương hướng nào đó trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng.

- Phụ thân, tất cả những điều này, đáng giá sao...

- Ta là con gái của phụ thân!

- Cầu xin phụ thân, cầu xin người, phụ thân...

Bên tai của hắn, lúc này vang vọng lên giọng nói của Đỗ Lăng Phỉ năm đó. Trước mắt hắn, giống như cũng có hình ảnh ở trên Thông Thiên Đảo ban đầu, mình mạnh mẽ ép xuống nữ nhi cùng Bạch Tiểu Thuần, khiến bọn họ dung hợp cắn nuốt.

- Đúng vậy, đáng giá sao...

Thông Thiên Đạo Nhân thì thào. Hắn đột nhiên cảm giác được mu bàn tay có chút đau đớn. Lúc từ từ cúi đầu, hắn thấy được một giọt nước mắt, chính mình cũng không biết, làm sao có thể rơi xuống. Nước mắt kia rơi vào trên mu bàn tay, nhưng không có ướt da, mà là trong chớp mắt khi tiếp xúc với da, ở vị trí kia, dưới da có hỏa diễm đốt cháy, lại trực tiếp khiến mu bàn tay, bàn tay, cánh tay cùng với thân thể hắn, trong nháy mắt... bị thiêu đốt trở thành tro bụi...

- Ta đã từng, hình như không phải cái dạng này...

Hai mắt Thông Thiên Đạo Nhân nhắm nghiền, trong cay đắng cũng có sự mờ mịt. Cho đến đầu của hắn ở trong ngọn lửa kia, từ từ thiêu đốt, trở thành tro bụi, mang theo sự mê man của hắn, có thể cũng mang theo hồi ức của hắn. Càng có thể, vẫn mang theo tưởng niệm của hắn thời khắc cuối đối với nữ nhi, dần dần tiêu tan.

Thông Thiên Đạo Nhân, ngã xuống!

Ở bên trong thế giới Thông Thiên trước kia, bởi vì bản thân hắn có tư chất kinh người, dựa vào lực cùng thủ đoạn của bản thân, lật đổ toàn bộ Khôi Hoàng Thành. Hắn còn suýt nữa chặt đứt đi truyền thừa của Khôi Hoàng, khiến cho Man Hoang xuất hiện. Cuối cùng hắn lại tự tay phá vỡ thế giới Thông Thiên... Lúc này, sinh mạng của hắn đã trở thành một câu chuyện xưa. Ở dưới nơi này, đầu của hắn bị thiêu đốt, đã hoàn toàn hóa thành tro bụi. Kể cả linh hồn của hắn, cũng đều biến mất hầu như không còn gì cả.

Chỉ có bụi bặm này, ở trong tinh không này nhẹ nhàng tung bay...

Không có ai biết hắn ở trong chớp mắt tử vong này, thì thào nói nhỏ ba chữ này có giá trị ra sao, đáp án trong lòng là cái gì. Có lẽ là không đáng, cũng có lẽ là đáng.

Lại có lẽ, trước đây, nếu người canh giữ lăng mộ không có vâng theo giao hẹn cổ xưa, mà lựa chọn thả hắn ra ngoài, để cho hắn đến nhận Khôi Hoàng Triều, có thể... lại là một cục diện không rõ.

Không ai có thể nói ra nếu như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì. Người canh giữ lăng mộ tuân theo ý chí của Khôi Tổ, cũng không có khả năng đi để cho người không tu luyện đạo pháp Khôi Hoàng, đi ra khỏi thế giới Thông Thiên.

Nhưng bất kể như thế nào, suốt đời Thông Thiên Đạo Nhân hắn có thể nói là bốn bề sóng dậy. Chỉ là cuối cùng có điểm cuối, kiêu hùng thế hệ này, vào giờ phút này, trở thành mở màn.

Lúc này nhìn Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành tro bụi, tiêu tan ở trong tinh không, Tống Khuyết hít thở dồn dập. Được Thánh Hoàng đỡ, hắn ngẩng đầu. Bên trong hai mắt hắn cũng có một tia phức tạp, nhìn Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành tro bụi, dần dần hoàn toàn biến mất.

Cùng lúc đó, mọi người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, nhất là tu sĩ Khôi Hoàng Triều, bọn họ mặc dù ở khoảng cách rất xa, nhưng ba người Tống Khuyết chiến đấu, thật sự quá mức kinh thiên động địa. Bọn họ cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được, lúc này sau khi ý thức được Thông Thiên Đạo Nhân tử vong, trong trầm mặc ngắn ngủi, theo đó, lại là tiếng hoan hô đến từ toàn bộ Khôi Hoàng Triều.

Căm hận của bọn họ đối với Thông Thiên Đạo Nhân, đều rất nhiều. Trong giờ phút này, trong tiếng hoan hô, hai người Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, đang muốn lui ngược trở về Tiên Vực Vĩnh Hằng.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sắc mặt hai người bọn họ nhất thời biến đổi!

Ở trong nháy mắt sắc mặt bọn họ biến hóa, một khí tức không có cách nào hình dung, mênh mông vô tận, hình như có thể tràn ngập toàn bộ tinh không, hình như có thể trấn áp tất cả chúng sinh, hình như trong thiên địa, bên trong bên ngoài tinh không, duy nhất chỉ mình hắn độc tôn, lại trực tiếp từ bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, bên trong thân thể cao lớn của Nghịch Phàm hắn hóa thành bức tượng đứng ở trong tinh không, bạo phát ra!

Khí tức này tản ra, khiến cho tinh không run rẩy, khiến cho Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng chấn động. Mặt đất xuất hiện vỡ nát, biển Vĩnh Hằng giống như cũng bị khí tức nhìn không thấy này đè ép, lõm xuống thật sâu, ngay cả gợn sóng hình như cũng không có cách nào dâng lên.

Mà trên mặt đất, tất cả chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng, lúc này tâm thần mỗi một người đều chấn động mãnh liệt, linh hồn run rẩy. Thân thể bọn họ đang run rẩy, trong đầu trống rỗng. Dường như tất cả ý thức, tất cả ý nghĩ của bọn họ vào giờ phút này đều giống như bị xóa đi, chỉ còn lại có bản năng kinh hoàng cùng hoảng sợ, dường như gặp phải thiên địch khống chế sinh tử cùng vận mạng của bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.