Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 213: Hừ Hừ Tử bé nhỏ!



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Ba ngày sau, sáng sớm.

Chuyện tình khai chiến của hai tông môn gần như là việc đã định khiến tâm tình Bạch Tiểu Thuần không phấn chấn được, hơn nữa hắn cũng đầy phiền muộn về chuyện không hiểu ba ngày trước biểu hiện của mình quá ưu tú hay sao mà Đại trưởng lão phải dẫn theo mình cùng ra ngoài.

Bằng không mà nói, chờ Đại trưởng lão đi rồi thì mình cũng sẽ có chút ít cơ hội đột nhập vào động phủ nàng tìm kiếm kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia. Thế nhưng lại nghĩ tới chuyện động phủ Đại trưởng lão nhất định là sâm nghiêm, Bạch Tiểu Thuần bèn lắc lắc đầu. Lúc này, hắn đang mang theo một bộ mặt âu sầu khổ sở mà đi tới, thế nhưng trong mắt người khác lúc này, thì bộ mặt đó mang đầy âm trầm lãnh khốc.

Bước ra khỏi động phủ, hắn nhanh chóng tới được chân núi Trung Phong, lúc này cũng đã có chừng hơn mười tu sĩ có mặt tại đây từ trước. Có vài người trong đám biến sắc khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đi tới, nhưng cũng có vài người vẫn biểu lộ như bình thường.

Thần Toán Tử…cũng trong đám người đó.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, gã cũng biến sắc mặt, thế nhưng nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt lại lạnh đi, khinh thường hừ một tiếng. Trước kia gã kiêng kị Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng hiện tại gã đã phát thề, nguyện dưới trướng của Huyết Mai thiếu chủ, nên sự kiêng kị của gã cũng đã giảm xuống rất nhiều rồi.

“Sau lưng ai cũng có đại nhân vật cả, ngươi gây khó dễ được ta sao?” Thần Toán Tử cười lạnh.

Bạch Tiểu Thuần không để tâm đến ánh nhìn của đám người này, khoanh chân ngồi xuống một chỗ gần đó. Xung quanh hắn vốn từng có vài ba người, thế nhưng lúc này cả bọn đều cung kính tranh thủ giãn ra một khoảng cách, dẫu gì thì uy danh Dạ Táng, mấy ngày nay đã hoàn toàn được truyền khắp bốn phương a.

Không lâu sau, từng người từng người cũng lần lượt tiến đến. Trong này không chỉ có Trúc cơ sơ kỳ, Trúc cơ trung kì, mà còn có cả Trúc cơ hậu kì. Mãi nửa nén nhang sau, Đại trưởng lão Tống Quân Uyển cùng hai Huyết sắc trưởng lão đi tới, tất cả mọi người đều đứng dậy bái kiến. Trong lòng cả bọn đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn Đại trưởng lão vốn ngày thường ăn mặc nóng bỏng bạo dạn, thế nhưng trang phục lúc này đã được thay đổi.

Không còn nóng bỏng như vậy, mà còn có chút kín đáo, thế nhưng cái phong cách này khi kết hợp với dung nhan tuyệt mỹ kia, chẳng những khiến mị lực của Tống Quân Uyển giảm bớt, mà ngược lại còn đại tăng lên.

Đám tu sĩ nơi này đều kinh hãi, một vài người còn trợn cả hai mắt lên.

Tống Quân Uyển mỉm cười, ánh mắt đảo qua đám người. Nụ cười này khiến đám người có chút hoảng hốt, trái tim Bạch Tiểu Thuần càng là nhảy lên liên hồi. Chỉ là không hiểu vì sao ánh mắt nàng dừng một chút trên người Bạch Tiểu Thuần, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

"Lại ra chiêu!" Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, càng thêm cảnh giác. Ba ngày trước nhìn mình tươi cười như hoa, bây giờ lại trừng mắt nhìn mình. Ngay khi Bạch Tiểu Thuần còn kinh ngạc, đang phân tích ý đồ nàng này là gì thì giọng nói của Tống Quân Uyển đã vang khắp bốn phía.

“Các ngươi lần này, chính là nhân tuyển đi sứ Linh Khê Tông cùng lão tổ, lần đi sứ này mong rằng mọi người giữ vững tinh thần, chớ làm xấu mặt Huyết Khê Tông ta!” Tống Quân Uyển thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói, đám người bốn phái cũng đồng loạt nghiêm túc gật gật đầu.

Đúng lúc này, đột nhiên có một mảnh Huyết vân từ trên ngọn Tổ Phong phía xa ầm vang khuếch tán, tựa như sấm động vang rền khắp bốn phía. Huyết vân ngập trời, cuồn cuộn tản ra tới mấy trăm trượng rồi chậm rãi bay về phía trước, trên tầng mây còn nhìn thấy được một thân ảnh lão già mờ ảo. Lão già này mặc trường bào màu tím, đầu đội mũ quan, cho dù già cả nhưng lưng thẳng tắp, không giận mà uy, một khí tức kinh người ẩn chứa khiến người khác chỉ cần cảm ứng được, đã không tự chủ được mà chấn động mãnh liệt, tâm thần run rẩy.

“Lão tổ Tống gia!” Bạch Tiểu Thuần chấn động, hơi thở dồn dập, tranh thủ cúi đầu thu ánh mắt lại. Lão giả kia mang đến cho hắn một cảm giác sâu không lường được, tựa như chỉ cần một đạo thần niệm của đối phương cũng đủ khiến hắn lâm vào vạn kiếp bất phục.

Không chỉ có mình hắn, mà tất cả tu sĩ nơi này đều nhao nhao kinh hãi, thần sắc cung kính, cúi đầu bái kiến.

"Bái kiến lão tổ!"

“Tất cả lên đi, lão phu mang các ngươi đến Linh Khê Tông!” Giọng nói già nua vang ra từ trong mây mù. Lão tổ Tống gia như cúi đầu liếc nhìn đám người một cái, chỉ vẻn vẹn một ánh mắt đó lại khiến mọi người cảm nhận như rơi vào trong rét đậm, lòng dâng đầy hàn ý.

Bạch Tiểu Thuần có chút run sợ, tính cả vị này thì hắn đã được gặp hai lão tổ Huyết Khê Tông, người đầu tiên là Vô Cực Tử, thế nhưng hắn kinh hãi phát hiện, vị Vô Cực Tử từng khiến hắn hãi hùng khiếp vía lại không thể sánh được với lão tổ Tống gia này.

“Cũng đúng, Vô Cực Tử vừa mới thăng cấp làm lão tổ, tiềm lực to lớn, nhưng dù sao tuổi tác vẫn trẻ hơn…Trong khi vị lão tổ Tống gia này hiển nhiên là tư cách lão làng, tu vi thâm hậu đến khủng bố, lại còn sống qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi.” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm. Lúc hắn cúi đầu xuống thì kinh ngạc phát hiện thân thể không khống chế được nữa, cùng với đám tu sĩ kia bị một lực lượng kì dị nào đó chớp mắt bao phủ lấy rồi bay thẳng ra không trung, nhanh chóng xuất hiện trên đám Huyết vân này.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, Huyết vân dưới chân hắn tuy mềm mại nhưng lại rất bền dẻo. Trong lúc hắn cúi đầu nhìn xuống sơn môn Huyết Khê Tông lần nữa, thì Huyết vụ cũng trở nên cuồn cuộn, nhanh chóng tiến lên, rồi đi xa.

Mặt đất bên dưới không ngừng thu nhỏ lại, lướt nhanh qua ánh mắt, phán đoán tốc độ một chút, Bạch Tiểu Thuần càng thêm kinh hãi, coi như hắn liều mạng toàn lực, cũng không đạt được tới ba thành so với loại tốc độ như vậy.

“Đây là thực lực lão tổ sao…” Bạch Tiểu Thuần nuốt một ngụm nước miếng xuống họng, quay đầu nhìn qua đám tu sĩ xung quanh. Mấy tên tu sĩ Trung Phong này, cả Thần Toán Tử nữa, sắc mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, tái nhợt không hơn gì Bạch Tiểu Thuần.

Chỉ duy nhất Tống Quân Uyển và hai vị Huyết sắc trưởng lão ngồi phía trước là còn giữ được nét mặt bình tĩnh. Còn vị lão tổ Tống gia phía trước ba người kia…chỉ là bóng lưng, lại như đã hóa thành một vòng xoáy hãm sâu lấy tâm thần tất cả người khác.

Nhìn gần, có thể nhìn thấy mái tóc bạc của lão phiêu diêu theo gió, nếp nhăn trên mặt cũng khá nhiều, xen lẫn là vài đốm đồi mồi, lúc này lão đang nhắm mắt khoanh chân ngồi.

Sau một nén nhang thì Bạch Tiểu Thuần cũng thích ứng được với loại tốc độ này. Trên Huyết vân vốn có trận pháp phòng hộ cản đi phần lớn lượng gió ập vào người, cho nên tuy gió có thổi đến cũng chỉ hất lên vài lọn tóc nhỏ, không có gì đáng ngại cả.

Nghĩ đến một lát nữa, bản thân lại dùng thân phận Dạ Táng trở về Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần có một loại phấn chấn không tên, trong mắt hiện lên từng thân ảnh quen thuộc.

“Không biết lần này về, gặp Trương Đại Bàn , huynh ấy có nhận ra ta hay không, hắc hắc…còn Hầu Tiểu Muội nữa, nếu ta dùng thân phận Dạ Táng này gọi nàng một tiếng tiểu muội…Còn cả Chu Tâm Kỳ, Hứa Bảo Tài, Quỷ Nha…” Nhớ tới mấy người này, Bạch Tiểu Thuần chợt mỉm cười.

Đang lúc Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn thì một tiếng hừ lạnh truyền đến. Hắn nghiêng đầu thấy Thần Toán Tử cách mình không xa đang đưa ánh mắt khinh thường, ẩn thêm băng hàn nhìn mình.

“Hừ Hừ Tử, nhìn gì ta vậy?” Bạch Tiểu Thuần lạnh giọng hỏi.

Vừa nói ra, thì đám người xung quanh như được lên tinh thần. Vì đoạn đường này đi cùng Đại trưởng lão và lão tổ, mọi người đều kềm chế, không dám lên tiếng, chỉ ngồi một chỗ đả tọa không khỏi có chút buồn chán, nhìn thấy giữa Bạch Tiểu Thuần và Thần Toán Tử phát sinh ra chuyện, tâm thần cả đám cũng hứng thú không thôi.

Hơn nữa, Bạch Tiểu Thuần vừa mới lên tiếng là châm biếm rồi, ba chữ Hừ Hừ Tử vừa ra khiến không ít người sững sờ, sau đó mới có chút phản ứng.

“Ngươi vừa nói gì?” Thần Toán Tử nổi giận, nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm.

“Ngươi không thích cái tên này? Không phải chứ, không phải ngươi rất thích hừ hừ sao? Cả đoạn đường này, từ lúc ta gặp ngươi tới giờ, ngươi cứ gặp ta là hừ liên tục. Nếu còn hừ nữa, ta sẽ gọi ngươi là Hừ Hừ Tử vậy.” Bạch Tiểu Thuần hời hợt đáp, thần sắc lạnh lùng, thế nhưng lời nói lại đầy giảo hoạt khiến Thần Toán Tử nghiến răng nghiến lợi, còn vài người khác thì bật cười.

“Ngươi…hừ, chẳng qua chỉ luyện được một chút kiếm khí đã không ngừng khoe khoang, ngày thường thì không ngừng gây chuyện khiến người khác không thể tu luyện được. Loại phế vật như ngươi nên sớm bị Huyết Mai thiếu chủ diệt sát nhanh gọn!” Thần Toán Tử cười lạnh phản kích.

“Ngươi không phải là một kẻ coi bói như thần sao? Lừa gạt bịp bợm chứ có tài cán gì, nói cho ngươi biết, Dạ Táng ta trên thông tinh không, dưới rành hoàng tuyền, đảo mắt qua thông tỏ ngàn dặm xung quanh, tay áo phất lên có thể khiến Hừ Hừ Tử ngươi tan thành mây khói.” Bạch Tiểu Thuần hất cằm, ngạo nghễ đáp trả. Có mặt lão tổ trên tầng mây này, tất nhiên chẳng kẻ nào dám động thủ. Cái loại động khẩu không động thủ này được Bạch Tiểu Thuần ưa thích nhất đấy, từ trước đến giờ trên bình diện này hắn cũng chưa từng sợ qua kẻ nào.

Lời hắn nói như liền mạch xâu chuỗi với nhau thành một tràng, khiến đám người xung quanh trợn tròn mắt, càng thêm khắc sâu công phu mồm mép của Dạ Táng trước mặt. Bạch Tiểu Thuần thì đang khoác lác, trong lòng đám người thì khinh bỉ, rồi đưa mắt nhìn về Thần Toán Tử, gã bị Bạch Tiểu Thuần nói đến mức tức giận đằng đằng sát khí, nhưng lại không thể nói lại Bạch Tiểu Thuần.

“Vô liêm sỉ, hừ!” Thần Toán Tử cắn răng hừ lạnh. Nhưng không đợi gã nói xong, Bạch Tiểu Thuần đã cắt ngang.

“Xem coi ngươi lại hừ nữa, Hừ Hừ Tử? Thương lượng một chút, ngươi đừng có hừ hừ nữa được không, đến Linh Khê Tông, ngươi cứ hừ hừ như thế vạn nhất bị người ta tưởng ngươi là heo tinh biến thành, như vậy quá mất mặt a.” Bạch Tiểu Thuần thở dài.

“Ngươi!!!” Thần Toán Tử cũng không biết thế nào, mỗi lần gặp Bạch Tiểu Thuần đều phải nổi lên một trận lôi đình. Nhưng lúc này trước mặt nhiều người như vậy, lại không nói lại đối phương, gã bèn nổi giận, đột nhiên đứng dậy.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên lạnh lẽo, trên ngón trỏ tay phải cũng đã có huyết khí ngưng tụ.

Thần Toán Tử cùng nhìn thấy màn này, lập tức kinh hãi. Gã đứng lên đấy, nhưng không nghĩ tới ra tay.

“Đủ rồi, Thần Toán Tử ngươi ngồi xuống!!! Dạ Táng, ngươi qua đây ngồi cạnh ta!” Đúng lúc này thì Đại trưởng lão Tống Quân Uyển quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, thanh âm lạnh nhạt nhưng lại khiến Thần Toán Tử mượn nhờ được cơ hội ngồi xuống. Gã đang định hừ lạnh một tiếng thì chợt nhớ tới mấy lời Bạch Tiểu Thuần vừa nói, bèn cứng rắn nhịn xuống, càng hận thù với Bạch Tiểu Thuần hơn.

Đám người xung quanh trở nên nghiêm chỉnh lại, trong lòng thầm hâm mộ Bạch Tiểu Thuần, vậy mà có thể được ngồi cạnh Đại trưởng lão. Lão tổ cũng ở đó, nếu được lão tổ nhìn nhiều hơn vài lần, có được chút ấn tượng, thì cũng có nhiều cơ hội tại tông môn hơn.

“Đại trưởng lão, cái này….ta ở đây cũng rất tốt, không bằng…” Bạch Tiểu Thuần co đầu rụt cổ lại, vừa nói tới đây thì Tống Quân Uyển đã lạnh lùng nhìn hắn một cái.

"Tới!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.