Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 216: Không gì không biết



Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Bắc Hàn Liệt và Lữ Thiên Lỗi đứng cạnh Bạch Tiểu Thuần, phụ trách trông coi hắn đều nheo hai mắt lại, trước lực lượng thôi diễn kinh người của Bạch Tiểu Thuần cũng kinh hãi không thôi.

Xung quanh tĩnh lặng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ trên người Bạch Tiểu Thuần. Hắn đắc ý hất cằm lên, nhìn ánh mắt giật mình của đám người xung quanh đầy hưởng thụ.

Hơn nữa vẻ mặt không cách nào tin tưởng, mất hồn mất vía, cả người như muốn sụp đổ của Thần Toán Tử khiến trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm thoải mái vô cùng.

“Hừ Hừ Tử nho nhỏ, cũng dám đấu với ta, hừ, nếu là tông môn khác thì cũng bỏ đi, thế nhưng Linh Khê Tông là nhà ta a, ta cần phải tính toán sao? Ta nhắm mắt đi lại còn không lạc được đấy!” Bạch Tiểu Thuần đầy đắc ý, cảm thấy mộng tưởng được vạn chúng chú mục lúc này như nhanh chóng gần đạt được rồi.

Ngay khi hắn muốn lui về, thì vẻ mặt Thần Toán Tử dữ tợn, đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Không đúng, Dạ Táng, ngươi cũng chỉ là ăn may mà thôi, động phủ này vừa nhìn qua có thể nhìn thấy tử khí dâng lên về phía đông, nhìn qua đã không tầm thường. Ta không tin ngươi tính ra được!” Giọng nói chói tai của Thần Toán Tử truyền ra, đôi mày thanh tú của Tống Quân Uyển cau lại, đám người Linh Khê Tông có chút chần chừ, bọn họ cũng không tin có người có thể tính toán chuẩn xác đến vậy.

Bạch Tiểu Thuần cũng không quan tâm nữa, mà trừng mắt.

“Ngươi không phục đúng không? Đi, ta sẽ cho ngươi phục!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, nhắm hai mắt lại, lần này hắn lại dùng thời gian lâu hơn một chút nữa. Trong lúc mọi người đang dần nghi hoặc thì Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt ra.

Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kì dị, tựa như tỏa ánh ánh sáng lập lòe, khiến vẻ mặt hắn nghiêm nghị hơn, trên người cũng tản ra từng trận khí tức lạnh lẽo.

Ánh mắt hắn nhìn về một động phủ cách không xa, ho khan một tiếng rồi đưa tay phải chỉ ra.

“Động phủ này đã từng bị sấm sét đánh qua!” Hắn vừa nói ra, hai mắt Chu Tâm Kỳ co rút lại. Đây chính là động phủ của nàng lúc còn là đệ tử nội môn, năm đó quả thật bị sấm sét do Bạch Tiểu Thuần luyện đan mà đánh nát.

Không chỉ có nàng biết, mà đám tu sĩ Hương Vân Sơn xung quanh cũng biết , nên lúc này đều đồng loạt biến sắc mặt, đám người Huyết Khê Tông sững sờ. Rõ ràng nơi này không có chút dấu vết của sấm sét đánh qua, thế nhưng lại thấy đám người Linh Khê Tông không nói gì, tâm thần cả đám đều chấn động, biết rõ rất có khả năng Bạch Tiểu Thuần lại tính ra được chân tướng sự việc.

Thần Toán Tử cắn răng, đang muốn phản bác tiếp.

Thế nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa kết thúc thôi diễn, ánh sáng kì dị lập lòe trong mắt hắn, sau khi nhìn kỹ động phủ kia thì hắn đến gần ngửi một cái.

“Nơi này có khí tức son phấn, nếu như Dạ Táng ta tính đúng, thì nơi này không những đã từng bị sấm sét oanh kích qua, còn từng là động phủ của một vị nữ đệ tử.”

“Ta lại tính toán…Ân, nữ đệ tử này lại là một mỹ nữ, để ta tính xem nàng này tên gì?” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, ngạo nghễ nói, tay phải cũng đưa lên bấm niệm pháp quyết. Sau vài hơi thở thì hắn lại nói tiếp.

“Nữ tử này…họ Chu!” Bạch Tiểu Thuần đột nhiên quay người nhìn về phía Chu Tâm Kỳ lúc này đang trợn mắt há mồm, nhìn kỹ nàng vài lần rồi chỉ vào nàng.

“Nơi này, từng là động phủ của ngươi!”

Đám đệ tử Linh Khê Tông bốn phía đều xôn xao cả lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần có chút không tin tưởng được. Bắc Hàn Liệt và Lữ Thiên Lỗi cũng trợn mắt há mồm, mà Trương Đại Bàn bên kia còn rùng mình một cái.

Vẻ lạnh lẽo trong mắt Hứa Mị Nương lóe lên, đối với tu sĩ Huyết Khê Tông dạng này, mặc kệ đối phương tính toán ra hay sớm đã có tư liệu, điểm nào cũng khiến nàng kinh hãi, đồng thời nổi lên sát ý đối với Dạ Táng này.

Chu Tâm Kỳ trầm mặc một lát, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi gật nhẹ đầu.

Cái gật đầu này của nàng khiến cả đám Huyết Khê Tông trợn to hai mắt, đầu óc Thần Toán Tử như có thiên lôi cuồn cuộn, hoàn toàn phát mộng rồi.

“Chuyện này sao có khả năng…” Cả người gã run lên. Lúc này đầu óc gã ù ù đi, nhưng đến lúc này gã cũng không cách nào không tin tưởng vào mọi chuyện trước mắt được. Rõ ràng gã không hề cảm nhận được khí tức thơi diễn từ Bạch Tiểu Thuần, thế nhưng hết lần này tới lần khác…đối phương lại tính toán ra mọi thứ.

Thần thái trong ánh mắt của Tống Quân Uyển càng đậm. Trước đó nàng từng điều tra sơ qua về Dạ Táng, biết hắn khi còn là đệ tử nội môn có thôi diễn Bổ Thiên chi pháp, nhưng lại không nghĩ còn cường hãn hơn cả Thần Toán Tử.

Nhìn biểu lộ của đám người, Bạch Tiểu Thuần đắc ý, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhanh chóng bước ra vài bước nữa, đảo khách thành chủ, đem theo đám người giới thiệu một vòng Hương Vân Sơn. Vốn việc này lúc đầu là của Hứa Mị Nương và Chu Tâm Kỳ, nhưng Bạch Tiểu Thuần đi mỗi bước lại nhắm mắt một lát, mở mắt ra lại nói vài câu khiến vẻ mặt đám người Linh Khê Tông không ngừng biến sắc. Chẳng qua Bạch Tiểu Thuần cũng biết chừng mực, chuyện gì nên nói thì nói, không nên nói thì tuyệt không dám hé răng.

"Nơi này... A, mấy khe đá này không thích hợp, ta tính toán a…Ân, nơi này từng có rất nhiều rắn xuất hiện, rất rất nhiều, vô cùng nhiều rắn!” Bạch Tiểu Thuần bước đến cạnh một khe đá, dừng bước chân, vẻ mặt ngưng trọng tính toán, sau đó buông lời chém đinh chặt sắt.

“Nơi này cũng bị sấm sét đánh qua, trời ạ, Hương Vân Sơn này có bao nhiêu nơi bị sấm sét oanh kích a.” Bạch Tiểu Thuần mang theo đám người vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại kinh hô lên, chỉ khắp mọi nơi.

“Nơi này có khí tức cường già, ta lờ mờ cảm nhận đã từng có một tuyệt thế cường giả đứng tại đây đầy bễ nghễ, người này hẳn là đệ nhất thảo mộc!” Bạch Tiểu Thuần mang theo đám người đến bên ngoài Thảo mộc Các. Sau khi nhắm mắt quay lưng về phía Thảo Mộc Các thì đầy tán thường, tựa như cực kỳ bội phục vị tuyệt thế cường giả này.

“Nơi này hẳn là Nhâm Các a, ta cảm nhận có một người bá khí phi phàm từng quét ngang tất cả nhiệm vụ!” Rất nhanh, cả bọn đã đến nơi nhận nhiệm vụ của sơn phong. Vừa đến nơi, Bạch Tiểu Thuần đã kinh hô nghẹn ngào.

“A, ta cảm nhận được nơi này có khí tức của một con chim lớn, phải là một Đại Điểu!”

“Còn có nơi này…không thích hợp, ta tính toán…nơi này mất rất nhiều gà!”

Một đường theo chân hắn bước đi trên Hương Vân Sơn, từng câu hắn nói ra đều khiến đám người Linh Khê Tông trợn tròn hai mắt. Toàn bộ đều hoàn toàn chính xác, không chút sai lầm nào, tựa như Dạ Táng này từng tới Linh Khê Tông, sinh sống tại đây từ rất lâu rồi.

Chu Tâm Kỳ hít thở dồn dập, Lữ Thiên Lỗi và Bắc Hàn Liệt nhìn thấy biểu lộ của Chu Tâm Kỳ thì càng thêm giật mình, vẻ lạnh lẽo trong mắt Hứa Mị Nương càng lúc càng nhiều.

Tâm thần của bà lão Diên Vĩ Phong có chút rung động, may mắn là mọi chuyện Dạ Táng đề cập tới lúc này cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt, thế nhưng như vậy cũng đã khiến bọn họ không ngừng kinh hãi, thậm chí còn không thiếu người suy đoán Dạ Táng này rất có khả năng từng lén lút trà trộn vào Linh Khê Tông!

So với những loại ngờ vực vô căn cứ ở Linh Khê Tông, đám người Huyết Khê Tông lại biết rõ Dạ Táng chưa từng tới Linh Khê Tông nên lòng càng chấn động mãnh liệt, nhất là Thần Toán Tử càng là như sấm sét oanh kích tâm thần, hoàn toàn ngơ ngác. Gã phát giác ra nơi này đâu đâu cũng có đại trận, mình không dám mảy may đụng chạm một cái, thậm chí chỉ hơi tản ra thôi diễn chi pháp đã cảm giác được một loại hít thở không thông, thế mà Bạch Tiểu Thuần có thể cường hãn đến như vậy, một đường đi, một đường tính toán, dùng một loại thôi diễn chi pháp mà Thần Toán Tử gã nhìn không ra được, vừa đi vừa cười nói tính toán ra, đưa tới vô số chấn động.

Thậm chí chính Thần Toán Tử cũng tự hoài nghi năng lực bản thân. Hết thảy mọi chuyện, dưới góc nhìn của Huyết Khê Tông thì chỉ có một lời giải thích duy nhất, Dạ Táng này…tạo nghệ về thôi diễn Bổ Thiên chi pháp, kinh thiên động địa.

Nhìn thấy gần như đã đi khắp Hương Vân Sơn, Bạch Tiểu Thuần đoạn đường này vô cùng đắc ý, thần sắc đám người phía sau đều có chút hoảng hốt, tâm thần bất ổn, hơi thở Trương Đại Bàn trở nên dồn dập, liếc mắt nhìn qua Hứa Mị Nương bên cạnh rồi đột nhiên nhảy ra, tay chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, gầm nhẹ một tiếng.

“Dạ Táng tiền bối, nếu ngươi tính toán được như vậy, thì tính cho ta đi!”

Y vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, mọi người bên Huyết Khê Tông đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, Thần Toán Tử lại càng vui mừng.

“Toán vật chi pháp dễ dàng, thế nhưng toán nhân chi pháp lại gian nan. Ta không tin Dạ Táng cũng có thể tính toán được số mệnh con người cũng kinh khủng được như vậy!”

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cổ quái nhìn Trương Đại Bàn một chút, thầm cân nhắc không nên nói quá thật, bèn nghiêm mặt, nhắm hai mắt lại.

Trong lòng Trương Đại Bàn cũng hồi hộp, y không muốn bước ra nhưng Hứa Mị Nương lại muốn y ra mặt thăm dò, bản thân lại không dám không chấp hành. Lúc này tim đập thình thịch liên hồi, vừa nhìn thấy Dạ Táng nhắm mắt lại, y lại càng khẩn trương hơn.

Sau hơn mười hơi thở thì hai mắt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở ra, nhìn Trương Đại Bàn rồi thản nhiên trả lời.

“Mệnh hệ tiểu huynh đệ không tệ, cả đời phú quý, tương lai nhất định có được tạo hóa cực lớn.”

Trương Đại Bàn ngẩn người, y cảm thấy mấy lời đối phương nói rất tốt đẹp, không cách nào phản bác được bèn giương mắt nhìn Hứa Mị Nương.

Nhìn Hứa Mị Nương đang cười, thế nhưng trong lòng nàng càng thêm lưu tâm đối với Dạ Táng này, còn vẻ mặt đám người Linh Khê Tông khác lại có chút cổ quái, mấy lời này Dạ Táng nói đều rất tốt thế này, người khác cũng không thể phản bác hắn tính toán không chính xác được đấy.

“Ngươi tính toán…” Trương Đại Bàn cắn răng một cái, đang muốn nói tiếp.

“Trước kia ngươi là một tên mập mạp, phi thường mập mạp, xuất thân bếp núc. Sau nhờ có cơ duyên mà trở thành đệ tử ngoại môn…Ta tính toán, ầy, quá trình ngươi trở thành đệ tử ngoại môn có rất nhiều chuyện rắc rồi trong đó, có liên quan tới lợi!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lại lóe lên ánh sáng kì lạ, tranh thủ chỉ Trương Đại Bàn một cái rồi đầy nghiêm túc nói tiếp.

Hắn vừa nói ra, Trương Đại Bàn trợn mắt há mồm, cảm thấy ánh mắt của Dạ Táng trước mặt khiến y dựng cả tóc gáy, tựa như tất cả bí mật của bản thân đều bị đối phương nhìn thấy toàn bộ.

Đám người Linh Khê Tông xung quanh cũng yên tĩnh lại, kinh hãi không thôi.

Nhìn thấy một mình Dạ Táng này vậy mà có thể khiến tất cả tu sĩ Linh Khê Tông nơi này đều phải kinh động, Tống Quân Uyển che miệng bật cười một tiếng, thanh âm như chuông bạc vang khắp bốn phía.

“Tuy nói Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần Thiên đạo Trúc cơ, kinh diễm tuyệt luân, thế nhưng trong mắt ta, Huyết Khê Tông Dạ Táng tuy không tuyệt hảo nhưng đủ để sánh ngang Bạch Tiểu Thuần kia đấy. Đáng tiếc Bạch Tiểu Thuần bế quan, bằng không thì hai người bọn họ có thể luận bàn với nhau, nhất định là rất đặc sắc.”

Bạch Tiểu Thuần nghe xong câu này, trái tim thót lên, thầm nghĩ xem làm sao mà bản thân có thể tự luận bàn với chính mình, hẳn là cũng giống tay trái mình đánh tay phải…

Nghĩ tới đây, hắn cúi đầu nhìn hai tay mình, trợn mắt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.