Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 230: Nếu nàng cưỡng ép... thì sao bây giờ?



Dịch giả: tu tại chợ - Nhóm dịch: Nhất Niệm phái

Sau khi Bạch Tiểu Thuần rời đi, trong động phủ, Tống Quân Uyển có chút bực bội, cảm thấy nơi ngực tưng tức khó chịu nhưng lại không thể phát tiết ra. Trước mắt mờ mịt chỉ thấy bóng lưng Bạch Tiểu Thuần lúc rời đi cùng với thần tình lãnh khốc của hắn khi quay người.

"Dạ Táng thật đáng chết!" Tống Quân Uyển cắn chặt hàm răng ngà, quét mắt nhìn tới viên linh dược. Nàng giơ tay phải chộp vào hư không, viên đan dược này liền bay lên rơi vào lòng bàn tay nàng.

Cẩn thận nhìn qua mấy lần, Tống Quân Uyển có chút động dung. Đây là một viên tứ giai linh dược, nhưng không phải là để gia tăng tu vi cũng không phải dùng để chữa thương mà ẩn chứa một hương vị vô cùng dễ chịu.

"Tứ giai Linh Hương đan!" Tống Quân Uyển kinh ngạc thốt nhỏ. Tuy nàng không luyện dược nhưng hiểu biết rộng rãi nên nhận ra đan dược này chính là Linh Hương đan vốn rất thích hợp cho nữ tu sử dụng.

Sau khi dùng, thứ đan dược này sẽ làm thân thể tản mát ra mùi hương thơm ngát, còn có tác dụng làm trắng đẹp khiến người dùng có màu da trắng nõn, thậm chí còn có thể xóa nhòa một ít vết sẹo cũ. Đặc biệt, sau khi đạt đến tứ giai lại còn có công dụng tẩy rửa căn cốt, dù rằng hiệu quả chỉ ở mức tầm thường không phải là thoát thai hoán cốt nhưng với nữ tử mà nói cũng đủ để giúp một cô gái bình thường trở nên mỹ lệ làm rung động lòng người.

Loại tứ giai linh dược này đối với nam tu tác dụng không lớn, dù thế trong các cuộc đấu giá vẫn có một giá cả kinh người. Coi như với thân gia của Tống Quân Uyển, muốn mua một viên cũng chẳng nhẹ nhõm gì.

Nhìn đan dược, thần sắc Tống Quân Uyển dần nhu hòa xuống. Nhớ tới lời nói Bạch Tiểu Thuần vừa rồi, nàng không khỏi trầm mặc. Chìm trong trầm mặc, nàng nhận ra lòng mình rõ ràng dâng lên một chút rung động, nhưng rất nhanh thôi, thứ rung động này liền tiêu tán, ánh mắt nàng như cười mà không phải cười.

"Tiểu quỷ, rõ ràng là thủ đoạn để dụ dỗ ta... Xem ra, ngay từ lúc đầu là đã cố ý diễn trò như thế. Hừ, tỷ tỷ ngươi có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, làm sao để cho một tên tiểu quỷ như ngươi có thể dụ dỗ thành công!" Tống Quân Uyển hừ nhẹ, cầm đan dược trong tay cẩn thận xem kỹ, sau khi xác định bên trong không có gì khác, tuyệt đối an toàn, liền nuốt đan dược vào miệng.

Mấy ngày về sau, Bạch Tiểu Thuần đang rầu rĩ trong động phủ không biết liệu hình tượng cứng rắn của mình có hiệu quả hay không thì Tống Quân Uyển đã đến. Bạch Tiểu Thuần liền đứng dậy ra đón vào động phủ, đang lúc hắn muốn bày ra bộ dáng rắn rỏi thì Tống Quân Uyển, sau khi đánh giá qua bốn phía, chỉ nói một câu rồi lập tức xoay người rời đi.

"Viên thuốc đó của ngươi đã bị ô uế nên ta ném đi rồi. Nay ra cho ngươi một nhiệm vụ, luyện cho ta một viên khác, phải là mị hương đấy."

Bạch Tiểu Thuần có chút ngây ngốc mờ mịt. Nhìn lại, Tống Quân Uyển đến rồi đi, cả thời gian còn chưa đầy nửa nén hương, hình như đối phương đến đây chỉ vì muốn nói một câu kia.

"Yêu nghiệt! đây là ý tứ gì, chiêu thức gì?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Một lúc lâu sau, thần sắc hắn bổng nhiên chợt đổi, cẩn thận hít ngửi bốn phía, lập tức mặt mày hớn hở.

"Đây rõ ràng là hương vị Linh Hương đan do ta luyện. Khi ấy lúc luyện chế ta đã cho vào hương hoa nhài. Sau khi nuốt, tất nhiên sẽ có mùi hương này." Bạch Tiểu Thuần lập tức yên tâm, nếu đối phương đã ăn đan dược của mình, lại đến yêu cầu mình luyện thêm, vậy đã nói lên những chuyện lúc trước đều đã bỏ qua.

"Nhưng yêu nghiệt yêu cầu cũng thái quá, lại muốn mị hương (hương quyến rũ) kia đấy. Nàng đã quá quyến rũ rồi, lại cảm thấy còn chưa đủ sao?" Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Liền sau đó, tim hắn nhảy lộp bộp, trợn mắt lộ vẻ hoảng sợ.

"Không xong, nàng bắt ta luyện chế linh dược có mị hương là để làm gì? Chẳng lẽ là định nhờ dược lực để dụ dỗ ta? Trời ạ... Yêu nghiệt này thật đáng sợ..." Bạch Tiểu Thuần trong lòng khẩn trương. Nhưng, sau khi cân nhắc lại hắn thấy là nếu cứ như vậy có lẽ mình cũng không cần chờ tới khi trở thành Đại trưởng lão thì mới có thể thu được vật Vĩnh hằng Bất diệt kia, chỉ cần mình có thể tùy ý ra vào động phủ Tống Quân Uyển, như vậy là có thể tìm cơ hội để âm thầm thu hoạch.

Nghĩ như thế, hắn liền phấn khởi, nhưng rồi lập tức lại rung động tâm can...

"Nhưng nếu vậy ta phải hy sinh quá lớn a, nàng kia rõ là một yêu nghiệt, ta thật sự lo lắng sẽ có một ngày nàng đại phát cuồng tính rồi làm chuyện gì đó không phải với ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Đánh thì ta đánh không lại, nếu nàng ấy cưỡng ép... Thật là đáng sợ." Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì bày ra một bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt, hất tay áo nhỏ lên.

"Mà thôi, mà thôi. Hết thảy cũng là vì trường sinh a, ta nhẫn nhịn. Nếu như Tống Quân Uyển thật sự cầm thú như thế, ta... ta chịu đựng!" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình vì trường sinh mà đã bỏ ra toàn bộ, giờ phút này trong lòng thấp thỏm, vừa tu hành, vừa không quên luyện dược cho Tống Quân Uyển.

Lần này luyện dược, hắn phá lệ ra sức. Qua mấy ngày sau, một lò Linh Hương đan đã luyện thành. Tuy rằng chỉ có một viên, nhưng phẩm chất lại đạt đến cấp bậc trung phẩm.

Nếu nữ tu phục dụng linh dược này, chẳng những có thể làm cho dung nhan trắng đẹp, càng có thể là thúc đẩy căn cốt thân thể biến hóa, giúp cho nữ tử càng thêm mị lực hơn nữa, nhất là trên thân còn toát ra mùi hương có sức hấp dẫn trí mạng với nam giới.

Cầm linh dược trong tay, Bạch Tiểu Thuần ngửi một hơi, lập tức bị hương thơm thoang thoảng phả vào mặt, khiến cả người không thể tự chủ đắm chìm trong mùi hương kia, không muốn thức tỉnh.

"Thành công rồi!" Bạch Tiểu Thuần thần sắc say mê, thật lâu sau mới khôi phục được. Hắn lại ngửi thêm lần nữa, cứ vậy suốt cả ngày hắn đều làm thế, mãi cho đến khi khiến thân thể của mình thích ứng với hương thơm này, rồi lại tự mình luyện chế ra một viên linh dược giúp chống cự thứ hương này để nuốt vào. Cuối cùng khi đã xác nhận bản thân đã có ý chí rất mạnh có thể đối kháng với hương thơm này, hắn mới hài lòng cầm lấy đan dược, ngẩng đầu nhìn trời không, bày ra bộ dạng bi tráng như tráng sĩ một đi không trở lại.

"Hết thảy vì trường sinh!" Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lao ra động phủ. Trên đường hắn cảm thấy cả bầu trời như toàn màu xám tro, đầy trong đầu đều là ý nghĩ nếu đối phương cuồng tính đại phát, mình rốt cuộc là phải nên làm gì.

Đi chưa bao lâu, còn đến được thượng khu của ngón tay, Bạch Tiểu Thuần cắn chặt răng đang lúc muốn quyết định thì đột nhiên thần sắc hắn khẽ động. Từ xa xa trên sơn sơn đạo, hắn thấy bóng người trọc đầu đi xuống.

Người này không có tóc, không có chân mày, luôn cả lông mi cũng không... Toàn thân trụi lủi, trông rất gầy gò. Chính là Tống Khuyết, hắn vừa mới đi bái phỏng cô trẻ của mình, hỏi một chút về vấn đề tu luyện, sau khi bị giáo huấn một trận, giờ phút này tâm tình đang phiền muộn. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.

Thời khắc ánh mắt hai người ánh chạm nhau, Bạch Tiểu Thuần sững sờ, đã mấy ngày nay hắn không gặp Tống Khuyết, giờ phút này nhìn kỹ vài lần.

"Ồ, ngươi như thế nào lại có biến hóa lớn như thế, chẳng những gầy đi mà lông tóc trên người đều không còn?" Bạch Tiểu Thuần nhịn không được, kinh ngạc cất tiếng hỏi, chợt nhớ tới nguyên nhân, lại cảm thấy sát ý trong mắt đối phương quá nồng nên vội vã bổ sung thêm một câu.

"Như vậy cũng tốt, so với trước kia trông tốt hơn rất nhiều, thật sự..."

Tống Khuyết hai mắt chợt co rút lại, theo bản năng giơ tay sờ cái đầu trọc, hận ý trong lòng liền đùng đùng nổi lên. Lông tóc toàn thân hắn là do mấy tháng trước bị lửa của lò đan đốt trụi, thứ lửa này lại chứa dược lực khá quỷ dị, khiến đã mấy tháng qua, lông tóc vẫn không cách nào mọc ra.

Mấy tháng này, mỗi lần nhìn hình dạng mình trong gương đồng, hắn lại buồn bực đến phát điên. Chỉ vậy thì cũng thôi, cũng không phải không chịu đựng được, nhưng hắn lại còn bị tiêu chảy suốt nửa tháng, nhớ tới những ngày ấy, mỗi ngày phải chịu hơn trăm lần thống khổ. Giờ khắc này lại nghe Bạch Tiểu Thuần nói vậy, hai câu nói kia đối với hắn chính là một sự khiêu khích trắng trợn.

Ở Huyết Khê tông, bao giờ cũng vậy, chẳng mấy ai dám trêu chọc Tống Khuyết. Hắn tuy trầm tính nhưng hôm nay, sau mấy phen phải chịu thiệt trước Dạ Táng, hắn thật sự không thể nào nhịn thêm được nữa. Lửa giận đột nhiên bộc phát.

"Dạ Táng, người khinh người quá đáng!" Tống Khuyết thét, một bước tiến tới, ngáng ngang đường đi Bạch Tiểu Thuần.

"Từ khi ngươi đến Trung Phong, Trung Phong gà chó cũng không được yên ổn, tiếng oán than khắp nơi. Dạ Táng, bây giờ ta..."

"Đứa nhỏ này, náo nháo cái gì, đi chỗ khác chơi, đừng có chặn đường ta." Tống Khuyết còn đang gào thét thì Bạch Tiểu Thuần cũng nổi giận. Bạch Tiểu Thuần thấy mình vừa rồi đã phân bua, huống hồ những chuyện kia cũng không phải là do hắn cố ý, vì thế hắn bực bội cắt ngang lời Tống Khuyết.

Tống Khuyết bị câu nói đó làm tức giận đến nỗi muốn nổ tung toàn thân, tên Dạ Táng trước mặt còn dám ra dáng trưởng bối đi răn dặn tiểu bối nữa. Tống Khuyết ngửa mặt lên trời rống lên, tu vi toàn thân ầm ầm bộc phát, hai mắt đỏ thẫm, giơ trảo phải chụp tới Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên lệ mang. Nếu là người khác, hắn còn có thể lúng túng một chút, chứ Tống Khuyết thì... từ lúc ở Vẫn Kiếm thâm uyên, Bạch Tiểu Thuần đã quá rành, đến khi vào Huyết Khê Tông thì hắn càng ăn chắc. Ngay khi Tống Khuyết xuất thủ, Bạch Tiểu Thuần đã tiến lên một bước, giơ tay phản đòn chụp vào bắp tay Tống Khuyết, hất lên, ném thẳng xuống dưới núi.

Toàn thân lực lượng của Bất Tử Kim Cương quyển ầm ầm chuyển động, trực tiếp bạo phát thành những tiếng nổ đùng đoàng. Tống Khuyết cảm giác như tay phải không thuộc về hắn nữa, như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, toàn thân bị ném đi, bên tai chỉ nghe tiếng gió rít bén nhọn, đầu óc ông ông, trời đất quay cuồng... thân thể hắn đã bị ném trực tiếp từ trên núi xuống núi.

"Dạ Táng!" Tống Khuyết gào thét thảm thiết, gắng gượng trụ thân lại, nhưng lực đạo quá lớn khiến hắn không cách nào nghịch chuyển được, đành bị ném thẳng xuống mặt đất.

Bạch Tiểu Thuần sửa sang lại quần áo, không thèm để ý đến Tống Khuyết, lại tiếp tục rầu rĩ ưu tư xem nếu Tống Quân Uyển dùng sức mạnh thì mình nên làm gì. Lúc này hắn đã đến thượng khu của ngón tay, tiến đến trước động phủ của Tống Quân Uyển.

Không lâu sau, Tống Khuyết từ dưới núi điên cuồng vọt lên, sắc mặt hắn tái nhợt, trong lòng chất chứa sát ý vô tận. Trước lực lượng khủng bố của Dạ Táng, Tống Khuyết càng cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, hắn tuyệt đối không muốn thấy ở Huyết Khê tông lại xuất hiện thêm một người vốn cùng thế hệ nhưng có thể áp chế mình.

"Dạ Táng quỷ kế đa đoan, tàn hại tông môn, lại khiến đệ tử Trung Phong oán than khắp nơi, tuy hận mà không dám nói. Mặc dù hắn được lão tổ và cô trẻ tán thưởng nhưng cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi, rốt cuộc cũng chẳng phải là máu mủ gì. Còn ta lại chính là trai trưởng thế hệ này của Tống gia. Bây giờ ta phải đem chuyện này thưa với cô trẻ, nói rõ đại nghĩa để cô trẻ trừng phạt hắn. Diệt trừ tên này xem ra không được nhưng phải làm cho Dạ Táng quỳ xuống nhận sai, để hắn từ đây còn biết giữa ta và hắn ai cao ai thấp!" Tống Khuyết nghiến răng, mắt bốc hỏa, thẳng đến thượng khu ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.