Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 291: Trung phong Huyết Tử, pháp lực vô biên - Linh Khê Thiên Mạch, uy chấn bát phương



Dịch giả: Tiểu Băng

Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên.

Linh Khê Thiên Mạch, uy chấn bát phương!

"Ta tới nơi này, là để ra tiền tuyến giết địch, làm sao có thể làm những việc vặt như thế này được!" Bạch Tiểu Thuần đầy khí thế, giọng vang vang, ai nấy nhìn hắn càng thêm cuồng nhiệt, chỉ có ba người Bắc Hàn Liệt là thầm chửi trong lòng, biết quá rõ con người thật sự của Bạch Tiểu Thuần.

Vị Thái Thượng trưởng lão kia ngần ngừ, chăm chăm nhìn Bạch Tiểu Thuần một lúc, mới nói.

"Thiếu tổ, đây là lệnh của lão tổ, huống hồ so với việc càn quét chiến trường, an ổn hậu phương cũng là việc cực kì quan trọng."

Bạch Tiểu Thuần cười thầm, nhưngvẫn giả vờ từ chối thêm lần nữa, Thái thượng trưởng lão kia lại phải khuyên thêm mấy câu, hắn mới chịu không từ chối nữa. Thật ra vị Thái thượng trưởng lão kia đã định bỏ, chấp thuận luôn không khuyên nữa, nhưng để lộ ra giọng hơi không còn kiên nhẫn, không ngờ Bạch Tiểu Thuần lại chuyển thành đồng ý.

"Thôi được, để không làm ngươi khó xử, ta nhận!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, vẻ bất mãn, bay nhào ra, hét to.

"Người nào đồng ý đi và bản Thiếu tổ, bản Huyết chủ, đi càn quét chiến trường, gương cao uy danh hai tông ta?"

Hắn vừa hỏi xong, người xung quanh đều lao nhao la lên hưởng ứng.

"Ta nguyện đi theo Huyết chủ!"

"Thiếu tổ, cho ta một suất!"

"Bạch sư thúc, ta cũng đi!!"

Trong chớp mắt, mấy trăm người nơi đây đã có hơn phân nửa muốn gia nhập vào, có Huyết Khê Tông Trung Phong tu sĩ, tế ra một thanh huyết kiếm khổng lồ, điều khiển huyết kiếm bay lên không, hóa lớn ra mấy trăm trượng, khí thế ngập trời.

Bắc Hàn Liệt rụt lại, Thần Toán Tử run rẩy lùi lại, còn Cổ Liệt, lúc trước trong Huyết Tử thí luyện, hắn đã sinh ra lòng kinh sợ với Bạch Tiểu Thuần, nên cũng không chút do dự lùi ra sau, sợ bị Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mình.

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, cất bước đạp lên huyết kiếm, vung tay phải, vô số ma đầu đang vờn quanh đó bay tới bảo vệ xung quanh, có cả luyện thi bay đến, đệ tử Huyết Khê Tông, Linh Khê Tông ào ào bay ra, đứng xung quanh.

Bạch Tiểu Thuần hăng hái, đứng trên đại kiếm, tự tiếu phi tiếu nhìn xuống dưới, quát to.

"Bắc Hàn Liệt, Thần Toán tử, Cổ Liệt, ba người các ngươi, làm gì trốn ta thế hả, mau tới đây, đi hoàn thành nhiệm vụ với ta!"

Ba người Bắc Hàn Liệt run lên, thầm kêu khổ, cố ý muốn không đi, nhưng trong mệnh lệnh lão tổ đã nói rõ ràng, Bạch Tiểu Thuần có quyền điều động tu sĩ, hắn có quyền bắt bất kì ai hắn nhìn thấy gia nhập vào đội ngũ của hắn.

"Ta…" Bắc Hàn Liệt định từ chối, nhưng mới nói được có một chữ, Bạch Tiểu Thuần đã trừng mắt.

"Ta có pháp chỉ của lão tổ!"

Bắc Hàn Liệt nghiến răng, bay ra đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, vô cùng phiền muộn, Thần Toán tử và Cổ Liệt cũng than thở, biết mình trốn không thoát, đành phải bay ra, gia nhập vào hàng ngũ.

"Thế mới đúng chứ, chúng ta đi!" Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, hất tay áo nhỏ, đại kiếm dưới chân nổ vang, một nhóm mấy trăm người ùn ùn kéo nhau đi.

Bạch Tiểu Thuần chưa bao giờ được nở mày nở mặt như thế này, khoanh chân ngồi trên đại kiếm, nhìn các ma đầu xung quanh, nhìn các luyện thi, nhìn tu sĩ hai tông xung quanh, nhất là nhìn bản mặt đầy buồn bực của ba người Bắc Hàn Liệt, trong lòng vô cùng đắc ý.

"Lựa chọn ra chiến trường, quả nhiên là một quyết định chính xác, hồi ở Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông, ta đâu có được phô trương như vầy bao giờ, không ngờ bây giờ, lại đạt được ước muốn!" Bạch Tiểu Thuần kích động, đứng vụt dậy, chỉ thẳng về phía trước.

"Các sư điệt, hãy cùng ta quét ngang Huyền Khê Tông!" Bạch Tiểu Thuần hăng hái, bên cạnh hắn đang có một đệ tử Huyết Khê Tông, đệ tử này là người lanh lợi, thấy Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ hưởng thụ phấn khởi, bước lên, hét to.

"Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên!!"

Hắn hô quá đột ngột, khiến mọi người sững ra, Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc nhìn hắn, khiến hắn lúng túng, lại thấy mọi người đều nhìn mình, không khỏi xấu hổ, mình muốn vuốt mông ngựa nhưng lại làm sơ sẩy, còn đang suy nghĩ làm sao sửa lại được, Bạch Tiểu Thuần đã ngửa mặt lên trời cười to.

"Sau này không được nói như vậy, ta làm người đường đường chính chính, không thích những câu nịnh bợ thổi phồng như thế, viên đan dược này, tặng cho ngươi!" Bạch Tiểu Thuần đắc ý, ngoài miệng nói như vậy, nhưng nét mặt thì rõ ràng là ước gì người khác nói thêm mấy chục câu nữa, ánh mắt đầy khích lệ, đưa cho tên đệ tử Huyết Khê Tông kia một viên Tam Giai Linh Dược.

Tên đệ tử Huyết Khê Tông phấn khởi, nhìn thấy được sự khích lệ trong mắt Bạch Tiểu Thuần, dũng khí lên cao gấp bội, hô to.

"Đây là lời thực của lòng ta, không phải nịnh nọt ai cả, Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên!!"

Đệ tử Huyết Khê Tông xung quanh đều trợn to mắt, thấy Bạch Tiểu Thuần ban thưởng một viên Linh dược, ai nấy nóng cả mặt, không ai nhường ai, hô vang.

"Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên!!"

Hơn trăm cái miệng ồn ào, khiến Bạch Tiểu Thuần nở hoa trong dạ, ngoài mặt lại phải ra vẻ, ho khan không ngừng, nhưng ban thưởng chẳng thiếu em nào.

Vì thế, hơn trăm người Linh Khê Tông nhìn mà không vui, giận dữ nhìn đám đệ tử Huyết Khê Tông, trong lòng không phục, cũng la to.

"Linh Khê Thiên Mạch, uy chấn bát phương!!"

Bạch Tiểu Thuần kích động đã đến cực hạn, cả người run rẩy, hai mắt sáng rực, vỗ túi trữ vật, móc ra cả đống Linh dược, đệ tử Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông ào tới vây quanh hắn, vừa tiếp tục bay tới, vừa không ngừng gào to rung trời.

"Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên. Linh Khê Thiên Mạch, uy chấn bát phương!"

Chỉ có ba người Bắc Hàn Liệt là không ngừng nghiến răng, càng thêm khinh bỉ Bạch Tiểu Thuần, ba người ngậm chặt miệng, không thể chịu nổi cái loại a dua đầy buồn nôn này, dù có chết, ba người cũng sẽ quyết không nói.

"Phải khiêm tốn, các ngươi phải khiêm tốn!" Bạch Tiểu Thuần càng đắc ý hơn, nhưng thấy mình cần phải ra vẻ khiêm tốn một chút, nên vội vàng khoát tay, đám đông cứ thế mà đi.

Không bao lâu, đám người đã đến một sơn cốc, trong sơn cốc này có một gia tộc tu chân đã từng thuộc về Huyền Khê Tông, lúc hai tông đánh tới, bị đánh thua tơi tả, nên lựa chọn đầu hàng, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn thấy không cam lòng, mặt ngoài thuận theo, trong lòng lại vẫn còn chứa đầy hận ý với Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông.

Hiện tại, trong sơn cốc, lão tổ và tộc nhân của gia tộc tu chân kia đang thương nghị đối sách.

"Linh Khê Tông này thật quá đáng, đã từng kí minh ước với Huyền Khê Tông, bây giờ lại phản bội!"

"Hừ, cả Huyết Khê Tông nữa, một đám ma tu, thích giết chóc thành tính, sớm muộn gì cũng bị trời phạt!!" Trong đại sảnh, mấy người lòng đầy căm phẫn, đang không ngừng chửi bới, bỗng nhiên, một cỗ uy áp kinh người, bỗng ập tới.

"Người ở đây, mau ra bái kiến Huyết Tử nhà ta!" một giọng nói lạnh băng vang vọng, làm tu sĩ trong sảnh biến sắc.

Lão tổ của gia tộc là Trúc Cơ trung kỳ ngẩng đầu lên, vội đi ra, những người trong sảnh cũng lần lượt bay ra.

Thấy trên bầu trời có một thanh kiếm lớn màu đỏ ngòm, xung quanh là cả mấy trăm tu sĩ Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông.

Trên đại kiếm, Bạch Tiểu Thuần đang đứng, đám người xung quanh cùng hô vang ầm ĩ.

"Trung Phong Huyết Tử, pháp lực vô biên, Linh Khê Thiên Mạch, uy chấn bát phương!!"

Người của gia tộc tu chân sững người, ngơ ngác mà nhìn, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, quét mắt sơn cốc một vòng.

Nhiệm vụ của hắn là càn quét những dư nghiệt Huyền Khê Tông còn sót lại, nhiệm vụ này không phải là cắm đầu cắm cổ mù quáng đi làm, mà có sẵn một cái ngọc giản, trong ngọc giản có ghi chép ba mươi bảy địa điểm có gia tộc tu chân.

Dựa theo điều tra của Linh Khê Tông, ba mươi bảy gia tộc tu chân này đều có vấn đề, cần bị càn quét một phen, còn làm như thế nào, giết hay để lại, thì cho phép Bạch Tiểu Thuần tự mình cân nhắc, vả lại ngọc giản này có một ưu điểm, là người cầm nó có thể dựa vào chấn động công pháp của đối phương, là xác định được có dư nghiệt Huyền Khê Tông hay không.

"Bái kiến Huyết Tử!" thấy đám người tới đây người đông thế mạnh, khí thế không yếu, người trong gia tộc tu chân cố gắng kìm nén, hít sâu, hướng lên bầu trời ôm quyền cúi đầu.

Bạch Tiểu Thuần không đáp trả, Thông Thiên Pháp Nhãn trong mi tâm mở ra, đảo qua sơn cốc, xuyên qua tất cả các màn bảo vệ, thấy dưới lòng đất của sơn cốc có một cung điện.

Trong cung điện đang có bảy tám người đang khoanh chân chữa thương, bảy tám người này Bạch Tiểu Thuần mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng thương thế trên người bọn họ, và quần áo, nhất là chấn động công pháp của họ khiến ngọc giản trong tay Bạch Tiểu Thuần tràn ra hào quang, giúp hắn biết ngay họ đều là người của Huyền Khê Tông.

CHÚC MỪNG NĂM MỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĂN TẾT VUI VẺ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.