Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 302: Dương uy trên chiến trường



Dịch giả: Tiểu Băng

Kiếm dài cả trăm trượng, như muốn rạch cả bầu trời, vẽ ra một đường cong kinh thiên, như mở cả hư không, toái diệt không gian, tạo thành một tiếng rít sắc bén như vô số Lệ Quỷ thét lên, làm bốn tu sĩ Trúc Cơ Huyền Khê Tông chấn động cả tâm thần, trong đầu như bị một bàn tay thò vào bóp mạnh.

Bốn người đau đớn, thất khiếu chảy máu, sợ hãi vội vàng lùi ra sau, phát ra tu vi tới cực hạn để chống đỡ huyết kiếm.

Thời gian như chậm lại, thanh đại kiếm hạ xuống, va vào tu sĩ thứ nhất, người này kêu lên đau đớn, lấy ra rất nhiều chi bảo phòng hộ để bảo vệ bản thân, nhưng tất cả đều bị chém vỡ, thanh đại kiếm không chút dừng lại, tiếp tục hạ xuống chém bay đầu tu sĩ.

Kiếm này quá lớn, tu sĩ lại quá nhỏ, sau khi bị chém, thân hình tu sĩ cũng bị tan ra, hóa thành huyết vụ!

Cả thân hình, cả Linh Hồn, túi trữ vật và các loại vật phẩm trong đó đều trở thành huyết vụ!

Sau đó là người thứ hai, người thứ ba, hai người này cũng hóa thành huyết vụ giống hệt người thứ nhất.

Người cuối cùng có tu vi cao nhất, Trúc Cơ Đại viên mãn, lấy ra một cái ngọc giản tỏa ánh sáng lóng lánh, tản ra sức mạnh truyền tống bọc lấy người hắn, định truyền tống bỏ chạy.

Đại kiếm hạ xuống, người tu sĩ biến mất, không biết là hắn biến mất trước, hay bị đại kiếm hóa thành huyết vụ, tóm lại huyết kiếm lúc bổ xuống đất, mặt đất nổ vang, nghiến lên ken két, xuất hiện một cái rãnh dài rộng cả trăm trượng.

Bạch Tiểu Thuần thở một hơi dài nhẹ nhõm, mặc kệ tên tu sĩ đã trốn thoát, quay sang nhìn Huyết Mai, Huyết Mai cũng đang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, sau đó bất tỉnh.

Bạch Tiểu Thuần nhìn ra Huyết Mai mặc dù thương thế không nhẹ, nhưng không đến nỗi mất mạng, với thân phận của cô, đương nhiên sẽ được cung cấp linh dược tốt nhất.

Hắn cũng biết, kiểu gì thì cũng phải đến khi cuộc chiến kết thúc, mới tới thăm hỏi chuyện cô được, chứ giờ thì không.

"Để xem ngươi có nói là bế quan được nữa hay không." Bạch Tiểu Thuần trong lòng vui vẻ, quay người nhìn về phía hùng thành.

Ngay lúc hắn nhìn tới, người tu sĩ cuối cùng cũng được truyền tống, xuất hiện trên hùng thành, sắc mặt dữ tợn, tim đập thình thịch, hô hấp hỗn loạn.

"Bạch Tiểu Thuần, thù này ta nhớ kỹ, muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!! Ngươi hãy cẩn thận, chỉ cần một khắc không cẩn thận, ta sẽ giết ngươi!" tu sĩ kia gào lên trong lòng, cố gắng đè xuống sự sợ hãi do nhát kiếm kia của Bạch Tiểu Thuần.

Hắn đang định đi vào trong thành, thì thấy những tu sĩ bên trong đang nhìn hắn đầy hoảng sợ.

"Các ngươi..." tu sĩ sững sờ, bỗng cảm thấy mi tâm đau đau, đưa tay lên sờ, thấy đầy máu tươi, hắn run lên sợ hãi, mở miệng định nói, thì từ mi tâm của hắn, xuất hiện một đường nứt nhanh chóng xẻ dọc xuống thân hình, sau đó, cả cơ thể bị chia làm hai nửa!

Thì ra, hắn dù được truyền tống đưa đi, nhưng vẫn bị chậm, không kịp chạy trước khi đại kiếm chém xuống, mà là chạy ngay khi đại kiếm chém xuống...

Các tu sĩ đi theo Bạch Tiểu Thuần im lặng mấy giây, sau đó tung hô vang trời.

"Thiếu tổ!!"

"Huyết chủ!!"

Thanh âm ầm ĩ vang dội, những tu sĩ ở rất xa không biết tới chuyện này cũng dần nghe thấy, khí thế của tu sĩ hai tông trên chiến trường tăng mạnh, sôi trào.

Huyền Khê Tông bị đẩy lùi lại hơn nửa chiến trường...

Thấy cơ hội đã tới, lão tổ hai tông Linh Huyết vung tay áo, ra lệnh.

"Quyết chiến... Huyền Khê Tông!!"

"Tổng tiến công!!"

Các Thái Thượng Trưởng Lão, Huyết Phách và danh sách truyền thừa làm gương xông lên trước nhất, đại quân hơn mười vạn tu sĩ ào ạt kéo theo sau, thế như chẻ tre!

Cuộc giết chóc đã phát triển đến thời khắc kịch liệt nhất, các lão tổ Huyền Khê Tông đều nhìn ra, mấu chốt của việc này, chính là... Bạch Tiểu Thuần!

"Bạch Tiểu Thuần chết, mọi việc đều sẽ được giải quyết!!"

"Giết Bạch Tiểu Thuần!!" lão tổ Huyền Khê Tông biết mình không thể xông tới tự ra tay với Bạch Tiểu Thuần, cho nê…

"Không tiếc bất cứ giá nào, dù phải dùng mạng sống của đệ tử Trúc Cơ để đổi, cũng phải giết chết Bạch Tiểu Thuần!" một thiết lệnh truyền xuống, tu sĩ Huyền Khê Tông, có người chần chờ, có người lùi bước, nhưng vẫn có một phần Trúc Cơ tu sĩ gầm lên, từ khắp nơi trên chiến trường bay về phía Bạch Tiểu Thuần.

Những con khôi lỗi giáp đen, những kiếm trận trên bầu trời cũng tham gia, dù rằng nhiệm vụ chính của kiếm trận là bảo vệ, không để tu sĩ Kết Đan của hai tông Linh Huyết phá được trận pháp, nhưng bây giờ cũng bất chấp, phân ra sức mạnh mạnh nhất, xông tới công kích Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vội vọt đi, hắn vừa lao ra, chỗ hắn vừa đứng đã bị mấy chục thanh đại kiếm giao thoa xiên xéo bay qua.

Bạch Tiểu Thuần run người, ở đây nguy hiểm quá! Kiếm trận trên không trung không ngừng tỏa ánh sáng, tu sĩ Huyền Khê Tông lại đang từ khắp các phía đánh tới, làm hắn đỏ mắt, rống vang.

"Sát!!" Hắn như lại trở về Lạc Trần Sơn Mạch, trở về Vẫn Kiếm Thâm Uyên, sát khí bùng phát, xông tới va mạnh vào một con khôi lỗi giáp đen vừa tới gần, tử khí hóa đỉnh cùng lúc đập xuống, tay phải Bạch Tiểu Thuần thi triển Toái Hầu Tỏa, như tia chớp bóp mạnh vào cổ con khôi lỗi.

Két một tiếng, đầu khôi lỗi văng ra, nó còn chưa kịp lùi lại, Bạch Tiểu Thuần đã nhảy lên, tóm lấy con khôi lỗi, trùm lên người.

Hắn vừa làm xong, mấy chục thanh đại kiếm đã từ trên không lao xuống, đâmv ào con khôi lỗi giáp đen, con khôi lỗi bị vỡ thành nhiều mảnh, tất cả tu sĩ Huyền Khê Tông bên trong đều mất mạng.

Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, xông về hướng hùng thành, xung quanh hắn là mấy vạn tu sĩ đi theo!

"Theo ta, hạ thành!" Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn tức giận, gào thét vang trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.