Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 32: Vận khí nghịch thiên



Dịch: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP

Chẳng những đáy lòng của mọi người bốn phía phức tạp, mà ngay đến cả Đỗ Lăng Phỉ cũng đã có ghen ghét với vận khí của Bạch Tiểu Thuần. Đám người Trần Tử Ngang cũng như thế, bốn người bọn họ tiến được vào năm vị trí đầu, mỗi một trận chiến đều có tiêu hao, nếu như lúc này mà một trong số bốn người bọn họ lấy được tư cách luân không, được nghỉ ngơi một chút thì trận chiến đằng sau tất nhiên là sẽ có ưu thế thật lớn.

Tôn trưởng lão liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, mỉm cười. Còn về phần Lý Thanh Hậu, vẻ mặt vẫn như thường.

Rất nhanh, dưới bộ dáng xem náo nhiệt của Bạch Tiểu Thuần, bốn người Đỗ Lăng Phỉ bắt đầu khai chiến. Đối thủ của Đỗ Lăng Phỉ ra tay rất sắc bén, hiển nhiên y thường xuyên ra ngoài chấp hành một số nhiệm vụ đánh giết hung thú, đã gặp qua máu tanh, vả lại cũng rất kiêng kị cử trọng nhược khinh của Đỗ Lăng Phỉ, nên trong lúc ra tay chẳng những phòng hộ toàn thân, mà tốc độ bay cũng rất nhanh.

Một trận chiến này của hai người bị người bốn phía nhìn không chuyển mắt, khi thì truyền ra từng trận kinh hô, bị màn đấu pháp hung hiểm giữa hai người làm cho kinh hãi. Chỉ là... Ở trong những tiếng kinh hô này, còn có một cái âm thanh chói tai đặc biệt rõ ràng, rất có bộ dạng dẫn dắt khí thế, tiết tấu của mọi người.

“A, hảo kiếm!”

“Một chiêu Thiên Long Tảo Vĩ này rất hay. Không sai a, quay đầu lại, mau quay đầu lại!”

“Cố gắng lên!!” Bạch Tiểu Thuần nhìn vô cùng nhập tâm, thậm chí đôi khi còn đập tay. Không phải hắn cố ý làm vậy, mà hắn thật tâm cảm thấy Đỗ Lăng Phỉ đánh trận này phi thường không tồi. Còn về phần tâm thái, hắn đã sớm không có đem mình làm người dự thi nữa rồi.

Bộ dáng kia làm cho Tôn trưởng lão cũng phải khục khục, Lý Thanh Hậu đứng ở một bên mặt không biểu tình, nhưng đáy lòng lại có chút bất đắc dĩ, dù sao thì Bạch Tiểu Thuần thật sự là đã hoàn thành yêu cầu của y.

Đỗ Lăng Phỉ lúc này đang giao chiến với kình địch, nên không rảnh phân tâm. Rốt cục sau một nén nhang chiến đấu giằng co, Đỗ Lăng Phỉ đã dùng ba lần cử trọng nhược khinh, lúc này mới thủ thắng.

Chẳng qua là linh khí ở trong cơ thể đã tiêu hao phân nửa. Sau khi nàng đầm đìa mồ hôi bước xuống diễn võ đài, đang muốn điều tức, thì lại nghe được âm thanh kinh hô của Bạch Tiểu Thuần, nghĩ tới bản thân đã phải vất vả khổ cực mới có thể tiến được vào ba thứ hạng đầu, mà đối phương lại không cần tốn chút sức lực nào cũng có thể đạt được thành tích giống như mình, đáy lòng ủy khuất, hận không thể đem đối phương hành hung một trận.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn. Hắn sớm đã phát hiện ra Đỗ Lăng Phỉ này nhìn mình không vừa mắt, giờ phút này cũng rất ủy khuất, trơ mắt nhìn đối phương. Bộ dáng này lại làm cho Đỗ Lăng Phỉ suýt nữa không nhịn được mà muốn ra tay ngay lập tức.

Còn trận chiến của Trần Tử Ngang lại tương đối nhẹ nhõm hơn một ít. Tuy thế những cũng đánh mất thời gian hơn nửa nén nhang, hao phí mất một ít linh khí, lúc này mới có thể thủ thắng.

Đối với Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng gã cũng có đủ loại ghen ghét và hâm mộ.

“Ba thứ hạng đầu đã xuất hiện. Ba người các ngươi đều là... thiên kiêu của ngoại môn. Cùng tiến lên đây lựa chọn sắp xếp cho vòng đấu tiếp theo, tiểu cầu số ba sẽ được tính là luân không, tự động tiến vào vòng quyết chiến.” Tôn trưởng lão vội ho một tiếng khi nói ra mấy chữ thiên kiêu này, tay phải vung lên, túi lớn lại một lần nữa xuất hiện.

Lần này Trần Tử Ngang vẫn là người đầu tiên đi tới, lấy ra một cái tiểu cầu. Sau khi nhìn thấy con số trước mặt là số hai, đáy lòng gã thở dài một tiếng, đi sang một bên.

Đỗ Lăng Phỉ thở sâu, đang muốn tiến lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại, lạnh nhạt quay sang nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Ngươi tới trước!” Nàng lạnh giọng mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần đang ở một bên xem náo nhiệt, nghe được lời của Đỗ Lăng Phỉ thì cũng không có cự tuyệt, trực tiếp tiến lên vươn tay phải vào bên trong túi lớn. Giờ phút này Đỗ Lăng Phỉ đang lạnh nhạt nhìn Bạch Tiểu Thuần, chẳng những nàng như thế, mà đệ tử bốn phía đến xem cũng đều rối rít nhìn lại.

Ngay cả Tôn trưởng lão và Lý Thanh Hậu cũng đều như vậy.

Ở trước mắt bao nhiêu người, Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ. Thật sự là hắn không quan tâm bốc ra được số bao nhiêu, vì vậy mà tùy ý lấy ra một cái tiểu cầu nhìn qua, ngay cả bản thân cũng sửng sốt một chút.

Số ba.

“Cái kia, là ngươi bắt ta lấy trước đó nha.” Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, nhìn sang Đỗ Lăng Phỉ ở bên cạnh.

Ánh mắt Đỗ Lăng Phỉ lộ ra hung mang, nắm chặt nắm đấm, hung hăng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, bộ ngực phập phồng mãnh liệt, chỉ cảm thấy trong người như muốn nổ tung.

Trần Tử Ngang mở to hai mắt, cả người đều ngây ngốc một chút. Y không cách nào tưởng tượng ra được người này đến cùng có vận khí lớn đến cỡ nào. Rõ ràng... Lại luân không rồi.

Đám đệ tử vây xem ở bốn phía, giờ phút này từng người một nhìn thấy tiểu cầu ở trong tay Bạch Tiểu Thuần, rút cục không đè nén đc, lập tức xôn xao đứng dậy

"Rõ ràng lại luân không rồi!"

"Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần đúng không? Hắn... Hắn đến cùng có cái vận khí gì a? Lại luân không tới hai lần!"

"Tên gia hỏa vô sỉ này, hắn cái gì cũng không có làm, vậy mà tiến nhập vào vòng quyết chiến..."

“Loại người này mà cũng có thể đi tới được trận chung kết. Chết tiệt, nếu ta có được loại vận khí này, ta cũng có thể!” Mọi người ở bốn phía xôn xao, trong đó mất người dự thi đã bị loại, lại càng ghen ghét đến cực hạn.

Tôn trưởng lão chần chừ một chút, nhìn về phía Lý Thanh Hậu. Đáy lòng Lý Thanh Hậu thở dài một tiếng, y cũng thực sự bội phục cái vận khí của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bầu không khí ở bốn phía có chút không đúng, xấu hổ cười cười, tranh thủ thời gian nhanh như chớp chạy ra khỏi diễn võ đài, đứng ở bên ngoài cửa, bày ra vẻ mặt xin lỗi.

“Ài, vốn ý định của ta là nhận thua mà...” Bạch Tiểu Thuần nhìn tiểu cầu ở trong tay, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đỗ Lăng Phỉ thở sâu, thật lâu mới đè nén được cảm giác chua xót xuống đáy lòng, cắn răng, nhìn về phía Trần Tử Ngang. Nàng không thể không định khí ngưng thần, lúc trước nàng đã từng quan sát qua Trần Tử Ngang, biết đây là một kình địch cường hãn.

Trần Tử Ngang cười khổ, cũng thở sâu, rất nghiêm túc nhìn Đỗ Lăng Phỉ.

Hai người nhìn nhau trong mấy hơi thở, rồi nháy mắt triển khai quyết chiến. Trong khoảng thời gian ngắn, những âm thanh phanh phanh vang lên quanh quẩn khắp bốn phía. Trận chiến này có thể nói là màn đấu pháp đặc sắc nhất kể từ lúc bắt đầu tỉ thí cho đến nay. Trần Tử Ngang lại càng bạo phát ra toàn bộ thực lực, nhất là gã lấy ra mấy miếng hạt giống, ngay tại chỗ thúc hóa thành linh thực có đủ lực công kích. Loại phương thức vận dụng thảo mộc này, khiến cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng.

Mà Đỗ Lăng Phỉ ở bên này, dùng lực lượng cử trọng nhược khinh điều khiển phi kiếm gào thét bay qua. Thậm chí qua một lúc, lại lấy thêm ra một thanh kiếm nữa. Hai thanh kiếm xuyên thẳng qua, hình thành một màn xoắn giết, trong nháy mắt làm cho trận đấu pháp này đã lên tới đỉnh phong.

Hai người đều không thể giữ lại đòn sát thủ, cũng khó có thể khống chế linh khí tiêu hao, tranh đấu ngày càng ác liệt.

Bạch Tiểu Thuần ở bên ngoài tâm trí nhộn nhạo, trầm trồ khen ngợi không dứt.

Một trận chiến này kéo dài gần nửa canh giờ. Cuối cùng nổ vang một tiếng, Đỗ Lăng Phỉ không tiếc phế bỏ một cây kiếm, khiến cho cây kiếm này vỡ vụn, hóa thành vô số mũi nhọn, dựa vào tốc độ của cử trọng nhược khinh, trực tiếp phong bế tất cả phương hướng của Trần Tử Ngang, tạo thành tuyệt sát, dồn ép Trần Tử Ngang liên tiếp lui về phía sau, linh khí trong cơ thể khô kiệt, đành thở dài một tiếng, lựa chọn nhận thua.

Đệ tử ngoại môn ở bốn phía đều thấy một trận chiến này vô cùng thê thảm, trong mắt đồng loạt lộ ra kính nể. Với Đỗ Lăng Phỉ là khâm phục, kể cả là Trần Tử Ngang, cũng bởi vì một trận chiến này mà quật khởi.

Gã tuy thất bại, nhưng nhất định sau này danh khí sẽ được truyền ra.

Tôn trưởng lão cũng có chút thỏa mãn, nhất là đối với Đỗ Lăng Phỉ, thậm chí còn xuất hiện một tia tâm ý muốn thu làm đệ tử.

Tương tự, mặc kệ cho lần tiểu bỉ này cuối cùng như thế nào, thì cái tên Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ bị truyền ra...

Lúc âm thanh nhận thua của Trần Tử Ngang vẫn còn quanh quẩn, Đỗ Lăng Phỉ sắc mặt trắng bệch, lảo đảo đứng ở trên diễn võ đài. Linh khí của nàng cũng sắp khô kiệt, giờ phút này thở sâu, lấy ra đan dược nuốt vào. Nhưng nàng hiểu rõ có làm thế này cũng vô dụng, không bổ sung được bao nhiêu. Cái nàng cần lúc này chính là khoanh chân ngồi xuống mấy canh giờ. Dù sao thì nàng đã đấu pháp liên tục bốn lần.

Chẳng qua là quy tắc của tiểu bỉ sẽ không cho đệ tử có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy. Dù sao thì đây cũng chỉ là tiểu bỉ mà thôi.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi lên đây cho ta!” Đỗ Lăng Phỉ cắn răng một cái, ánh mắt lộ ra hung mang, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên ngoài. Nàng muốn thừa dịp linh khí lúc này còn chưa triệt để khô kiệt, trực tiếp giải quyết xong cái tên Bạch Tiểu Thuần chết tiệt chỉ biết dựa vào vận khí mà rõ ràng có thể cùng với mình tiến vào vòng quyết chiến này.

Lời nói của Đỗ Lăng Phỉ vừa truyền ra, mọi người ở bốn phía đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong từng ánh mắt đều lộ ra một chút hả hê. Theo bọn hắn, mặc dù Đỗ Lăng Phỉ đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng muốn thu thập cái tên Bạch Tiểu Thuần mưu lợi mà thắng này thì vẫn dễ dàng.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, thấy Đỗ Lăng Phỉ có chút đứng không vững thì hắn đột nhiên có cảm giác, tựa như... mình có thể giành được đệ nhất.

“Lần này, Bạch Tiểu Thuần ta rốt cuộc đã có thể dương danh lập vạn. Chờ đến khi ta đi lên, thi triển ra cử trọng nhược khinh, phải làm cho tất cả mọi người ở bốn phía kinh hô.” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu ưỡn ngực, trong đầu đã xuất hiện một hồi hình ảnh tất cả mọi người đều giật mình, vì vậy cất bước đi lên diễn võ đài.

Nhưng nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần vừa bước lên, hai mắt Đỗ Lăng Phỉ lóe lên hàn mang, tay phải mãnh liệt bấm niệm pháp quyết chỉ một cái. Lập tức cây kiếm ở bên cạnh nàng, phóng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Khí thế lăng lệ ác liệt tràn ra rõ ràng, khiến cho bốn phía trong nháy mắt đã có cảm giác băng hàn. Hiển nhiên lúc này Đỗ Lăng Phỉ dã dùng toàn bộ linh khí đánh ra một kích toàn lực, cũng khiến cho uy lực của một kiếm này đã vượt qua bình thường.

Càng kinh người hơn, đó là thân hình của Đỗ Lăng Phỉ ở trong khoảnh khắc này cũng lao vọt ra, đuổi theo thanh phi kiếm. Sau khi chạm một cái vào chuôi kiếm, thân hình của nàng gần như đã hòa cùng một chỗ cùng với thanh phi kiếm, tuy hai mà một, trở thành nhất thể, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Oanh một tiếng. Tốc độ của phi kiếm lập tức bạo tăng, tốc độ cực nhanh, so với lúc đấu pháp cùng với Trần Tử Ngang còn nhanh hơn vài phần, nhấc lên tiếng gào thét bén nhọn, thậm chí còn giống như phá vỡ tiếng gió, hóa thành một đạo cầu vồng, nháy mắt đã tới gần Bạch Tiểu Thuần.

Mọi người ở bốn phía cũng đều chấn động tâm thần, đã bị một kiếm này hấp dẫn, rối rít kinh hô.

“Nhất Kiếm Phi Tiên!”

“Đỗ sư tỷ rõ ràng đã luyện thành một thức kiếm quyết này!”

Hai mắt Tôn trưởng lão càng sáng ngời, Lý Thanh Hậu cũng khẽ gật đầu. Hai người tự nhiên nhìn ra Đỗ Lăng Phỉ thực sự không có luyện thành công pháp này, mà vào lúc này, linh khí trong cơ thể dầu hết đèn tắt cưỡng ép thi triển ra, dựa vào một luồng linh khí, miễn cưỡng phát huy ra uy lực của kiếm quyết này.

“Được ăn cả ngã về không, hiểu rõ được ý nghĩa của kiếm quyết này. Đỗ Lăng Phỉ này không tệ, thực ra nàng thích hợp với Thanh Phong Sơn hơn.” Trong mắt Lý Thanh Hậu lộ ra tán thưởng.

Giờ phút này, những đệ tử ngoại môn ở nơi đây, tất cả đều chấn động tâm thần, tựa như cảnh vật ở trước mắt đều đã mơ hồ, chit có thân ảnh Đỗ Lăng Phỉ dung hợp cùng một chỗ với phi kiếm là đặc biệt rõ ràng.

Kiếm đang gào thét, người đi theo kiếm, hóa thành một kích kinh người này. Vẻ mặt của Đỗ Lăng Phỉ mang theo mỏi mệt, nhưng trong mắt lại lộ ra sắc bén. Nàng vô cùng nắm chắc và tin tưởng, một kiếm này nhất định sẽ thắng.

Đúng lúc này, nháy mắt khi phi kiếm và Đỗ Lăng Phỉ tới gần Bạch Tiểu Thuần, hai mắt hắn co rút lại, toàn thân oanh lên một tiếng. Ngọc bội cũng tốt, phù chú cũng được, toàn bộ đều bạo phát đi ra, tạo thành từng tầng phòng hộ, thân hình thì nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng phi kiếm này hiển nhiên không phải là phàm phẩm, lại trực tiếp lọt qua từng tầng phòng hộ. Mặc dù tốc độ nhanh chóng giảm bớt, cũng không phá vỡ được màn sáng phòng hộ, nhưng lại hoàn toàn xuyên thấu, mũi kiếm đã trực tiếp đâm vào người Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng tựa hồ đã không còn dư lực nữa, lúc nó đâm vào người Bạch Tiểu Thuần thì giống như bị kẹt lại. Thân hình Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau làm cho thanh kiếm kia lay động theo. Từ quần áo bị tổn hại có thể nhìn thấy được, ở bên trong bất thình lình lại có từng tầng áo da.

Mọi người ở bốn phía nhìn thấy như vậy đều thi nhau trợn mắt há mồm, từng người hít vào một ngụm khí.

“Cái này... Bạch Tiểu Thuần này, rõ ràng trên người hắn vẫn còn có phòng hộ!”

“Gia hỏa này sợ chết tới mức nào a. Đây chỉ là một cái tiểu bỉ mà thôi, chẳng những có pháp khí, phù chú phòng hộ, trên người còn mặc thêm cả áo giáp da!!”

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ trắng bệch, nhìn đối phương lui về phía sau như con thỏ bị đạp phải đuôi. Chẳng những rất nhanh, mà phi kiếm của mình cũng cắm ở trên đó. Nàng nghiến răng bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, muốn điều khiển phi kiếm quay trở về. Nhưng linh khí của nàng vốn đã khô kiệt chỉ còn lại một tia, nên lúc này mặc cho nàng có điều khiển thế nào thì phi kiếm kia chỉ rung rung, nhưng lại không có cách nào lôi ra.

Đến cuối cùng, Đỗ Lăng Phỉ sốt ruột, một lần nữa lại vận chuyển linh khí trong cơ thể. Nhưng còn chưa kéo được phi kiếm về, thì khóe miệng đã tràn ra máu tươi, lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Thân hình đứng không vững, ngồi xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, linh khí trong cơ thể đã triệt để khô héo.

Trong lòng nàng dâng lên vô hạn ủy khuất, nghĩ đến bản thân mình phải vất vả khổ cực cuối cùng mới tiến vào trước hai, nhưng Bạch Tiểu Thuần này lại dễ dáng, thậm chí linh khí còn không có tiêu hao, nội tâm không cam lòng, hóa thành phẫn nộ, nghiến răng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Bạch Tiểu Thuần nhất đinh là đã bị nàng giết vô số lần. Nếu như nàng còn có khí lực, nàng thậm chí còn muốn đi lên cắn Bạch Tiểu Thuần một miếng lớn.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, cực nhanh lui về phía sau. Hắn cũng không nghĩ tới Đỗ Lăng Phỉ cuối cùng vẫn còn có một chiêu này.

Hơn nữa phòng hộ của bản thân rõ ràng lại bị đánh thủng.

"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ. Cũng may là ta nghĩ nhiều, mặc trên người bảy tám tấm áo da." Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, nhìn chòng chọc vào phi kiếm ở trên bờ vai. Phi kiếm này sau khi xuyên qua lớp phòng hộ, lực lượng đã giảm, lại bị bảy tám tấm áo da ngăn lại, nên lúc cuối cùng chạm được vào thân thể hắn thì dư lực cũng không còn bao nhiêu.

Với Bất Tử Bì của hắn, thậm chí ngay cả cảm giác muỗi đốt còn không có.

Nhưng lòng Bạch Tiểu Thuần vẫn còn sợ hãi. Hắn nhìn chằm chằm vào phi kiếm ở trên bờ vai, lấy tay lôi thanh kiếm này xuống, đưa mắt nhìn Đỗ Lăng Phỉ đang thở hồng hộc gắt gao nhìn chằm chằm vào mình.

"Sư tỷ, ném loạn bảo khí là không tốt đâu. Thanh kiếm này, ngươi vứt đi phải không? Nếu ngươi vứt đi, ta đây sẽ lấy a." Bạch Tiểu Thuần vui thích đem phi kiếm ở trong tay ném vào trong túi trữ vật, sau đó lấy ra tiểu mộc kiếm, đang chuẩn bị triển khai cử trọng nhược khinh, làm cho tất cả mọi người kinh hô.

"Ngươi..." Đỗ Lăng Phỉ nhìn thấy phi kiếm của mình bị Bạch Tiểu Thuần cầm đi, ánh mắt đều đỏ lên, cả người như muốn phát cuồng, nộ khí công tâm, lại bị tức giận mà hôn mê bất tỉnh.

Trong lần tiểu bỉ này, đã có hai người bị Bạch Tiểu Thuần làm tức giận ngất đi rồi.

"Ồ, sao lại choáng luôn rồi?" Bạch Tiểu Thuần nhìn Đỗ Lăng Phỉ đã té xỉu, cầm tiểu mộc kiếm ở trong tay có chút bất đắc dĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.