Bạch Tiểu Thuần thì được cuồng phong vòng quanh, cuốn tới cửa ra, còn những người tham dự thí luyện khác thì bị phong bạo làm cho phải rời khỏi.
Lẽ ra họ đều phải phẫn nộ, nhưng không thấy ai phẫn nộ, mà chỉ có vẻ không thể nào tin nổi.
" Bạch Tiểu Thuần tu luyện công pháp gì, mà người đá lại chủ động đưa hắn ra tới cửa?"
"Điều này sao có thể..."
"Trong thí luyện màu đỏ, hắn bơi tới đây, vào thí luyện màu cam, lại được người đá tương trợ, người này có lai lịch gì!"
Ngôi sao đại biểu cho Bạch Tiểu Thuần từ từ bay lên, từ cầu vồng màu cam thăng lên tới cầu vồng màu vàng, cùng đứng với mấy ngàn ngôi sao ở đó!
Chứng minh Bạch Tiểu Thuần đã lọt vào top năm ngàn!
Việc này đưa tới chấn động, càng làm cho thêm nhiều người nữa bỏ điểm cống hiến để đi theo dõi hắn quá quan.
Trong cầu vồng màu vàng, Bạch Tiểu Thuần mới vừa xuất hiện, lập tức liền cảm nhận được sự lạnh lẽo khủng khiếp, và mặt đất chấn động.
Hắn nhớ lại cảnh trong cầu vồng màu cam, chính hắn cũng hiểu được đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhớ lại cũng còn thấy sợ, nhất là lúc cuối khi người đá chuyển trảo thành vung, và mối liên hệ giữa hai người họ. Bạch Tiểu Thuần hít sâu.
"Tinh Không Đạo Cực Tông... Cất giấu quá nhiều bí mật, rõ ràng người đá có hẳn một tộc quần, nhưng lại bị hạn chế ở nơi đó, Tinh Không Đạo Cực bảng, nhìn kiểu nào cũng giống một nhà giam khổng lồ!" Bạch Tiểu Thuần ngoài sợ cũng thấy phấn khởi vì Nhân Sơn Quyết của hắn đã tiến được thêm một bước.
"Chỉ cần ta tiến vào trước một ngàn, đổi Thất Sắc Vụ Hải Thảo, luyện ra đan dược, ta chắc chắn sẽ tu thành... Nhân Sơn Quyết!"
Bạch Tiểu Thuần kích động nhìn quanh.
Thế giới nơi này rất nhỏ, chỉ bằng một gian phòng, trong phòng, có một đại hán ở trần, trán cột một sợi dây đỏ, một tay cầm kìm sắt, kìm sắt kia kẹp một cái bàn ủi đỏ rực!
Dưới bàn ủi là một ao nước dài mảnh, nước torng ao một màu đen thui, tỏa ra khí lạnh kinh người.
Tay kia của đại hán là một cây thiết chùy khổng lồ, đại hán đang dùng toàn lực, không ngừng nện lên bàn ủi.
Tiếng gõ vang vang, đinh tai nhức óc.
Đại hán này là một thợ rèn, và gian phòng này, là một phòng rèn. Bạch Tiểu Thuần chính là đang đứng ngay trên mũi cái kìm sắt!
Thợ rèn này là một cự nhân, to tương tự người đá ở bên kia, kìm, phòng, ao nước, bàn ủi đều có kích thước tương đương với thợ rèn, thế nên Bạch Tiểu Thuần lại tiếp tục trở nên rất nhỏ bé!
Mỗi một lần thiết chùy nện xuống, là tiếng nổ điếc tai, mặt đất rung rinh!
Đầu Bạch Tiểu Thuần ông ông, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, nhìn thợ rèn cự nhân vung vẩy thiết chùy, cúi đầu nhìn cái kìm sắt và cái ao nước ngay dưới chân...
Cái ao này trong mắt hắn, chẳng khác gì một vùng biển rộng.
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, đạp lên bàn ủi, lập tức cảm nhận được độ nóng khủng khiếp của vật dưới chân, vội vàng chạy nhanh tới.
Một đường liều mạng chạy như điên, Bạch Tiểu Thuần thực là muốn khóc, nơi đây thật sự là quá nóng, hắn không khỏi vừa chạy vừa chửi bậy, rất muốn bay, nhưng nơi đây lại vẫn cấm bay.
"Sắp chết rồi sắp chết rồi!"
"A, bỏng chết Bạch gia ngươi rồi!" Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, độ nóng của nơi này hơn hẳn biển lửa dung nham ở cầu vồng màu đỏ, Bạch Tiểu Thuần không biết người khác qua cửa này như thế nào, nhưng hắn nhớ rất rõ cầu vồng màu lục sau cầu vồng màu vàng chỉ có chừng một ngàn ngôi sao, có nghĩa cả Tinh Không Đạo Cực Tông, chỉ có chừng một ngàn tu sĩ Kết Đan qua được cửa ải này.
Con số một ngàn so với số lượng tu sĩ khủng bố của Tinh Không Đạo Cực Tông thì cực kì nhỏ bé, càng thêm chứng tỏ độ khó của cửa này!
Nhưng Bạch Tiểu Thuần tu luyện Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, hàn khí đều tập trung vào hai chân, nên dù rõ ràng là cảm nhận được rất nóng, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng tới tốc độ bay vèo vèo của hắn, không lâu sau, đã vượt qua phạm vi khoảng cách quy định ba phần mười.
"Nhanh chút nữa..." Bạch Tiểu Thuần vẫn còn cảm thấy chậm, như kiến bò trên chảo nóng, tăng tốc lên chạy, người quan sát bên ngoài đều mở to mắt, như ngừng thở nhìn theo hắn.
Họ đã từng xem rất nhiều người vượt cửa thứ ba, có người trong đám cũng đã từng tự bản thân xông ải, họ đều biết cửa này rất khó, nên thường tu sĩ vào đây đều rất cẩn thận, di chuyển rất chậm, và mất rất nhiều thời gian.
Vì sự khảo nghiệm của cửa ải này không phải là tốc độ, mà là khả năng chống nóng, khả năng chịu đựng chấn động mỗi khi thiết chùy đánh xuống làm cả cái bàn ủi màu đỏ rung lên, nếu mỗi lần người ta đi về phía trước, đều là đúng lúc bàn ủi lại rung lên, thì sẽ giảm thiểu được khả năng bị phỏng xuống tới mức thấp nhất.
Cửa ải này còn được coi là cửa ải kiểm tra trình độ linh mẫn của linh thức tu sĩ, nếu nó đạt được tới mức nhất định, độ khó của cửa ải sẽ giảm xuống.
Từ xưa tới nay, không có ai ở chỗ này... dựa vào sức lực cơ thể, mặc kệ chấn động, cắm đầu mà chạy như Bạch Tiểu Thuần...
" Bạch Tiểu Thuần... Hắn... Hắn..."
"Người này quả thực là thứ hiếm thấy... Không đi đường bình thường a..." Người bên ngoài đều cổ quái quay sang nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì con thỏ bị đốt mông, vừa kêu thét, vừa điên cuồng mà chạy, những tiếng kêu thét của hắn… làm người nghe đều mặt mày đặc sắc.
"Thí luyện cái gì, khảo nghiệm cái gì, là chống bị phỏng thì có, bỏng chết ta!"
"Người ta qua bằng cách nào vậy, chắc không chạy được như ta đâu, nhất định là vừa khóc vừa chạy qua, không chừng là bò qua đấy!" chỉ qua một nén nhang, Bạch Tiểu Thuần đã vượt qua được bảy phần mười...
"Hừ hừ, Bạch Tiểu Thuần thực là lợi hại a." Bạch Tiểu Thuần vui vẻ.
"Khoan khoan, bàn chân nong nóng thế này, cũng thực là thoải mái."
Đám người bên ngoài ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Nếu để cho hắn đi qua, thì thực là không có thiên lý!!" có người giận dữ lên tiếng.
"Chết tiệt, sao cửa này qua nhanh thế nhỉ, không phải là bảo cửa này kiểm nghiệm chịu đựng chấn động sao..."
Bạch Tiểu Thuần đã chạy qua được chín phần mười, đã sắp tới đích. Song hắn bỗng cảm thấy có chỗ không đúng.
Cự nhân rèn sắt có vẻ cảm thấy quá trình rèn đã hoàn thành, nên kìm sắt kẹp bàn ủi cắm thẳng vào ao nước đen.
"Ha ha, làm nguội rồi!"
"Sắp làm nguội rồi, Bạch Tiểu Thuần thực là không may, gặp ngay lúc làm nguội!"
"Mười lần mới gặp một lần làm nguội, lại bị Bạch Tiểu Thuần gặp phải, vận khí tốt thực!" nhiều người hả hê.
Bạch TIểu Thuần cũng đã nhìn ra vấn đề, nhưng hắn không phản ứng kịp.
"Đừng..." Bạch Tiểu Thuần vội chạy ngược lại, nhưng hắn còn cách mũi bàn ủi quá gần, mới chạy được mấy bước, ngọc bội truyền tống còn không kịp lấy ra, đã bị nhúng thẳng vào ao nước đen cùng với cái bàn ủi, tiếng kêu thảm thiết im bặt.