Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 45: Giết chết ngươi không khó!



Dịch: Hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Hơi thở Bạch Tiểu Thuần trở nên dồn dập, hắn đã sớm rơi vào trạng thái vong ngã, hoàn toàn không để ý bản thân đã thành công bao nhiêu lần, cũng không để ý kết quả khảo hạch lần này. Hai mắt hắn đỏ vằn đầy tơ máu, trong đầu lúc này cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là làm sao để lần khai lò tiếp theo có thể nắm chắc mười phần thành công.

Không nắm chắc được, tuyệt đối sẽ không khai lò!

Tính cách hắn ưa thích ổn thỏa, ở phương diện luyện dược còn được phát huy tới cùng cực.

Trong suốt quá trình suy nghĩ, hắn phát hiện ra cho dù bản thân có nghĩ biện pháp nào đi nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề, trừ phi có thể cố định được mặc tố trong Mặc Linh quả. Điều đó tuy không tính là cải biến dược phương nhưng cũng là một loại điều chỉnh rất nhỏ. Bạch Tiểu Thuần trầm mặc trong chốc lát rồi cũng quyết đoán.

“May ra phải thoát ra khỏi dược phương mà điều chỉnh chút ít vậy!” Vừa nói, hắn lập tức bóp nát Mặc Linh quả trong tay.

Một tiếng rắc rắc vang lên, vô số giọt chất lỏng rơi xuống nhưng không rớt vào trong Đan lô, mà dựa vào khống chế của Bạch Tiểu Thuần ngưng tụ lại ngay giữa không trung. Rồi dựa theo nồng độ cần thiết mới dung hợp lại với nhau. Người khác nhìn một màn này quá lắm cũng chỉ thấy kinh ngạc mà thôi, thậm chí bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không cảm thấy hành động này có gì đặc biệt. Hắn chỉ cảm thấy cần phải làm như vậy thì vấn đề mới được xử lý ổn thỏa.

Nhưng Từ trưởng lão lúc này lại mở mắt ra nhìn, sự khiếp sợ sâu trong ánh mắt cũng dần lộ ra. Cho dù Bạch Tiểu Thuần luyện đan liên tục thành công bảy lần cũng chỉ khiến lão cảm thấy kinh ngạc mà thôi. Nhưng một màn này khi lão chứng kiến, lại mang tới một sự kinh ngạc vượt hơn hẳn lúc nãy.

“Bạch Tiểu Thuần này không ngờ lại đi thử nghiệm điều chỉnh dược phương, quả nhiên không tầm thường. Khó trách vài tháng trước khi ra ngoài, chưởng tòa đã căn dặn phải chú ý tới kẻ này!” Từ trưởng lão như có điều suy nghĩ.

Một lát sau, tay phải Bạch Tiểu Thuần đột nhiên vung vẩy, sau khi đem toàn bộ Mặc tố dư thừa loại bỏ hết chỉ còn lại một chút dịch khoảng bằng móng tay thì mới ném vào trong Đan lô. Hắn mới tiếp tục lấy ra thảo dược khác lần lượt cho vào, khai ra Đan lô thứ tám!

Dưới mắt thường cũng có thể nhìn thấy Đan lô chợt đổi sang màu đỏ, thậm chí khoảng gần hai nén nhang, tổng thời gian luyện hóa còn chưa tới một canh giờ thì toàn thân Đan lô đột nhiên chấn động, dược hương tràn ra, lô thứ tám thành công!

Từ trưởng lão liếc mắt nhìn vào trong Đan lô, không ngờ bên trong có một khối dài khoảng gần mười tấc…Mặc Linh hương, mang một màu đen ánh tím!

“Gần tới Trung phẩm!” Ánh mắt Từ trưởng lão cũng lộ ra vẻ ngoài dự đoán.

Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra được một vài điểm khác biệt trong quá trình luyện chế Mặc Linh hương lần này, vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt. Thời khắc này hắn đột nhiên minh bạch, vì sao tất cả Mặc Linh hương lúc trước hắn luyện chế ra lại chỉ là Hạ phẩm.

“Dược phương cũng không phải cố định…Cần phải căn cứ vào quá trình luyện chế thực tế mới luyện ra được…Linh dược Trung phẩm trở lên!” Bạch Tiểu Thuần chợt có một cảm giác như như tầm nhìn được mở ra, sáng sủa hơn hẳn. Tâm thần hắn có chút phấn chần, không chờ cho đám đông xung quanh xôn xao bàn tán đã phất tay khai mở lô thứ chín!

Hơi thở của mọi người bất giác trở nên dồn dập, cũng không ai nói chuyện với ai nữa, bọn họ đã hoàn toàn bị rung động. Tuy thâm tâm bọn họ vẫn có chút mong chờ, nhưng tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần liên tục luyện thành công tám lần thì cũng đều thấy khó mà tin nổi.

Thành tích này chẳng những đã vượt qua Chu Tâm Kỳ, mà đã ngang ngửa với vị đệ tử truyền thừa Vương Thanh Sơn rồi!

Không đợi tâm thần mọi người ở đây khôi phục rung động trở lại. Tốc độ luyện dược của Bạch Tiểu Thuần đã nhanh hơn không ít. Chỉ một nén nhang sau, Đan lô lại chấn động ầm ầm, hương khí còn nồng đậm mãnh liệt, Lô thứ chín…lại thành công!

“Chuyện này chưa từng xảy ra a!”

“Chưa từng có người nào có thể vượt qua chín lần, hơn nữa đây còn là Mặc Linh hương, cho dù mỗi lần Bạch Tiểu Thuần suy tư kéo dài dằng dặc khiến cho người người đều tức lộn ruột, nhưng…tỷ lệ thành công của hắn lại khiến cho cho người ta phải giật mình kinh hãi!”

Trong đầu Hứa Bảo Tài ong ong liên tục, hoàn toàn kinh ngạc trợn mắt há hốc miệng. Đầu óc của Đỗ Lăng Phỉ cũng dâng trào cuộn sóng không ngừng, nàng không khỏi nghĩ tới tràng cảnh đối phương nói ra từng loại thảo mộc chiết ghép trong trận Tiểu bỉ khi trước.

Ngược lại thì Hàn Kiến Nghiệp lại thở hắt ra, tuy có chút đắng chát nhưng lại không còn điên cuồng nữa. Nếu Bạch Tiểu Thuần chỉ là có hơi chênh lệch một chút so với gã thì gã còn có thể đọ sức tiếp. Nhưng hôm nay, gã tâm phục…

“Còn lại lần cuối cùng, Bạch sư huynh đã khai sáng ra một cái truyền kì chưa từng có người làm được. Đến cùng thì hắn có thể…khai sáng thêm cái kì tích kia hay không!”

“Thật đáng giá a, cho dù phải nhịn ở đây vài ngày tính ra cũng rất đáng giá!”

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều tập trung nhìn chăm chăm vào Bạch Tiểu Thuần. Hơi thở của bọn họ dồn dập, ánh mắt đầy mong chờ mãnh liệt, dù là Từ trưởng lão cũng không dời mắt khỏi hắn, trong lòng cũng đầy khiếp sợ.

Rất nhanh sau đó, Bạch Tiểu Thuần cũng chợt động, sắc mặt đầy ngưng trọng bắt đầu lấy ra phần tài liệu cuối cùng. Sau khi chỉnh lý từng gốc thảo dược với thời gian khác nhau rồi phối hợp lại, ném vào trong Đan lô. Hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết thôi động địa hỏa.

Lúc này thời gian dần trôi qua, xung quanh cũng bất chợt yên tĩnh đến mức mọi người còn có thể nghe được tiếng tim mình đập đều đặn. Tình cảnh chờ đợi như vậy, tới một nén nhang sau…

Một tiếng nổ vang dữ dội xuất hiện, bên trong Đan Lô không tản ra sương mù thất bại khi luyện đan, nhưng cũng không có bất kì Đan hương nào tản ra, khiến đám người xung quanh cũng nổi lên đầy tâm tư.

“Thất bại rồi sao?” Hứa Bảo Tài cảm thấy môi khô miệng đắng lại.

Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt một chút, nhưng trong lòng hắn lại hiện lên một vài suy đoán, hai mắt cũng dần sáng lên.

Lúc này, mọi người chợt nhìn thấy bên trong Đan lô vậy mà xuất hiện ánh sáng bảy màu rực rỡ từ trong khẽ hở mà lóe ra. Từ trưởng lão đột nhiên tiến lên xem xét, chỉ nhìn thấy trong Đan lô ánh tím kia vậy mà có một khúc Mặc Linh hương chừng một tấc, ánh mắt nhất thời lộ ra một tia vui vẻ!

"Trung phẩm!"

Từ trưởng lão cười to đồng thời hất tay áo lên thu tất cả Đan lô cùng với túi dược thảo, còn cả những Mặc Linh hương vừa được luyện chế ra chỉ trong cái phất tay áo này.

“Khảo hạch lần này, Bạch Tiểu Thuần, Hàn Kiến Nghiệp, Đỗ Lăng Phỉ, Trần Tử Ngang, Triệu Nhất Đa, năm người các người thành công tấn chức Dược đồ. Bạch Tiểu Thuần. . . Đệ nhất, lấy được năm ngàn điểm cống hiến!"

Lão vừa nói ra, thì mọi người xung quanh cũng chợt xôn xao ầm ĩ lên, thanh âm bàn luyện huyên náo khắp phương.

“Mười lần, toàn bộ mười lần đều thành công!”

“Không chỉ thế, lần cuối lại luyện ra được …Trung phầm. Thân là Dược đồ vậy mà có thể luyện ra được Trung phẩm Linh dược!”

Không chỉ có Hứa Bảo Tài, Đỗ Lăng Phỉ hay Hàn Kiến Nghiệp, tất cả mọi người đều rung động chưa từng có.

Bạch Tiểu Thuần cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn còn chưa cẩn thận quan sát Trung phẩm Linh dược duy nhất mà mình vừa luyện chế được. Lúc này lại bị Từ trường lão lấy đi mất, trong lòng hắn tràn dâng đầy bất mãn, nhưng nhìn đối phương bên kia hắn lại cảm thấy mình vô phương biểu hiện ra bên ngoài.

Bạch Tiểu Thuần bèn thở dài, lúc này hắn đã mệt mỏi đến không thể chịu nổi bèn bước xuống quảng trường. Một đường đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn đầy cuồng nhiệt và kính nể. Bọn hắn cũng biết, mười lần luyện chế thành công của Bạch Tiểu Thuần, tuyệt đối không phải nhờ may mắn, mà những lần suy tư kia của hắn người khác cũng càng không thể làm được nổi.

“Chúc mừng Bạch sư huynh đã lập được kì tích, thành tựu chưa từng có!”

"Bạch sư huynh, tiểu muội có chút khó hiểu ở thảo mộc, chẳng hay huynh có thể giúp đỡ cho tiểu muội một chút…”

Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới trợn trừng mắt, hắn quá tập trung tinh thần trong quá trình luyện đan, khi nhìn thấy phản ứng của mọi người lúc này mới biết được mình có thể làm náo chuyện lớn rồi. Nhưng nhìn thấy đồng môn xung quanh nhiệt tình như vậy thì hắn cũng không khỏi cảm động mà vội vàng chắp tay cúi đầu chào mọi người.

Lúc này trong lòng hắn cũng đầy vui vẻ, dù sao chuyện tình tiểu Ô Quy lúc trước hắn không có cơ hội giương danh trước sự chú mục của vạn chúng, bây giờ coi như được bù đắp lại chút ít cảm giác được tâng bốc đó.

Thậm chí đối với nữ đệ tử nhờ hắn hỗ trợ chút ít, Bạch Tiểu Thuần không chút do dự đồng ý. Hắn còn bất chợt nhắc nhở một số đệ tử gọi hắn là Bạch sư huynh rằng tên mình là Bạch Tiểu Thuần, đề phòng đối phương không biết tới.

Đang lúc đắc ý thì hắn chợt cảm nhận trong đám thanh niên có người hung hăng nhìn chằm chằm mình. Bạch Tiểu Thuần liếc một cái đã nhận ra đối phương chính là một kẻ trong đám hâm mộ Chu Tâm Kỳ, thấy sắc mặt gã đầy bất thiện vội tranh thủ lách người ra ngoài rồi nhanh chóng rời khỏi.

Một đường rảo bước về tới tiểu viện, vào trong căn nhà gỗ thì Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy đầu óc choáng váng mỏi mệt. Mấy ngày luyện dược vừa rồi khiến tâm thần hắn tiêu hao không ít, bèn ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc thẳng đến hai ngày.

Đến trưa ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần cũng mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi đờ đẫn nhanh chóng bị rũ hết khỏi người. Hắn thở dài khi nhớ tới khối trung phẩm Linh dược duy nhất mình luyện ra đã bị Từ trưởng lão cầm đi, khi kiểm tra lệnh bài thân phận thấy có thêm năm ngàn điểm cống hiến mới cảm thấy có chút an ủi.

Có điểm cống hiến rồi, Bạch Tiểu Thuần lại chuẩn bị tiếp tục luyện dược để tu hành Bất tử Trường Sinh công, vì vậy hắn tính toán đi ra ngoài một chuyến, thu mua bảy tám dược phương, lựa thêm một loại bổ sung nguyên khí, rồi chuẩn bị thêm một lượng lớn thảo dược nữa.

Mọi chuyện nhanh gọn vô cùng. Nhưng khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía chính là trên đường đi, một vài người nhìn thấy hắn chợt biến sắc mặt lại, thậm chí có một kẻ trong đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ còn nhìn hắn cười lạnh rồi lấy ra ngọc giản như đang truyền âm.

Bạch Tiểu Thuần vội khẩn trương, sau khi chẩn bị xong xuôi thảo dược cũng không về tiểu viện mà đi thẳng tới Luyện Dược các, dùng toàn bộ điểm cống hiến còn lại mua luôn một năm sử dụng rồi chui vào bên trong.

“Làn này chủ quan quá rồi…hừ, chờ ta đi ra, sau khi Bất Tử Thiết bì của ta đại thành, bọn chúng dám đến gây chuyện với ta, tới một tên ta bóp một tên, tới mười tên…ta sẽ đi tìm chưởng tòa!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng. Hắn đã quyết định ở luôn bên trong Luyện Dược các mà không bước ra nữa, rồi bắt đầu luyện dược.

Hắn có thể đoán được trong hai ngày mình lăn ra ngủ kia, chuyện liên quan tới việc hắn tấn chức Dược đồ hẳn cũng đã dần lan truyền ra khắp nơi, thậm chí không bao lâu hẳn là đã tới mọi ngóc ngách của Hương Vân sơn rồi.

Mà thực tế cũng gần giống như vậy, trong tông môn lúc này cũng không thiếu người hoài nghi Bạch Tiểu Thuần…chính là tiểu Ô Quy!

Bằng không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, đều là Thảo mộc, Linh thú đại thành, nhất là chuyện Bạch Tiểu Thuần luyện ra được trung phẩm Linh dược, còn luyện dược thành công toàn bộ mười lần.

Những kẻ hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia càng thêm xuất động, thậm chí đám người hâm mộ Đỗ Lăng Phỉ cũng tham gia vào, nhưng bọn hắn không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại cảnh giác đến như vậy, cư nhiên không trở về tiểu viện mà lưu lại Luyện Dược các. Khi bọn hắn cho người tìm hiểu, thì biết được Bạch Tiểu Thuần vậy mà mua luôn một năm thời gian luyện dược bên trong, thì lại càng thêm tức giận bừng bừng.

Có điều bọn hắn cũng không có gan xông vào Luyện Dược các, hơn nữa cũng có chút cố kỵ thân phận Bạch Tiểu Thuần, chỉ có thể tróc nã hắn rồi hung hăng dạy dỗ thu thập một phen mà thôi. Dù gì những chuyện nhỏ nhặt này thì tông môn cũng sẽ không quản, tài nghệ không bằng người thì không thể trách người khác được.

Nhìn thấy không còn cách nào khác, đám người này đành ôm theo oán hận mà bỏ đi. Chỉ là trong đám người lại có một tên thanh niên mặt rỗ, nhìn Luyện Dược các đầy lạnh lẽo, khóe miệng cũng dần nhếch lên đầy âm lãnh.

“Cho dù có trốn ở chỗ này, ta lại không có biện pháp lôi ngươi ra hay sao chứ? Đánh biểu đệ Trần Phi của ta thì cũng thôi đi, còn dám khi dễ Chu sư muội mà ta yêu thích, lại khi dễ Đỗ sư muội, người mà ta yêu thích nhất. Ngay cả người mà ta vừa mới nhìn trúng gần đây là Hầu sư muội cũng đều luôn miệng nhắc đến ngươi. Bạch Tiểu Thuần, cho dù người có chút ít tư chất thảo mộc, nhưng ta muốn ngươi chết cũng không có gì khó khăn!” Trong lòng kẻ này cười lạnh một tiếng, gã chính là tên đệ tử nội môn họ Tiền, Tiền Đại Kim!

Bạch Tiểu Thuần lúc này trong phòng Luyện Dược các lại rất nhàn nhã tự tại. Mỗi ngày hắn luyện dược, nếu không thì tu hành Bất tử Trường Sinh công. Ngày ngày trôi qua, Bất tử Trường Sinh công của hắn cũng có tiến triển rõ rệt.

Làn da toàn thân càng thêm cứng cỏi, tốc độ và lực lượng cũng vượt trội hơn lúc trước.

“Hai ngày nữa, Bất tử Thiết bì của ta sẽ hoàn toàn đại thành!” Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, ánh mắt dâng lên đầy mong chờ.

Nhưng hoàng hôn hôm này, đột nhiên lại có một đạo thanh quang từ nơi giao nhận nhiệm vụ tông môn bay tới thẳng đến Linh Dược các, ánh sáng này không gây ảnh hưởng tới màn phòng hộ lầu các này mà nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trong phòng.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nhìn kỹ, đó là một miếng lệnh bài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.