Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 58: Ngoan cố chống cự!



Dịch: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Đêm mưa, sấm sét ầm ầm, tia chớp đan xen chớp lóe ngang dọc bầu trời khiến khung cảnh nơi này lúc lóe sáng, lúc tối, tiếng sấm ì ùng, từng hạt mưa lớn như hạt đậu liên tiếp rơi đầy trên mặt đất thành từng tràng âm thanh rào rào.

Từ xa nhìn lại, trời đất lúc này như hoàn toàn bao phủ trong màn mưa, như một phiến mờ ảo đầy xơ xác và tiêu điều đến khôn cùng.

Trên mặt đất, cả người Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hai mắt vằn đỏ đang rướn hết sức lực mà chạy đi, vội vàng hướng thẳng về phía trước. Thỉnh thoảng lại hung hăng đạp xuống đất rồi nhảy lên như một mũi tên sắc bén rời khỏi cung rồi xé gió lao đi.

“Sống sót, chúng ta đều phải…sống sót!” Bạch Tiểu Thuần run rẩy, miệng hắn liên tục lẩm bẩm câu này, trong đầu thì luôn hiện lên hình ảnh của Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi.

Bóng đen tử vong buông xuống như dung hòa vào làm một với màn mưa này, khiến bốn phía như càng thêm băng hàn.

Xung quanh hắn, có tám thân ảnh đang ở vị trí khác nhau cũng nhanh chóng truy kích lại. Còn có thêm Trần Hằng, lúc này vì gã đang ở khoảng cách xa nhất so với mọi người, nhưng tốc độ gã lại cực nhanh, từ phương xa kia hóa thành một đạo cầu vồng xuyên thẳng qua màn mưa. Gã càng lúc càng bay nhanh, khiến cho màn mưa cũng phát ra từng tràng thanh âm ào ào mỗi khi gã lướt qua.

“Ngươi trốn không thoát, không có kẻ nào chạy ra được trận pháp do lão tổ gia tộc Lạc Trần ta bố trí!”Trong mắt Trần Hằng chợt lóe lên đầy sát cơ.

Đoạn đường đuổi giết ba người đối phương, cho dù là hắn cũng không nghĩ tới, mấy tên đệ tử ngoại môn Linh Khê tông vậy mà có thể chạy trốn tới mức độ này, đến lúc này chỉ còn vài ngày nữa là bọn hắn đã chạy ra khỏi phạm vi trận pháp của lão tổ rồi. Hơn nữa cái tên đang bị bọn hắn truy sát lại có tu vi không hề tầm thường, không nói tới chuyện giết ngược lại hết đám người Trần Việt, mà đoạn đường này hắn còn diệt sát thêm vài tên tộc nhân Lạc Trần gia trong đợt truy sát tiếp theo này.

Điều này càng khiến gã thêm khẳng định, đối phương nhất định là một trong hai người thanh danh hiển hách nhất bờ Nam Linh Khê tông này, là Thượng Quan Thiên Hữu, hoặc là Lữ Thiên Lỗi mà thôi. Vì dù sao nơi này vẫn nằm trong phạm vi khống chế của bờ Nam Linh Khê tông, tình huống bình thường thì những người bên bờ Bắc cũng sẽ không xuất hiện.

“Thiên kiêu Linh Khê tông…” Sát cơ trong mắt Trần Hằng càng thêm mãnh liệt, thậm chí bên trong còn ẩn ẩn thêm chút hưng phấn.

Sấm sét nổ vang, Bạch Tiểu Thuần cắn răng bay nhanh, hơi thở đầy gấp gáp, linh khí trong cơ thể hắn cũng tiêu hao nhanh chóng. Lúc này, trời đất đã trở thành một phiến mơ hồ, như một hung thú Viễn cổ đang há to miệng rộng mà che đậy toàn bộ trời xanh bốn phía lại.

Đột nhiên, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đỏ ngầu đầy hung hãn nhìn về một hướng phía trước. Rồi màn mưa phía trước cách hắn mười trượng đột nhiên chấn động, rồi một lực lượng mạnh mẽ khiến cho hàng loạt hạt mưa vỡ nát tung tóe ra, ập đến thẳng vào mặt Bạch Tiểu Thuần.

Bên kia màn mưa, một thân ảnh tộc nhân Lạc Trần đầu tiên đã xuất hiện chặn đường Bạch Tiểu Thuần!

Là một tên nam tử trung niên có một vết sẹo dài trên mặt, nhìn qua đầy vẻ hung ác, tu vi Ngưng khí tầng bảy Đại viên mãn. Lúc này gã cất bước tiến đến, cây búa khổng lổ trong tay phải theo sát người mang đến một hồi gió lớn thổi đến. Ngay khi tới gần thì gã thét dài, nghiêng mặt đưa hai tay cầm lấy búa hung hăng chém xuống!

“Cút về cho ta!” Thanh âm của tên nam tử này ầm ầm như sấm động, vang vọng bốn phía.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ ngầu, cả người cũng không chút dừng lại, ngay khi búa của đối phương giáng xuống, tay trái hắn đã biến thành màu đen, trong nháy mắt đó trực tiếp đụng thẳng vào búa kia.

Ầm một tiếng, tay trái Bạch Tiểu Thuần nắm lấy lưỡi búa, lực đạo to lớn khiến cho nước mưa tung tóe văng ra khắp xung quanh.

Cảm giác đau nhức kịch liệt truyền tới, máu tươi rớt ra, nhờ có Bất tử Thiết bì cường hãn được Bạch Tiểu Thuần triển khai toàn lực, mà bàn tay hắn tuy tràn ra máu tươi, nhưng cũng không hề bị đứt gãy.

Nam tử trung niên cau mày, dùng sức kéo một cái. Nhưng nắm tay của Bạch Tiểu Thuần tựa như kìm sắt vẫn nắm chặt lấy lưỡi búa, cái vận sức kéo lưỡi búa về của gã này cũng không mảy may rung chuyển được.

Một màn này khiến nam tử trung niên kia chợt biến sắc, lúc gã ngẩng đầu lên nhìn lại đã thấy đôi mắt đầy điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần đang nhích đến gần mình!

Loại điên cuồng này, gã chưa từng nhìn thấy trên người của ai khác, mà chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt quen thuộc đó trong trên những hung thú đang trong tuyệt cảnh ở Lạc Tinh sơn mạch mà thôi!

Một màn này khiến cho gã nam tử trung niên giật thót mình lại. Trong nháy mắt, gã bèn xuất ra mấy đạo sáng phòng hộ khắp toàn thân từ trên xuống dưới, hai tay cũng không chút do dự buông cây búa ra, cả người lùi nhanh lại phía sau.

Gã nhanh, nhưng Bạch Tiểu Thuần…còn nhanh hơn!

Tay trái Bạch Tiểu Thuần vừa chế trụ cái búa đó, tay phải hắn cũng bắt đầu chuyển sang màu đen, ngay khi ánh chớp vừa xẹt ngang qua bầu trời, thì tay phải đen kịt của hắn cũng đã xuất hiện trước mặt tên nam tử trung niên này.

Nháy mắt đã tới gần rồi xuyên thấu qua màn sáng phòng ngự bên ngoài thân thể của gã nam tử trung niên, thanh âm két két vang lên, màn sáng phòng hộ kia vỡ vụn ra từng cái một, tay phải Bạch Tiểu Thuần với khí thế như chẻ tre nháy mắt như xuyên thấu hết thảy. Mà ngay thời khắc này, dường như Bạch Tiểu Thuần lại ở vào trong một loại trạng thái cực hạn, khiến cho Toái Hầu Tỏa của hắn như có khác biệt lớn so với bình thường.

Vậy mà…có một hấp lực bạo phát ra từ trong lòng bàn tay hắn. Khiến tên nam tử trung niên đang lùi ra sau, đột nhiên khựng lại. Ngay khi gã còn chưa kịp phản ứng lại, thì thế giới trước mắt gã cũng đã bị bàn tay màu đen của Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn thay thế!

Ầm một tiếng, tay phải Bạch Tiểu Thuần trực tiếp nắm vào trên cổ của tên nam tử trung niên kia, gương mặt đầy tàn nhẫn mạnh mẽ bóp một cái!

Rặc một tiếng!

Ánh mắt tên nam tử trung niên này lộ ra một vẻ không cách nào tin được, máu tươi trong miệng tràn ra, thậm chí gã còn không kịp kêu lên một tiếng nào. Toàn bộ xương cốt trên cổ gã đã bị bóp nát, đầu gã vì vậy mà rơi thẳng xuống dưới đất, tắt thở bỏ mình!

Cho đến lúc gần chết đi, hai mắt của gã vẫn đầy vẻ hoảng sợ. Gã biết rõ đối phương cường hãn, ngay từ đầu cũng có chuẩn bị đầy đủ, xuất thủ cũng không vì truy sát đối phương mà chỉ muốn cầm chân hắn nhằm kéo dài thời gian. Gã hoàn toàn không nghĩ tới tên đệ tử ngoại môn Linh Khê tông nhỏ gầy vậy mà lại cường hãn đến trình độ này.

Ngay khi nam tử trung niên này vừa tử vong, thì hai đạo thân ảnh phía xa xa cũng đang dốc hết tốc lực mà đến đây. Trong đó có một người có tu vi ngang bằng với Trần Việt, Ngưng khí tầng tám.

“Trần Trung!” Nhìn thấy tên nam tử trung niên này tử vong, hai người kia nhất thời đau buồn mà gầm lên.

“Đây là các ngươi bức ta đó!” Tay phải của Bạch Tiểu Thuần hất ra, ném thi thể của tên nam tử này xuống đất. Lúc này hơi thở hắn dồn dập, cả người nhoáng lên nhanh chóng đổi hướng chạy như điên mất hút. Toàn thân hắn run rẩy, chỉ là trong đôi mắt hắn lúc này là một vẻ hung bạo còn mãnh liệt hơn cả lúc trước.

Hắn thừa hiểu bản thân không thể bị cản trở mà dừng lại được. Hơn nữa ý định của hắn là đánh lạc hướng đám tộc nhân gia tộc Lạc Trần, nên hắn nhanh chóng đổi hướng chạy đến một mảnh sơn mạch liên miên trùng điệp không dứt phía xa xa kia.

Rặng núi này không nằm trong ranh giới địa đồ nên cũng không có tên, chỉ là nằm dọc theo phiến sơn mạch không thuộc về Lạc Tinh sơn mạch, thậm chí sơn mạch này càng thêm trùng điệp núi non. Mà kinh người hơn, là mưa tại nơi này dường như trút xuống nhiều hơn hẳn, sấm sét phần lớn cũng sẽ được ngưng tụ xuống nơi này.

Ngẩng đầu nhìn lên còn có thể thấy được vô số tia chớp liên tiếp nhau bổ xuống hình thành nên những quả cầu lôi đình mà ầm ầm nổ tung trong màn mưa.

Thở hắt ra một hơi, Bạch Tiểu Thuần lại cắm đầu chạy tiếp. Phía sau hắn là hai tên tộc nhân gia tộc Lạc Trần đang truy đuổi gắt gao, thậm chí bốn phía lúc này đều có thể nhìn thấy đám tộc nhân Lạc Trần gia tộc đang từ xa xa mà đổ dồn về đây.

Hơn nữa còn có một đạo cầu vồng, là Trần Hằng, đang lao nhanh tới đây.

Đám tộc nhân Lạc Trần gia tộc càng tới gần, thì khoảng cách giữa Bạch Tiểu Thuần và khu rừng rậm dãy sơn mạch này càng gần lại. Lúc này, còn khoảng mười trượng nữa, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng đã ướt nhẹp, hắn mạnh mẽ đạp xuống mặt đất lấy đà rồi tung người lên, nhìn qua như đang chuẩn bị nhảy vào rừng rậm trong sơn mạch này.

“Ngăn hắn lại!” Trần Hằng còn đang ở phía xa thét ra thanh âm vang vọng.

Đúng lúc này, thì hai tên tộc nhân gia tộc Lạc Trần đang đứng gần Bạch Tiểu Thuần nhất, trong đó có một tên Ngưng khí tầng tám vội gầm nhẹ lên, nắm lấy tên Ngưng khí tầng bảy còn lại, hai người nhìn nhau, rồi lập tức nhận ra suy nghĩ của đối phương. Thân thể tên Ngưng khí tầng bảy nhanh chóng co người lại như một quả bóng, rồi bị tên Ngưng khí tầng tám kia mạnh mẽ quăng mạnh tới phía trước.

Rầm một tiếng, thời khắc này gã như ngưng tụ ra toàn bộ lực lượng tu vi rồi bộc phát ra, tốc độ thân thể của tên tộc nhân Ngưng khí tầng bảy đang co lại như quả bóng kia nhanh chóng bạo tăng, trong tiếng gào thét đó đã nhanh chóng xuyên thẳng qua màn mưa, chớp mắt đã đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần.

Nháy mắt đã lao tới gần, tu vi của tên tộc nhân Ngưng khí tầng bảy được triển khai mà tiến đến truy kích Bạch Tiểu Thuần. Tiếng nổ lớn vang rền, cả người Bạch Tiểu Thuần dừng lại, rồi hắn quay người bấm niệm pháp quyết điều khiển thanh mộc kiếm gào thét lao tới tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc này. Có điều, tên này dường như không còn để ý tới sinh tử của mình nữa mà tùy ý để cho thanh mộc kiếm xuyên qua người, ngay khi sắp chết, khóe miệng y còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Cả người y chợt vang lên một tiếng rồi nổ tung, hóa thành vô số huyết nhục rồi dần hiển lộ thành một sợi dây thừng bằng huyết nhục muốn quấn quanh người Bạch Tiểu Thuần lại.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi, cả người lùi về phía sau. Nhưng ngay khi hắn đang phân tâm lùi lại thì một tiếng rít xé gió từ sau lưng hắn truyền đến, là một mũi tên!

Là từ tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám bắn ra, thanh đại cung đang cầm trên tay gã vẫn còn đang rung rung chấn động.

Căn đúng ngay thời điểm mấu chốt khi Bạch Tiểu Thuần không cách nào né tránh được, thế cục từ sự phối hợp cực kì tài tình với tên tộc nhân Ngưng khí tầng bảy không tiếc tử vong lúc nãy mà hình thành!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chợt lóe sáng nhìn một màn nguy cơ trước mắt, cả người hắn như bị cưỡng ép dừng lại rồi như chủ động mà tiến đến mũi tên xé gió kia.

Một tiếng phập vang lên, mũi tên xé gió này nhanh chóng lao tới cắm thẳng trên người Bạch Tiểu Thuần, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới khiến sắc mặt hắn tái mét lại.

Ngay lúc mũi tên này xuyên qua vai phải của hắn, lại như bị xương cốt trong người hắn kẹp chặt mà kẹt lại không xuyên thấu qua được. Chất liệu của mũi tên không tầm thường, lực đạo to lớn từ một tên Ngưng khí tầng tám bắn ra, lại bị xương cốt kẹp chặt lại, do vậy mà cả người Bạch Tiểu Thuần bị hất thẳng ra, nhờ vậy tránh được sợi dây thừng bằng huyết nhục kia quấn quanh người!

Phập một tiếng!

Mũi tên nhọn mang theo cả thân thể Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ đâm thẳng vào một gốc đại thụ ngay sát rìa của khu rừng rậm này, dính thẳng cả người Bạch Tiểu Thuần bên trên thân cây!

Mà tên tộc nhân Lạc Trần bắn ra mũi tên cách đó không xa lộ ra ánh mắt vui mừng, cả người gã nhoáng một cái nhanh chóng tới gần Bạch Tiểu Thuần, đồng thời tay phải giương cung lên sẵn sàng bắn ra mũi tên thứ hai diệt sát Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn nếu tình thế có xảy ra biến hóa!

Xa xa, những tên tộc nhân Lạc Trần gia tộc khác đều lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, cả đám đồng loạt gào thét mà lao đến. Nhưng lúc này, Trần Hằng đang cấp tốc tiến đến chợt biến sắc mặt lại.

“Coi chừng!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.