- Lại nói tiếp chính là "Bối", không cần nói nhiều, đây là thứ ngươi đã có đủ, cuối cùng là "Phàm", đây cũng là trọng điểm, nhìn thì nó trái ngược lại với "Vong", kì thực không phải vậy, ngươi có cảm giác nguy cơ nhưng phải bảo trì nội tâm bình tĩnh, nhất định không thể loạn, phải ổn định, cho dù là chuyện gì cũng phải ổn định, nhớ rõ, tất cả có ta!
Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, lời hắn nói dường như còn mang theo ma âm mê hoặc lòng người, toàn thân Triệu Thiên Kiêu nhiệt huyết sôi trào, tâm tình bành trướng.
Đám người Thần Toán Tử nghe Bạch Tiểu Thuần nói có đạo có lý, sau đó còn nghe hắn giải thích cặn kẽ nội tâm chấn động không nhẹ, thậm chí không tự chủ cẩn thận lắng nghe, ẩn ẩn cảm thấy nghe Bạch Tiểu Thuần nói những lời này, nói không chừng sau này sẽ trợ giúp rất lớn với bản thân.
Cũng chỉ có Tống Khuyết nội tâm khinh thường nhưng lại đầy mâu thuẫn, không biết nên nghe tiếp hay không.
- Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta còn chưa nói xong.
Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, Triệu Thiên Kiêu cầm âấy bầu rượu rót cho mình và Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần bưng chén rượu lên uống cạn, sau khi thắm giọng mới tiếp tục nói.
- Mới vừa nói là Doanh Tự Quyết chính là vì muốn các ngươi hiểu tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta tung hoành tình trường mấy chục năm, hiện tại ta nói cụ thể cho ngươi biết.
- Ngươi phải biết rằng, trong tình trường cần biết mình biết người, hợp ý, ngươi phải để nàng thích ngươi, đầu tiên cần công hãm chính là hảo hữu của nàng, ngươi phải làm cho bọn họ nói tốt về ngươi vào bất cứ thời điểm nào, cho dù ngươi không tốt cũng là tốt!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo vẻ chắc chắc, cho nên lời hắn nói càng mang theo sức thuyết phục.
Thần Toán Tử ở bên cạnh vỗ đùi cái đét, trong mắt hắn tỏa ra hào quang sáng ngời, hắn lập tức ngồi ngay ngắn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, bộ dáng vô cùng sùng bái, hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần nói rất đúng.
Bạch Tiểu Thuần có chút không vui lườm Thần Toán Tử một cái, hắn tiếp tục nói.
- Ngươi phải biết rằng có rất nhiều nữ tu sĩ không có cảm giác an toàn, nhất là Tu Chân giới tàn khốc này càng như vậy, cho nên... Ngươi phải thỏa mãn cảm giác an toàn cho nàng, chẳng khác gì đóm sáng trong bóng tối, như vậy nàng không tự chủ mà sinh ra ỷ lại vào ngươi, một khi làm được như vậy ngươi đã thành công bước đầu tiên.
Bạch Tiểu Thuần nói rất bình thản, Triệu Thiên Kiêu nghe xong hớn hở kích động không nhỏ.
Thần Toán Tử đã mình quên, hắn nhanh chóng lấy ngọc giản ra khắc những lời này vào trong, cho dù Triệu Thiên Kiêu và hai tùy tùng càng nhìn Bạch Tiểu Thuần càng sợ hãi.
- Mục đích của hai điểm này, nói trực tiếp một chút là vì hấp dẫn nàng! Sau khi ngươi hấp dẫn nàng chú ý tới mình, ngươi có còn phải làm ra vẻ tỳ bà che nửa mặt, ngươi phải cho nàng cảm giác thần bí, cho nên nàng tiến ngươi lui, nàng lui ngươi tiến, trải qua mấy lần như vậy nhất định sẽ cho nàng cảm giác muốn ngừng mà không được, như vậy... Hắc hắc, nàng sẽ mắc câu!
- Ngươi xem, biểu hiện ra là nàng chủ động tiếp cận ngươi, trên thực tế ngươi đã đạt được mục đích chính thức theo đuổi nàng.
- Năm đó ta ở trong Huyết Khê Tông, dì nhỏ của Khuyết nhi đã bị ta dùng chiêu này thu lấy.
Bạch Tiểu Thuần nói rất cao hứng, hắn lại chỉ vào Tống Khuyết.
Sắc mặt Tống Khuyết đen lại, nội tâm của hắn bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục hắn hiểu ra vì sao dì nhỏ của mình rất chướng mắt nam tử lại khăng khăng một mực với Bạch Tiểu Thuần...
- Ta nhất định phải cho dì nhỏ biết rõ bộ mặt thật sự của Bạch Tiểu Thuần!
Tống Khuyết cố tình rời đi nhưng lại cảm thấy Bạch Tiểu Thuần nói những phương pháp kia rất có lợi cho mình sau này, lại không nỡ rời đi, vì vậy trong lòng tìm lý do để tiếp tục ngồi ở đây, lại vãnh tai lên lắng nghe.
Toàn thân Triệu Thiên Kiêu chấn động, hắn nhìn thấy biểu lộ của Tống Khuyết thì biết rõ Bạch Tiểu Thuần nói không sai, vì vậy tin tưởng Bạch Tiểu Thuần tới mức tôn làm thánh nhân.
- Nói tới đây ngươi vẫn chưa hoàn toàn thắng lợi trên tình trường, còn có nguy hiểm rất lớn, cho nên chúng ta phải củng cố một chút.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mọi người bị ngôn từ của mình chấn nhiếp, nội tâm càng đắc ý hơn, ba ngày qua hắn câu thông với hồn Dạ Táng, cũng bị ngôn từ của Dạ Táng làm rung động.
- Ta biết rõ!
Triệu Thiên Kiêu lập tức hưng phấn trả lời.
- Củng cố giống như tu luyện, sau khi đột phá cảnh giới mới cần ổn định trạng thái, ta hiểu nên làm thế nào.
- Ngươi không hiểu!
Bạch Tiểu Thuần lườm hắn, lập tức bắt bẻ.
- Ngươi hiểu chỉ là làm thế nào để tình cảm phong phú hơn, nhưng làm thế là không đúng, cần biết như gần như xa mới là cảnh giới chí cao, ngươi phải kích thích cảm xúc của nàng, ngươi phải làm cho nàng cảm giác ngươi sẽ mất đi bất cứ lúc nào, chỉ có như vậy nàng mới bị trói chặt!
- Ngàn vạn không thể ở cùng nhau quá lâu, bởi vì như thế mới có thể cho nàng cảm giác tình cảm này có được không dễ, mới có thể quý trọng, mới có thể khăng khăng một mực với ngươi, phải nhớ kỹ, càng dễ dàng đạt được sẽ không quý trọng.
Bạch Tiểu Thuần nói đến đây lộ ra hồi ức và cảm khái, giống như đắm chìm vào trong tình sử nào đó, thưởng thức tuổi trẻ năm xưa.
Nhưng trên thực tế những lời sau cùng hắn nghe Dạ Táng nói rõ, vì vậy dùng thời gian nửa nén ngang sửa sang lại trong đầu.
Nhưng trong thời gian nửa nén nhang đó lại làm Triệu Thiên Kiêu bội phục Bạch Tiểu Thuần đầu rạp xuống đất, hắn cảm thấy trên người Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều câu chuyện tình cảm xưa cũ.
Kỳ thật đổi lại là lúc khác, dùng tâm tính trải qua rèn luyện của Triệu Thiên Kiêu sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhưng bản thân hắn thật sự quá ưa thích Trần Nguyệt San lại bị lời nói của Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp, hoàn toàn đi theo tiết tấu của Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn mới mất đi sức phán đoán bình thường.
- Ngươi phải cho mình thời gian, làm bộ như chính mình từ từ tiếp nhận nàng...
Bạch Tiểu Thuần than thở giống như lưu lại hồi ức trong mắt, thì thào những lời này giống như quên mình đang trợ giúp Triệu Thiên Kiêu, mà là đang đắm chìm trong hồi ức của mình.
- Kể từ đó sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, ngươi có thể cho nàng vui mừng lớn, thuận lý thành chương trở thành đạo lữ của nàng, sau những quá trình lúc trước, nàng lo được lo mất và vui sướng, nhất định sẽ cảm động, như vậy chúc mừng Triệu sư huynh ngươi rồi, ngươi đã thành công!
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, dường như thoát khỏi hồi ức và chúc mừng Triệu Thiên Kiêu.
- Nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, Triệu sư huynh, cảm tình không dễ, chuyện tình trường phải dùng tất cả tâm cơ thủ đoạn, cho nên cuối cùng không được vứt bỏ nó, nếu không sẽ gặp thiên khiển!
Bạch Tiểu Thuần nói ra mỗi câu mỗi chữ giống như đang tuyên truyền giác ngộ, tâm thần Triệu Thiên Kiêu chấn động rất mạnh, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đã khác biệt, hắn hít sâu một hơi rồi đứng lên cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.
- Triệu Thiên Kiêu ta thề, nếu có thể kết thành thiên lý với Nguyệt San sư muội, cuộc đời này chỉ có một đạo lữ là nàng, nếu làm trái lời thề này trời tru đất diệt!
Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu nghiêm túc, trong mắt mang theo thận trọng, khi nói những lời này càng hạ quyết tâm sắc đá.