- Muốn mở ra cần lực lượng thiên địa trùng kích... Mặc dù tu vi của ta không đúng, thế nhưng mà... Không có nghĩa ta không có biện pháp khác.
- Hồn tháp nho nhỏ, ta sẽ cho ngươi xem thủ đoạn của Bạch gia gia!
Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, hào quang lóe lên, hắn lại lấy một cái thùng nước lớn.
Thùng nước cao hơn người, rộng chừng năm thước, vừa mới xuất hiện đã có linh lực xuất hiện, trong thùng là một thùng nước... Thông Thiên Hà!
Năm đó Bạch Tiểu Thuần còn ở Nghịch Hà Tông, bởi vì chuyện ma quái trong mặt nạ làm loạn, dọa hắn sợ nên ngâm mặt nạ vào trong nước, về sau hắn cũng quên chuyện này, lúc này hồn tháp cần lực lượng thiên địa khổng lồ mới mở ra được, sau đó hắn nhớ lại trong túi trữ vật của mình còn có thứ này.
- Nước Thông Thiên Hà là đồ vật trân quý trong Man Hoang, ta có một thùng lớn như vậy, không nói giàu có nhất cũng xem như đại tài chủ.
Bạch Tiểu Thuần liếm môi nhìn thùng lớn trước mặt mình, hắ rất đắc ý, cũng ngạo nghễ nhìn thùng nước.
- Thùng lớn như vậy, bên trong ẩn chứa linh lực đủ giúp ta trùng kích phong ấn.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn nâng tay phải bấm niệm pháp quyết và điểm về phía trước, lúc này trong hồn tháp xuất hiện hấp lực nuốt nước Thông Thiên Hà vào bên trong, cũng dùng nước trùng kích phong ấn.
Cả hồn tháp rung động rất mạnh, linh thức của Bạch Tiểu Thuần cũng dung nhập theo, hắn quan sát phong ấn bị nước Thông Thiên Hà oanh kích, hắn phát hiện phong ấn có dấu hiệu vỡ vụn nhưng lại khép lại tự nhiên.
Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết tăng thêm nước Thông Thiên Hà, vào lúc nước Thông Thiên Hà rút đi phân nửa thì phong ấn trong hồn tháp mất đi năng lực khép lại, nó bắt đầu sụp đổ.
Đột nhiên trong phong ấn xuất hiện cái khe, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, tâm thần rung động, một tia khí tức lan ra ngoài
Hắn dùng linh thức cảm nhận linh thức một chút, toàn thân hắn rung động rất mạnh, hắn hít thở dồn dập và sợ hãi ngây người.
- Đây là... Đây là...
Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, lại bấm niệm pháp quyết ngăn cản nước Thông Thiên Hà trùng kích, hắn dùng toàn lực rút nước Thông Thiên Hà trở về.
Cũng may động tác của hắn rất nhanh, nước Thông Thiên Hà trong hồn tháp rất rút đi, phong ấn không sụp đổ nữa, lại mất đi năng lực khôi phục, bảo trì trạng thái bị tàn phá, giống như chỉ cần thêm một chút lực là có thể phá hủy.
Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh hô hấp, sắc mặt không ngừng biến hóa, hắn liên tục hít sâu vài lần, lúc này dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hồn tháp.
- Ta cảm giác khí tức này vượt qua Thiên Nhân... Khí tức cực kỳ tương tự lá cây trải qua luyện linh hai mươi mốt lần, đây... Đây là tồn tại vượt qua Thiên Nhân, chẳng lẽ là... Bán Thần, trời ạ, trong tháp này phong ấn cái gì?
Bạch Tiểu Thuần miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn ràng, sau đó hắn cẩn thận dùng một tia linh thức thăm dò phong ấn, hắn run rẩy tiến vào khu vực khủng bố kia.
Trong linh thức của hắn, phong ấn đầy khe hở, dường như hơi động vào sẽ sụp đổ, Bạch Tiểu Thuần do dự một chút, hắn cảm nhận một tia khí tức tràn ra, khí tức này sinh áp bức rất nặng lên tâm thần hắn.
- Xong rồi, ta lại gặp rắc rối...
Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, hắn suy nghĩ trước khi rời đi phải nhìn rõ mới được, vì vậy hắn cắn răng khống chế linh thức của mình tới gần, hắn từ khe hở tiến vào khu vực phong ấn.
Hắn không dám tiến vào quá sâu, hắn chỉ vào một bộ phận cũng đủ nhìn đại khái tình hình trong phong ấn.
Nơi này tồn tại một không gian khác.
Trong không gian này có màu xám, sâu trong hào quang có một lão giả đang ngồi.
Gương mặt lão giả đầy nếp nhăn, không có tóc, trên người có chín trăm chín mươi chín khóa sắt phong ấn trói hắn lại nơi này.
Khí tức trên người hắn vượt qua Thiên Nhân rất nhiều, Bạch Tiểu Thuần cảm giác lão giả giống như thần linh, chỉ một tia uy áp cũng làm hắn run rẩy.
- Đây là... Bán Thần sao...
Bạch Tiểu Thuần ngoài tháp ngừng thở, hắn xuyên tâấu qua linh thức nhìn thấy tất cả, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc này còn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hắn sợ đối phương chú ý, hắn cẩn thận khống ché linh thức lui ra phía sau, nội tâm đã nghĩ kỹ, hắn không muốn hồn tháp nữa.
Thời điểm linh thức Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, bỗng nhiên lão giả mở mắt ra, trong nháy mắt hắn mở mắt ra thân thể của hắn đã có chút cải biến, lại không còn là hình người, hắn hóa thành cự mãng ba đầu, biến hóa này làm Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết.
- Tiền bối tha mạng...
Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết muốn thu hồi linh thức ra khỏi hồn tháp, hắn nhanh chóng dừng lại, bởi vì hắn phát hiện lão giả bị khóa sắt khóa chặc, thân thể hắn cũng không phải thực chất, nhìn sang có chút mơ hồ, trừ chuyện đó ra, hắn còn có cảm giác lão giả không trọn vẹn...
Quan trọng hơn là, hắn mặc dù mở mắt ra rất uy nghiêm nhưng trong mắt mang theo mờ mịt, dường như hắn đã mất đi ý thức.
- Tàn hồn?
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, ánh mắt hơi run run, sau khi quan sát cẩn thận hắn mới dám xác định.
- Bán Thần tàn hồn!
Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, sau khi xác định liền xem xét một phen, lúc này mới chậm rãi lui ra ngoài, lúc thu hồi linh thức, phải mất một lúc hắn mới khôi phục tinh thần, hắn cảm khái khi nhìn hồn tháp thủy tinh.
- Có Thiên Nhân Hồn sẽ có Bán Thần Hồn, dù hồn trong tháp không trọn vẹn thì cũng là Bán Thần Hồn.
- Rất rõ ràng, bản thể hồn này không phải tu sĩ, mà là con hung thú tu vi Bán Thần... Có lẽ là đại năng vô số năm trước lại bị người diệt sát, hồn phách không trọn vẹn, hoặc là bị người ta phong ấn, hoặc là bản thân nó tự phong ấn mình trong tháp...
Bạch Tiểu Thuần ngậm miệng, hắn cảm giác lần này nhặt được bảo, hắn lại dùng linh thức quan sát, cho đến buổi trưa ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thuần mới chấm dứt dò xét, ánh mắt hiểu ra.
- Đúng là tàn hồn không có ý thức, nó dung hợp với tháp này... Một khi tháp diệt thì hồn bị phong ấn cũng mất đi, hồn của nó sẽ nổ tung khi tháp hủy diệt, từ đó hình thành khí tức hủy diệt lan tỏa ra chung quanh, chỉ sợ cho dù là Thiên Nhân cũng bị trọng thương khi đối mặt với lực trùng kích.
- Rất hiển nhiên, đây chính là kiện pháp bảo sử dụng một lần!! Trữ hồn chỉ là công năng thêm vào mà thôi, hoặc là thủ đoạn mê hoặc?
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn không nghĩ tới là tồn tại thế nào lại cầm Bán Thần tàn hồn luyện thành pháp bảo sử dụng môt lần.
Hắn có t không thể tưởng tượng nổi nhìn hồn tháp trong tay, thậm chí món đồ chơi có thê uy hiếp Thiên Nhân lại rơi vào trong tay mình.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng cao hứng nhưng tóc gáy cũng dựng đứng.
- Là trùng hợp sao...
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, nhớ lại tình hình sau khi mình truyền tống đến Man Hoang, gặp được mọi chuyện... Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng đáng sợ...
Sau khi ngây người một lúc, Bạch Tiểu Thuần thu hồi hồn tháp, hắn ngẩng đầu triệu hoán hai hồn tu bộ lạc Hắc Sơn đến đây, hai người nhanh chóng đi vào trong động phủ Bạch Tiểu Thuần, không biết vì sao Bạch Tiểu Thuần lại triệu hoán, lúc này khẩn trương ôm quyền bái kiến.