Trận thiên kiêu chiến này, lại thành toàn Trương Đại Bàn…thậm chí đám người Chưởng môn nhìn về phía y cũng mang đầy vẻ hiếu kỳ. Nhất là Chưởng môn, sau khi nhìn thoáng qua y thì cả người lão bất giác chấn động.
“Niệm lực!!!” Thần sắc lão đầy ngưng trọng, vừa nói ra thì toàn bộ chúng trưởng lão và Chưởng tòa đang ở bốn phía chợt thất kinh, khi nhìn kỹ lại thì ánh mắt của mọi người đều trở nên sáng ngời.
Hứa Mị Nương đã mang Lữ Thiên Lỗi đi chữa thương chưa về, nếu không thì lúc này nàng nhất định cũng thể hiện ra một vẻ không thể tin nổi trên mặt.
“Đứa nhỏ mập mạp này đã được Mị Nương sư muội đưa về trên núi từ khi còn bé, cuối cùng đã có tiền đồ rồi. Luyện linh dưỡng niệm, Niệm mạnh Linh mạnh. Kẻ này sau này nên được bồi dưỡng trọng điểm!” Chưởng môn mừng rỡ, chậm rãi nói.
“Lại nói, nha đầu Khinh Nhu kia cũng không tệ, tuy không bằng Thiên Hữu nhưng bản thân cũng có cơ duyên riêng. Nàng ta có đặc thù duyên pháp với Hộ Sơn kiếm Thanh Phong Sơn, bây giờ đang tập trung cảm ngộ tại Thanh Phong động. Nếu như thành công, tương lai Thanh Phong sơn cũng có thể có thêm một Kiếm Linh Thủ Hộ giả!” Chưởng tòa Thanh Phong sơn mỉm cười tiếp lời.
Ngay khi một bên bờ Nam của chiến đài ngập chìm trong tiếng hoan hô thì thì bờ Bắc lúc này đầy trầm mặc, trận thiên kiêu chiến đến lúc này cuối cùng đã kết thúc, Chưởng môn cũng đã tuyên bố kết quả.
Bạch Tiểu Thuần, trở thành Đệ nhất ngoại môn Thiên kiêu chiến Hai bờ Nam Bắc! Dùng thân phận này tấn chức lên đệ tử nội môn!
Ban thưởng đi Chủng Đạo sơn Thiên Giác Các, có tư cách lựa chọn một một kiện Ngưng Khí chí bảo!
Đồng thời, ban thưởng một lần cơ duyên cảm ngộ thần thông tại Linh Khê Tông bí cảnh! Nhưng cơ duyên này dùng lúc Ngưng Khí có chút lãng phí, có thể đoạt được danh hiệu đệ nhất thì nhất định có thể Trúc cơ, cho nên cơ duyên đó lúc Trúc cơ sử dụng mới mang lại hiệu quả cảm ngộ tốt nhất.
Cuối cùng còn khen thưởng thêm một vạn Linh thạch!
Cùng lúc đó, Trịnh Viễn Đông còn đặc biệt khen thưởng mười đệ tử đứng đầu, khen thưởng danh xưng Thiên kiêu, tấn chức đệ tử nội môn. Sau đó, mọi người cũng dần rời đi.
Bờ Bắc ảm đạm, bờ Nam đầy phấn chấn, những vị thiên kiêu kia càng đầy phức tạp, ánh mắt Quỷ Nha dán chặt vào bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, thở dài, vẫn cảm thấy không phục như trước mà quay người rời đi.
Những thiên kiêu bờ Bắc khác như Công Tôn huynh muội cũng đều nắm chặt tay lại, kể cả Từ Tung cũng không ngoại lệ, nguyên một đám đều quyết định sau khi trở về núi thì sẽ lập tức bế quan!
Đến mức như Chu Tâm Kỳ, cũng cảm thấy như không quá chân thật, nàng nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt có chút hoảng hốt. So với chuyện của nàng, thì người cảm thấy chuyện này hoàn toàn không chút chân thực chính là Thượng Quan Thiên Hữu.
Cả người gã bất chợt đầy ảm đạm, xung quanh hầu như không có ai nhìn đến gã. Việc gã chủ động đánh lén đã trở thành một sự sỉ nhục vĩnh viễn lưu trong lòng của mọi người ở Bờ Nam này.
Cười thảm một tiếng, Thượng Quan Thiên Hữu hung hăng nắm chặt tay lại.
“Lúc này mới chỉ Ngưng Khí mà thôi, Trúc Cơ…ta nhất định sẽ là người đầu tiên Trúc Cơ, vượt qua Bạch Tiểu Thuần, vượt qua Quỷ Nha!” Mang theo chấp nhất, Thượng Quan Thiên Hữu kiên cường với niềm kiêu ngạo của mình mà hóa thành cầu vổng đi xa.
Thời gian dần qua, toàn bộ người nơi này cũng đã tản đi hết. Thiên kiêu chiến đã chấm dứt, thế nhưng ảnh hưởng của tràng chiến trận này mới chỉ vừa bắt đầu lan tỏa.
Từ thời khắc này, cái tên Bạch Tiểu Thuần đã được truyền khắp hai bờ Nam Bắc. Nhất là bờ Bắc, tên của hắn không ai không biết, nhưng lại trở thành một từ cấm kị!
Đó chính là kẻ thù chung của toàn bờ Bắc, là tên vô sỉ đã sỉ nhục toàn bộ bờ Bắc!
Nhất là Bắc Hàn Liệt, sau khi gã được sư tôn mang về núi thì lập tức bế quan, cũng không còn mặt mũi mà nhìn người. Đến mức con Đại Cẩu kia cũng bị hắn giải khai khế ước, trực tiếp ném vào bờ Bắc, vứt bỏ hoàn toàn quyền sở hữu.
Tuy đầu Dạ Hành Thú này không hề tầm thường nhưng cũng không ai dám điều khiển, chính vì vậy mà Đại cẩu kia dần trở thành một con Dã Cẩu, thỉnh thoảng cũng có thể vô tình nhìn thấy thân ảnh của nó tại bốn ngọn núi bờ Bắc này…
Vô số đệ tử bờ Bắc đều điên cuồng tu hành, cả đám đang hăng hái thì bị nghẹn khuất lại như vậy khiến cho tất cả đều phát thệ, nhất định một ngày nào đó phải để cho Bạch Tiểu Thuần phải trả giá thật lớn, huyết tẩy sỉ nhục!
Thậm chí bờ Bắc lúc này còn hình thành nên một tổ chức tự phát được gọi là Diệt Thuần Liên Minh, sứ mạng của tổ chức này chính là tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần!
Còn về phần Trương Đại Bàn, cũng vì thiên kiêu chiến mà danh khí hoàn toàn được lưu truyền ra ngoài, khúc đối chiến cuối cùng giữa Quỷ Nha và Bạch Tiểu Thuần, bảy tám bảo vật Luyện linh được đem ra quá chân thực đến rung động lòng người.
Cho nên Trương Đại Bàn bỗng chốc trở thành thiên kiêu mới của Tử Đỉnh Sơn. Rất nhiều người đã đến bái phỏng, hi vọng có thể đạt được tình bằng hữu với Trương Đại Bàn, để hắn Luyện linh cho mình.
Trương Đại Bàn cũng phi thường đắc ý, thế nhưng lại dè dặt, cũng không phải người nào cũng Luyện linh cho. Hắn càng như thế, càng được người khác xem trọng, đến ngay cả Hứa Mị Nương cũng triệu kiến Trương Đại Bàn đi qua xem xét một vài nghi vấn. Nàng cũng đầy bất ngờ, nhất là khi nhìn thấy Niệm lực tồn tại trên người Trương Đại Bàn!
Cuối cùng đành nghiêm cấm Trương Đại Bàn Luyện linh cho người khác, thậm chí còn nói, trừ phi y Luyện thành công bảo vật luyện linh năm lượt cho Bạch Tiểu Thuần, nếu không thì y không được phép Luyện linh cho người khác.
Chuyện này khiến Trương Đại Bàn đầy kinh ngạc, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
“Luyện linh vô cùng thần bí. Có lẽ giữa hài tử Bạch Tiểu Thuần kia và Trương Đại Bàn có mối liên hệ thâm sâu nào đó…hỗ trợ lẫn nhau, lại giúp nhau đại thành!” Hứa Mị Nương nhìn Trương Đại Bàn rời đi, trong lòng có chút suy nghĩ nhưng cũng không truy hỏi kỹ lưỡng. Dù sao tôn chỉ của Linh Khê Tông chính là mặc kệ đệ tử có duyên pháp riêng của bản thân, không được tham lam, nếu không chính là xúc phạm tới gốc rễ của tông môn, sẽ phải chịu trách phạt rất nặng. Hơn nữa thân phận của Bạch Tiểu Thuần không tầm thường, cho dù là nàng cũng không có biện pháp tùy ý gây khó dễ đấy.
Linh Khê Tông vạn năm không suy, càng ngày càng lớn mạnh, cũng do điều Thiết luật này là một trong những nguyên nhân trọng điểm hình thành.
Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần cũng đã nhận y phục và lệnh bài của đệ tử nội môn, rồi theo Từ trưởng lão phụ trách nội môn Hương Vân Sơn hướng dẫn, hắn thu xếp lại hành lý rồi rời khỏi tiểu viện nơi hắn cư ngụ mấy năm qua.
Đệ tử nội môn, được ở tại động phủ có Linh Khí đậm đặc!
Cái gọi là Động phủ, chính là Động thiên chi Phủ, bên trong có Càn Khôn. Bạch Tiểu Thuần vốn là đệ nhất Thiên kiêu chiến, lựa chọn động phủ, hắn tất nhiên lựa Động phủ tốt nhất. Phía sau Hương Vân Sơn, nơi cuối con đường nhỏ dẫn lên núi, một động phủ u nhã tĩnh mịch nhưng lại có Linh khí nồng đậm.
Trong Động phủ có năm gian phòng nhỏ, trên đỉnh phòng đều có khảm Dạ Minh Châu tỏa ra hào quang. Hơn nữa ở ngoài đại sảnh còn có một con suối nhỏ nước chảy róc rách, đồng thời rất ấm áp, tạo thành một hồ nước nóng nhỏ khoảng mười trượng, bên trong còn có vài con cá nhỏ thích ứng điều kiện nước này đang bơi lội.
Toàn bộ động phủ tuy đơn giản nhưng cũng rất được chăm chút, phòng Luyện dược, Bế quan thất, Linh thực khu, Thí Pháp địa, đều hoàn toàn đầy đủ.
Thậm chí còn có thêm hai Khôi lỗi tu vi Ngưng khí năm tầng chuyên phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Bạch Tiểu Thuần. Mỗi gian phòng nhỏ trong động phủ cũng có trận pháp riêng, trận pháp đại sảnh một khi được mở ra thì mỏm đá phía trên chợt như hư ảo mà lộ ra bầu trời, ban đêm có thể nhìn thấy ánh trăng, ánh sao bên ngoài. Toàn bộ động phủ còn có thêm một đại trận, một khi mở ra, cho dù là tu sĩ Trúc cơ cũng khó mà phá vỡ trong nhất thời nửa khắc được.
Nhìn thấy vậy Bạch Tiểu Thuần đầy thỏa mãn, trong lòng đầy kinh hỉ. So sánh với nơi này, tiểu viện của hắn lúc trước quá thật quá đơn sơ, hắn đầy cao hứng mà tiễn Từ trưởng lão. Trước khi đi, Từ Trưởng lão còn dặn dò Bạch Tiểu Thuần đến linh các nội môn lựa lấy một môn công pháp mà Lý Thanh Hậu đã chỉ định, sau đó mới rời đi.
“Đáng tiếc là Đỗ Lăng Phỉ không ở trong tông môn, nếu không cùng ngâm trong bồn tắm này thì thật là tốt biết bao a.” Bạch Tiểu Thuần chợt cảm khái. Nghĩ tới Hầu Tiểu Muội chợt cảm thấy vui vẻ, thầm hạ quyết tâm tìm cơ hội mang Hầu Tiểu Muội đến đây một chuyến, cùng nhau tắm suối nước nóng chỗ này rồi nhìn trời sao đêm.
“Ta là một người có lý tưởng, có lẽ nên để cả hai người Hầu Tiểu Muội và cả Đỗ Lăng Phỉ cùng ngâm trong bồn tắm này mới phải a.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ ngợi, sâu sắc tự nhận thấy ý nghĩ của mình lúc trước quả thực quá chân thực nhỏ bé rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần rời khỏi động phủ, bước trên con đường nhỏ đi ra thì phát hiện ra cách động phủ mình không xa còn có một tòa động phủ nữa.
Hai động phủ cách nhau cũng chỉ khoảng mười trượng, cửa động gần như đối diện nhau. Lúc này trận pháp trên động phủ kia cũng mở ra, xem ra cũng có người cư trú nơi này, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy khá ngạc nhiên bèn nhìn thêm vài lần, sau đó mới thu lại ánh mắt mà bước đi.
Bạch Tiểu Thuần tiêu sái một đường đi tới lưng chừng ngọn núi, nơi này hầu như không có đệ tử ngoại môn mà chỉ lác đác vài đệ tử nội môn mà thôi.
Nhân số cũng không nhiều, chủ yếu là bế quan, hoặc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Mặc dù vậy, cũng không chút ảnh hưởng tới việc Bạch Tiểu Thuần chủ động ho khan trước mặt đám người bọn họ, bày ra một bộ dáng đầy khen thưởng. Sau khi đối phương hết sững người thì cũng cúi chào xưng hô một tiếng Bạch sư thúc.
Cứ một đường đi như vậy, trong tiếng kêu gọi Bạch sư thúc khiến tinh thần Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, nghênh ngang đi vào trong Hương Vân sơn nội môn linh các, nơi mà đệ tử nội môn học tập các loại công pháp.
Mỗi đệ tử mới tấn chức lên đệ tử nội môn đều có thể đến đây lựa chọn một môn công pháp mà không phải trả phí tổn. Bạch Tiểu Thuần vừa mới tới đã được các đệ tử phụ trách Linh các tranh thủ đứng dậy bái kiến, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới vui mừng vỗ vỗ vai của đối phương, rồi mới lựa chọn.
"Thiên Địa trảm?"
"Thủy Hỏa chân ý!"
"Cửu Thiên Diệt Địa Quyết?"
Nhìn tới nhìn lui nửa ngày, công pháp nhiều đến mức hoa cả mắt nhưng hắn cũng chưa biết nên chọn cái gì, dường như bộ nào tu luyện cũng rất lợi hại. Cuối cùng hắn cũng thấy được bộ công pháp mà theo như lời Từ trưởng lão, đó là Lý Thanh Hậu chỉ định cho bản thân hắn tu hành.
"Long Tượng hóa hải kinh?" Bạch Tiểu Thuần cầm một miếng ngọc giản, dung nhập Linh lực nhìn vào. Rồi nhanh chóng trợn to hai mắt, lời nói đầu của Long Tượng hóa hải kinh này khiến cho da đầu của Bạch Tiểu Thuần như muốn vỡ ra.
“Con người đều có gông cùm xiềng xích. Bất luận là tu vi hay thân thể đều tồn tại sinh mệnh bổn nguyên, không thể nào có thể đột phá được gông cùm xiềng xích…lão phu sáng tạo ra công pháp này thích hợp cho Ngưng Khí tu hành, dù cho không thể phá được gông cùm xiềng xích nhưng cũng có thể chạm đến ngưỡng cảm ngộ được!”
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi sâu, hắn đột nhiên nhớ tới lời vị lão nhân thủ mộ mặc áo bào đen đã từng cứu mình một mạng năm đó từng nói tới.
“Năm quyển Bất Tử có thể đột phá được Ngũ đại xiềng xích, năm quyển Trường Sinh có thể phá giải Ngũ đại phong ấn vĩnh hằng!”
Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy Long Tượng Hóa Hải Kinh quả nhiên không tầm thường bèn nhìn lại kỹ lưỡng lần nữa, rồi hắn dần nhíu mày. Hắn phát hiện ra công pháp này nhìn qua cũng không có lực lượng long trời lở đất, thậm chí so với những thuật pháp kinh người mà lúc nãy Bạch Tiểu Thuần có nhìn qua thì có uy lực cũng không bằng, nhưng lại là công pháp hoàn mỹ nối tiếp với Tử Khí Ngự Đỉnh công, hơn nữa còn có thể đề thăng tỷ lệ Trúc cơ thành công!
Đối với Trúc cơ, nhiều năm trước Bạch Tiểu Thuần đã coi đây là mơ ước tha thiết của mình. Lúc này nghĩ đến, trái tim trong lồng ngực hắn cũng trở nên đập loạn liên hồi.
Long Tượng Hóa Hải Kinh này chỉ có ba tầng phân biệt, tương đương với Ngưng Khí tầng chín, Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn và tầng cuối cùng là…Trúc cơ!
Luyện tới tận cùng, thân thể có được lực lượng Long Tượng, Linh lực trong cơ thể cũng tràn đầy như biển cả, cái quan trọng nhất chính là có được trụ cột thâm hậu không gì sánh được. Sau khi Trúc cơ thì đối với bất kì thần thông công pháp nào đều có thể dung hợp mà không xuất hiện bài xích hoặc đi nhầm đường.
Có thể nói tuy bình thường nhưng thực chất là không hề tầm thường!
“Vậy lựa lấy công pháp này vậy!” Bạch Tiểu Thuần lập tức quyết đoán. Không kể là trong lời nói đầu đề cấp tới gong cùm xiềng xích, hay là đề cao tỷ lệ Trúc cơ thành công, vấn đề gì cũng khiến Bạch Tiểu Thuần động tâm. Hắn cầm Long Tượng Hóa Hải Kinh bước ra phí Nội mội linh các, sau khi đồi xong công pháp này thì hắn cũng đi về động phủ của mình.
Nhìn thấy đả tới động phủ của mình, bất chợt Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn sang động phủ đối diện, đúng lúc này đại môn động phủ cũng được mở ra, rồi một thân ảnh nữ tử bước ra ngoài. Nhìn thấy thân ảnh này, Bạch Tiểu Thuần vốn đang định bước vào động phủ chợt khựng người dừng lại.
“Ồ? Tâm Kỳ sư điệt!!!” Bạch Tiểu Thuần lập tức đầy kinh hỉ, trong thiên kiêu chiến, Chu Tâm Kỳ đứng cách hắn khá xa nên không có cơ hội nghe đối phương gọi mình một tiếng sư thúc. Lúc này nhận thấy Chu Tâm Kỳ vậy mà làm hàng xóm của mình, hắn lập tức cao hứng không thôi.