Nhất Niệm

Chương 23: C23: Sự Thật Đau Lòng





Minh Thành Hữu ngồi bên mép giường, quay lưng về phía cô. Phó Nhiễm định mặc lại áo.

"Có phải cô tưởng rằng chúng ta thật sự có thể vĩnh viễn nằm chung một chiếc giường mà không bao giờ xảy ra chuyện gì không?"

Phó Nhiễm giơ cao hai tay, bỗng có một ánh mắt đột ngột phóng qua, cô không có khả năng chống đỡ: "Minh Thành Hữu, anh có người mình yêu, hơn nữa chúng ta đã đồng ý...".

"Phó Nhiễm, tôi chưa từng thích ai. Vả lại, tôi đã hứa hẹn gì với cô?"

Cánh tay Phó Nhiễm co rụt lại trước ngực, chiếc áo ngực màu đen vì hơi thở gấp gáp mà phình to. Cô định đứng dậy, nhưng lại bị một bàn tay lớn ấn vai xuống. Phó Nhiễm gập hai chân lại, mái tóc dài đen nhánh bung ra, xõa xuống người: "Nếu anh đã biết tôi chỉ giả vờ say, vậy tức là những lời Tống Chức nói lúc trước tôi cũng không thoát được. Minh Thành Hữu, tôi không còn nguyên vẹn, anh còn muốn hay không?".

"Chuyện khi nào?"

"Mấy năm trước."

"Với ai?"

Phó Nhiễm nhìn chăm chăm lên trần nhà: "Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu".

"Cô có phân biệt được giữa quan hệ rồi và chưa quan hệ không?" Minh Thành Hữu khẽ nheo mắt lại, nằm sát bên cạnh Phó Nhiễm. Phó Nhiễm quay mặt sang, biểu cảm có phần sửng sốt: "Anh... anh có ý gì?".


Thấy cô có phản ứng ấy, Minh Thành Hữu thả lỏng đôi mắt, cơn giận ban nãy cũng tan thành mây khói. Anh vòng một tay ra đỡ gáy, bờ môi khẽ cong lên, nở một nụ cười có phần tàn nhẫn: "Để tôi kể cho cô chuyện này".

Chẳng hiểu sao, trái tim Phó Nhiễm như rớt xuống đột ngột, trơ trọi và bất lực, tựa hồ bị ai sống chết dìm xuống biển khơi, cho dù là một bè gỗ cũng không tìm thấy để bám trụ.

"Không phải tôi chưa từng nghĩ đến ngày này, cùng lắm thì về nhà. Minh Thành Hữu, không giấu gì anh, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ vĩnh viễn ở lại trong nhà anh. Tôi biết trong mắt mấy người, mình là đứa trèo cao."

Minh Thành Hữu ngồi bật dậy, lại bỗng nhiên chống hai cánh tay sang hai bên người Phó Nhiễm. Anh lắc đầu: "Phó Nhiễm, cô cứ quay về như thế, ăn nói sao với bố mẹ cô?".

"Không cần giải thích, chỉ cần đây là một con đường có thể hướng tới hạnh phúc của tôi, tôi tin là..."

"Ha ha ha..." Anh dường như đã nhịn rất lâu nên tiếng cười này mới thiếu kiểm soát như thế. Mái tóc cắt ngắn vì những động tác quá khích ấy mà dính chặt vào vành tai người đàn ông. Minh Thành Hữu giơ một tay ra giữ chặt đầu Phó Nhiễm: "Trước ngày đính hôn, có phải cô đã vào bệnh viện một lần vì bụng dưới đau kịch liệt không?".

Phó Nhiễm khẽ cắn môi, lời nói ra tựa hồ phiêu diêu bất định nhưng lại chân thực vang vọng bên tai: "Phải thì sao?".

"Chính mẹ cô đi cùng cô phải không?" Anh lăng trì từng dao từng dao, Phó Nhiễm mất hết khả năng đáp trả: "Hai người đã tới bệnh viện Thị Lập. Người khám cho cô trùng hợp lại là bác sỹ tư của bố tôi. À, không, không phải trùng hợp, nên nói là đã được cố tình sắp xếp, mẹ tôi nói để người khác kiểm tra bà không yên tâm. Phó Nhiễm, hôm đó thật ra cô không ốm đau gì, chẳng qua là ăn phải đồ ăn không đảm bảo, nhưng cô lại bị đưa đi khám phụ khoa, đúng không?".

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

"Cô tưởng cô quay về, nhà họ Phó vẫn chào đón cô sao? Bản báo cáo chứng nhận lớp màng đó của cô vẫn nguyên vẹn giờ này còn ở trong tay tôi. Nếu không, đến cả cửa lớn của nhà họ Minh cô cũng đừng hòng được bước chân vào!"

"Anh... Anh nói đủ chưa?"


Đầu óc Phó Nhiễm rơi vào hỗn độn, hoàn toàn đánh mất cả khả năng tư duy. Anh ta nói gì cô cũng phải tin ư? Nhưng Minh Thành Hữu nắm bắt mọi chuyện rõ như lòng bàn tay, đến cả tên của bác sỹ điều trị cũng nói ra được, nếu đây không phải là một cái bẫy đã được giăng mắc từ trước, thì còn biết giải thích thế nào?

Người dẫn cô chui đầu vào đó, không, phải là người đẩy cô vào đó không ai khác, chính là mẹ đẻ của cô.

"Phó Nhiễm, mấy suy nghĩ ngây thơ đó sau này còn tồn tại trong đầu cô nữa hay không?"

Phó Nhiễm dùng sức đẩy Minh Thành Hữu xiêu vẹo, thê thảm bò dậy, hai tay túm lấy chỗ quần áo vương vãi trên giường và dưới đất rồi lao ra khỏi phòng. Minh Thành Hữu không ngăn cản. Phó Nhiễm vội vàng chạy xuống nhà, cũng không bật đèn, trốn vào một góc mặc lại từng bộ quần áo. Túi xách của cô ở ngoài cửa lớn, Phó Nhiễm cầm lấy túi rồi ra ngoài vẫy một chiếc taxi.

"Xin hỏi cô đi đâu?"

"Đường Tây Lân."

"Ồ, chỗ đó là nơi người giàu sống đấy."

Sống mũi Phó Nhiễm cay cay, cô giơ tay lên che miệng đi: "Bác tài, phiền bác hạ cửa xe xuống, được không ạ?".

"Thời tiết này mở cửa để chết cóng à?"

"Mở đi ạ, cháu say xe."


Nghe vậy, người tài xế mới hạ cửa sau xuống một cách không tình nguyện.

Phó Nhiễm nhớ lại cảnh tượng khi vợ chồng nhà họ Vưu đưa cô tới nhà họ Phó, họ nói muốn đưa cô tới gặp bố mẹ đẻ. Cô đứng bên ngoài bức tường cao chót vót đó đợi rất lâu mới nhìn thấy Phạm Nhàn dắt tay Vưu Ưng Nhụy bước ra. Thẩm Tố Phân vừa gạt nước mắt vừa gọi "Nhụy Nhụy". Hôm ấy, cô nhớ rất rõ ràng. Vưu Ưng Nhụy còn nhỏ đã được mặc những bộ quần áo đẹp vô cùng. Cô ta ôm lấy cánh tay Phạm Nhàn khóc nức nở. Phó Tụng Đình đứng sau lưng họ, sắc mặt cũng không dễ coi.

"Mẹ, mẹ, con không muốn đi, mẹ không cần con nữa sao?"

Phạm Nhàn giữ chặt tay Phó Tụng Đình, gào khóc rồi bắt đầu cầu xin: "Ông à, đừng vậy, đừng để Nhụy Nhụy đi...".

Phó Nhiễm đứng trước cửa lớn, nghe thấy Phó Tụng Đình nghiêm giọng nói một câu: "Lẽ nào cả con ruột bà cũng không cần nữa?".

Dường như Phạm Nhàn đã mềm lòng, nhìn Vưu Ưng Nhụy vẫn đang đứng cạnh nắm chặt tay mình không buông, buộc phải nghẹn ngào nói thêm: "Vậy hãy giữ Nhụy Nhụy lại, chúng ta nuôi được mà. Cả hai đứa đều là con của tôi, chúng ta không thiên vị đứa nào cả...".

Thẩm Tố Phân lao ra giữ chặt lấy Vưu Ưng Nhụy, ngay cả người chồng đứng bên cũng chạy tới giúp sức. Cảnh tượng ấy mới hỗn loạn làm sao...

Ký ức của Phó Nhiễm vẫn còn như mới. Hôm đó cô mặc một bộ đồ thể thao không đẹp chút nào, thân hình cao ráo gầy gò đứng dưới mái hiên. Cô nhìn chằm chằm mũi chân mình, ngây người một lúc. Họ đều đang tranh giành một cô con gái bao bối mà đối với họ là vô giá, chẳng ai chú ý tới cô. Phó Nhiễm không quan tâm. Mặc cho cô xinh xắn như thế, mặc cho cô cao ráo như thế, nếu là bình thường, tuyệt đối là người nổi trội hơn cả khi đứng giữa một đám đông.

Vưu Ưng Nhụy cuối cùng vẫn bị đưa đi. Xe taxi rẽ ở góc đường, không còn nhìn thấy đuôi xe đâu nữa.

Phạm Nhàn ôm lấy Phó Tụng Đình khóc lóc thảm thiết. Phó Nhiễm yên lặng đứng trước mặt họ. Cô nhìn thấy Phó Tụng Đình ngẩng đầu lên nhìn, đợi lâu như vậy nhưng cô vẫn không thấy Phạm Nhàn quay lại.

Gió lạnh buốt giá, sắc lẹm, tấn công dòng máu nóng nhiệt huyết bên trong cơ thể con người. Phó Nhiễm đẩy cửa, bước xuống xe. Cô cảm nhận được rõ ràng dòng máu trong người mình đã lạnh ngắt.

Cửa lớn nhà họ Phó đóng chặt, ngọn đèn trang trí trong vườn u lạnh mà cô đơn hắt lên mặt người, từ xa nhìn lại, cảm thấy đủ ghê rợn.

Cánh cửa đó...


Phó Nhiễm nắm chặt từng lan can sắt chắc chắn. Tới tận bây giờ cô vẫn hoài nghi, cánh cửa này đã khi nào mở vì cô chưa?

Cái lạnh trong cơ thể như đóng băng lại. Bỗng nhiên, một dòng nước nóng bỏng trào ra khóe mắt. Phó Nhiễm trở tay không kịp, vội vàng giơ tay lên gạt, tiếc là càng lau càng chảy tợn, đến cả khóe miệng cũng đã nếm được vị mặn chát độc nhất vô nhị của nước mắt.

Cô vẫn đứng ngoài lan can như bốn năm trước, bên trong là một gia đình ấm áp, dễ chịu. Phó Nhiễm co người sang bên. Trước nay, tường vy là loài hoa cô thích nhất, lúc này cành hoa đã lan ra tận bên ngoài tường bao, mờ mờ ảo ảo phác họa một tia sáng quạnh quẽ. Phó Nhiễm bịt chặt miệng, ngồi sụp xuống, chân cô mềm nhũn, cứ thế chống lưng lên bức tường không chút nhiệt độ.

Hôm sau, Minh Thành Hữu tinh thần sảng khoái trở về Y Vân Thủ Phủ. Thấy anh về một mình, Lý Vận Linh chau mày hỏi: "Tối qua con đi đâu? Tiểu Nhiễm đâu?".

"Mẹ không ngủ với bố, mới sáng sớm đã đến đây làm gì thế ạ?"

"Bớt cợt nhả đi. Quản gia Tiêu nói hai đứa đã tới biệt thự trên sườn núi?"

"Vâng."

"Vậy sao chỉ có một mình con quay về?"

"Cô ấy mệt rồi." Minh Thành Hữu sải dài bước chân, ngồi xuống bên cạnh Lý Vận Linh. Anh vắt hai chân vào nhau, dáng vẻ nhàn nhã ung dung, nói một câu hàm ý sâu xa: "Cô ấy không đi đâu được đâu, sẽ ngoan ngoãn quay về đây thôi".

Minh Thành Hữu đoán, với cá tính của Phó Nhiễm, thà phải tình nguyện quay về đây, cô cũng sẽ không có suy nghĩ trở lại nhà họ Phó nữa.

Anh thoải mái là được, chẳng quan tâm Phó Nhiễm có thoải mái không.

Hết chương 22



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.