Nhất Niệm

Chương 61: C61: Con Đường Chúng Ra Tự Lựa Chọn





Khiếm Khôn đổi chủ, điều này cũng có nghĩa Minh Thành Hữu hoàn toàn đánh mất thực quyền.

Trang nhất trên tất cả các báo đều là khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Minh Tranh. Trong cuộc chiến tranh đoạt di sản chốn hào môn này, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy chính là một con ngựa đen.

Cùng một thời điểm, nhà họ Phó công bố tin tức đơn phương đề nghị xóa bỏ hôn ước với nhà họ Minh.

Ngay từ ngày đầu nhậm chức, Minh Tranh đã thực hiện một cuộc cắt giảm biên chế với quy mô lớn. Tất cả những người trước đây trung thành với Minh Thành Hữu, không một ai thoát nạn. Công ty được thay máu bằng một nguồn nhân sự hoàn toàn mới, nghe nói đó đều là những nhân viên đã đi theo Minh Tranh nhiều năm liền.

Điều này đủ để chứng minh thêm một lần nữa rằng Minh Tranh đã sớm trù bị mọi chuyện từ trước.

Những thứ trong phòng làm việc của Minh Thành Hữu sau khi đóng gói xong thì được đích thân người thư ký mới nhậm chức mang đến tận cửa. Nói một cách văn vẻ thì từ giờ trở đi anh có thể ngồi nhà mà hưởng thụ, đợi tới cuối năm lại được chia cổ tức.

Khoảng nửa tháng sau, chuyện này mới dần dần bình lặng.

Hôm nay là cuối tuần, Phó Nhiễm cố tình dậy rất muộn, không ngờ lại đúng lúc bắt gặp Vưu Ưng Nhụy trên bàn ăn.

Phòng của cô ta vẫn được Phạm Nhàn giữ gìn, thường thì cứ mỗi tối thứ Bảy, Vưu Ưng Nhụy lại qua đêm ở đây, sau đó sáng hôm sau sẽ ăn sáng cùng hai người họ.

Phó Nhiễm ăn mặc nghiêm chỉnh đi ra, bỗng thấy Vưu Ưng Nhụy khoanh hai tay trước ngực, đứng đan hai chân vào nhau trước cửa phòng cô, hình như đang đợi cô ra ngoài.

"Có chuyện gì sao?"

"Phó Nhiễm, cô đúng là nhẫn tâm thật đấy." Vưu Ưng Nhụy nhìn cô nửa cười nửa không. Phó Nhiễm khép cửa phòng lại: "Chuyện này có liên quan gì đến cô không? Có cần cô phải mất công đứng chờ sẵn trước cửa phòng tôi không?".

"Cô tưởng tôi thích xen vào chuyện của cô à?" Vưu Ưng Nhụy nghiêng người: "Mẹ bảo tôi gọi cô xuống nhà ăn sáng. Tôi chỉ chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao một người thông minh như Minh Thành Hữu lại điêu đứng trong tay cô được".

Sắc mặt Phó Nhiễm toát ra vẻ không vui. Cô dĩ nhiên không thích Vưu Ưng Nhụy chỉ tay chõ mũi vào chuyện của mình: "Cô không phải tôi, càng không phải anh ấy, sao tôi phải nghe cô?".

Biểu cảm của Vưu Ưng Nhụy cứng đờ lại. Cô ta bám theo sau Phó Nhiễm: "Cô cũng không cần lúc nào cũng ra cái vẻ thanh cao kiêu ngạo, trong mắt bố mẹ hai chúng ta chẳng khác gì nhau".

"Thế thì cô cứ giữ nguyên cái thái độ này..." Phó Nhiễm đứng lại ở đầu cầu thang: "... Xuống dưới kia đừng có xưng hô nhầm đấy".

Ánh mắt Vưu Ưng Nhụy tối hẳn đi. Cô và Phó Nhiễm chung quy vẫn có sự khác biệt. Chỉ một câu nói của Phó Nhiễm đã có thể khiến cô ta thua liểng xiểng, không còn đường thoát. Nói cho cùng, chẳng phải vẫn chỉ vì thân phận của họ có sự đặc biệt sao?

Cô ta cũng không ý thức được rằng, nếu không phải vì ngày nào cô ta cũng cố tình khiêu khích thì Phó Nhiễm cũng chẳng buồn bám riết không tha.

Sau khi họ được trở về đúng vị trí của mình, vẫn có thể giả vờ như vô cùng mãn nguyện, nhưng chắc chắn cả hai đều coi đối phương như cái gai trong mắt, có ý so sánh, tỵ nạnh.

Phó Nhiễm về muộn, trên đường về nhà có ngang qua Mê Tính. Thật ra cô không hề tiện đường, nhưng đi đến ngã tư đường lại rẽ phải không theo kiểm soát của não bộ.

Những ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc trước cửa lớn Mê Tính đan cài vào nhau. Người ra vào đây không giàu có thì cũng là cậu ấm cô chiêu, tiền boa cho nhân viên ở đây cũng thuộc hạng sang nhất ở thành phố Nghênh An này, khiến cho không ít các cô gái trẻ bon chen để được một chân.

Phó Nhiễm dừng xe lại bên vệ đường. Nơi này vẫn huyên náo như xưa nhưng lại được vẽ thêm vài ba nét thương cảm.

Bỗng, bóng một người lao nhanh ra khỏi Mê Tính. Đối phương chân bước loạng choạng, chỉ trong vòng một tích tắc đã lao tới dưới gốc cây mà  Phó Nhiễm đang đỗ xe. Người đàn ông chống tay lên thân cây, không ngừng khom lưng nôn khan, lồng ngực rắn chắc vì quá dùng sức mà bung ra một chiếc cúc áo. Phó Nhiễm cũng định khởi động xe nhưng vì tò mò nên nhìn thêm một chút, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông ngẩng đầu lên.

Thì ra là Minh Thành Hữu!

Phó Nhiễm nắm chặt vô lăng. Minh Thành Hữu đứng thẳng lên, tựa người vào thân cây, khuôn mặt nổi bật hơn người ẩn hiện trong bóng cây. Cô ngước lên, ở góc độ này chỉ có thể nhìn rõ những đường nét từ mũi anh hất xuống. Phó Nhiễm không biết mình nên đi hay nên tiếp tục ở lại đây.

Cô khởi động xe theo bản năng.

Nhưng cô lại liếc nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu tiếp tục cúi gập xuống. Sắc mặt anh rất đau khổ, có lẽ đã uống không ít rượu. Phó Nhiễm ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Đúng lúc này, Huống Tử và vài người bạn nhậu ngày trước của Minh Thành Hữu bước ra khỏi Mê Tính. Phó Nhiễm đi qua gọi: "Huống Tử, anh ấy uống say rồi, phiền anh đưa anh ấy về".

"Ô!" Huống Tử hét ầm lên cực kỳ khoa trương: "Chị dâu!".

Phó Nhiễm không khỏi cảm thấy ngượng ngập.

"Mọi người qua đây gặp chị dâu nào, ha ha ha..."

"Chào chị dâu..." Mấy người xung quanh cũng hùa theo.

Phó Nhiễm quay đầu, thấy Minh Thành Hữu đang cố kìm nén cảm giác khó chịu, nhìn về phía này: "Anh ấy say thật rồi".

"Chị dâu, chị đã rời xa khỏi Tam thiếu rồi còn lo chuyện của anh ấy làm gì? Vả lại chẳng phải xe của chị đang đỗ bên đường kia sao? Chị muốn giữ mình sạch sẽ thì hà tất kéo bọn này xuống vũng nước đục chứ? Mấy anh em, chúng ta đổi chỗ khác chơi tiếp!"

Huống Tử hô hào mọi người rời đi, thậm chí không buồn nhìn qua đây thêm lần nào nữa.
Hiện thực tàn khốc như vậy đấy, cao thì được nịnh bợ, thấp thì bị giẫm đạp.

Phó Nhiễm đứng đực tại chỗ, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đứng gần đó cả người run lên. Những vinh quang và rực rỡ ngày xưa của anh dường như đều rời xa, mất đi sự che chở của thân phận, cũng chẳng thể được sống một cách thoải mái, tự do tự tại.

Trong những đám người đang đi qua đi lại kia có ai không biết Minh tam thiếu?

Trước kia, hai chữ "Tam thiếu" đại diện cho hào quang và quyền lực không gì so bì nổi. Nếu là vài tháng trước anh rơi vào tình cảnh này chắc chắn sẽ có không ít người đi tới xu nịnh. Nhưng bây giờ người ta gọi anh là Tam thiếu phần nhiều là sự chế giễu. Minh Thành Hữu bây giờ không khác gì một vị Thái tử thời cổ đại bị phế bỏ. Huống Tử nói đúng, anh chính là một vũng nước đục.

Anh chống tay vào cây nôn đến hết hơi hết sức. Anh dán chặt sống lưng vào lớp vỏ cây thô rap, hai chân mềm nhũn từ từ khuỵu xuống.


Anh gần như sắp ngồi bệt xuống đống nước đọng bẩn thỉu trước mắt rồi.
Phó Nhiễm sải bước tiến tới, kịp đỡ lấy hông anh trước khi anh ngã khuỵu. Cô khoác cánh tay trái của Minh Thành Hữu qua vai mình, dìu anh đi về phía chiếc ô tô đang đỗ bên đường.
Anh bước đi loạng choạng, sức nặng của cả cơ thể đè xuống khiến Phó Nhiễm suýt nữa tắc thở. Khó khăn lắm cô mới dìu được anh ngồi vào ghế lái phụ, rồi lại ghé qua cài dây an toàn cho anh.

Người đàn ông vòng tay, giữ chặt lấy gáy cô, dường như có ý định hôn cô.
Phó Nhiễm không thắt dây an toàn nữa, đưa tay đẩy ngực anh: "Anh mà còn đi được thì tự lái xe đi".

Quả nhiên vừa nói xong, Minh Thành Hữu liền ngoan ngoãn buông tay đặt sang bên cạnh.
Cô ngồi trở lại ghế lái. Minh Thành Hữu ngả ra, dựa đầu vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày dài rậm như hắt một lớp bóng xuống hốc mắt. Hơi thở của anh gấp gáp, lại có vẻ như rất khó chịu. Phó Nhiễm mở cửa cho gió thổi vào: "Anh không sao chứ?".

Cô không đợi được bất kỳ câu trả lời nào.

Bỗng có một chùm sáng chói mắt rọi từ phía trước tới. Phó Nhiễm hoảng hồn đánh tay lái. Cô chỉ kịp nhìn thấy có một chiếc xe đua lao vút sượt qua hông xe mình, tốc độ nhanh kinh người, rõ ràng là đang đua xe.

Đồng thời lúc này, bên tai vang lên tiếng va đập rất mạnh và tiếng hậm hực vô thức của người đàn ông.

Cô đi chậm lại một chút, bấy giờ mới nhìn thấy Minh Thành Hữu đang đưa tay ôm trán. Ban nãy cô quên mất chưa cài dây an toàn cho anh.

Phó Nhiễm tạm dừng xe lại. Bánh xe vừa mới dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa lao nhanh ra ngoài, đi sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Tốn không biết bao nhiêu sức lực cô mới đưa được anh về Y Vân Thủ Phủ. Phó Nhiễm ấn chuông rất lâu vẫn không thấy quản gia Tiêu ra mở. Hết cách, cô đành thò tay vào túi quần Minh Thành Hữu rút chìa khóa của anh ra.
Gắng sức nửa lôi nửa kéo anh về phòng, rồi đẩy anh lên giường, người đàn ông lại cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh. Ngay sau đó, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Rõ ràng là anh tỉnh rượu rồi. Phó Nhiễm cầm chiếc túi xách lên, định ra về.

Vừa đi tới cửa, trong phòng tắm bỗng nhiên vọng ra một loạt những tiếng bịch bộp. Cô dỏng tai lên nghe, từ đó thì ngoài tiếng nước rả rích ra, tất cả chỉ là một khoảng trầm mặc dài vô tận.

"Minh Thành Hữu?" Cô đứng trước cửa, khẽ đập tay lên cửa.

Không thấy trả lời.

"Minh Thành Hữu!" Phó Nhiễm ra sức đập cửa. Không suy nghĩ nữa, cô vặn tay nắm, khẩn trương bước vào.

Phòng tắm lộn xộn bừa bãi. Quần áo được cởi ra vứt đầy dưới đất, đến cả sữa tắm và các loại hương liệu tinh dầu cũng văng ra bừa bãi. Minh Thành Hữu trần như nhộng, nằm thẳng cẳng trên nền đá lạnh lẽo. Ngay gần đó, trên bệ rửa mặt, nước súc miệng và kem đánh răng cũng rơi vãi lung tung.

Nước hắt từ vòi hoa sen xuống hoàn toàn lạnh ngắt. Phó Nhiễm gắng bước qua vặn chặt lại, nửa người trên bị phun cho ướt gần hết. Cô rút chiếc khăn tắm trong tủ ra, choàng lên người Minh Thành Hữu đang nằm dưới đất.

Người đàn ông mắt nhắm nghiền, khắp người nồng nặc mùi rượu.

Chỉ dựa vào sức vóc của một mình cô, rất khó kéo anh dậy chứ đừng nói tới việc dìu anh ra ngoài. Phó Nhiễm dứt khoát đá hết các loại chai lọ đang vung vãi dưới đất sang một bên, trùm một lớp khăn mềm lên lưng Minh Thành Hữu, giữ chặt hai vai anh rồi kéo anh ra ngoài.
Cô kéo mãi đến tận mép giường rồi tiếp tục dùng sức chuyển anh lên giường.

Phó Minh bị cánh tay Minh Thành Hữu kéo đi. Cô phủ phục trên ngực anh. Minh Thành Hữu liền tiện thể lật người đè ngược cô xuống.

Những giọt nước chưa kịp khô theo từng lọn tóc nhỏ xuống cổ Phó Nhiễm. Cô nâng đầu lên, dùng hai tay ra sức đẩy.

Anh có thể đổ hết mọi trách nhiệm làm sụp đổ lý trí cho men rượu, thế nên chỉ cần nhắm mắt là có thể làm bậy.

Phó Nhiễm cảm nhận được hai tay anh lần sờ khắp cơ thể qua cô lớp vải mỏng, nhiệt độ nóng rẫy như lửa từ bàn tay xâm nhập vào cơ thể. Bờ môi chặn đứng môi cô mang theo mùi nước súc miệng mát lạnh thơm tho. Cô trợn tròn mắt giãy giụa. Một tay anh giữ chặt sau gáy cô, tay kia bắt đầu vén áo cô lên, đầu lưỡi nhanh nhẹn lục sục khắp nơi, mơn man lướt đi và để lại mùi hương của riêng mình tại khắp các ngóc ngách.

Trước khi tắm anh vẫn còn tỉnh táo đứng trong nhà vệ sinh, sao giờ lại giống như một người đã say bí tỉ vậy?

Phó Nhiễm đã từng lĩnh giáo mấy trò vặt trong đầu Minh Thành Hữu thường ngày. Cô thẹn quá hóa giận, điên cuồng phản kháng. Dục vọng đã thức tỉnh của người đàn ông càng thêm hung hãn và mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể phá cũi xổ lồng. Cô bị anh đè chặt xuống chiếc giường mềm oặt, không thể dậy nổi, miệng lại bị anh bịt kín, không khác nào một con thú nhỏ rơi vào cạm bẫy, chỉ biết giơ tay chịu trói.

Hai người họ như đang bước vào một cuộc ẩu đả. Chiếc chăn được gấp gọn gàng bên cạnh chẳng hiểu đã bị ai đá bay xuống đất từ lúc nào. Lồng ngực Phó Nhiễm gần như ngạt thở, cảm giác đau đớn bị dâng lên vô số lần, tấn công thẳng vào não bộ. Cuối cùng Minh Thành Hữu cũng không dùng sức mạnh quá nhiều như thế nữa. Anh từ từ áp môi vào má cô rồi hôn dần xuống cổ.

Phó Nhiễm thở dốc. Khi anh tiếp tục hôn, cô quay ngoắt đầu sang một bên, sau khi suy nghĩ bèn nói ra một câu trống rỗng: "Minh Thành Hữu, lần đầu tiên của chúng ta đã như vậy, giờ anh vẫn muốn dùng lại mánh cũ sao?".
Nụ hôn đang mơn man bên vành tai cô chợt khựng lại, nơi tiếp xúc như lửa cháy bùng bùng. Minh Thành Hữu đưa tay giữ chặt cằm cô, xoay ngược cô lại nhìn thẳng mình.

Đôi mắt anh vừa sâu xa vừa mơ hồ. Anh ép cô buộc phải ngước lên nhìn mình, trong ánh mắt bình thản kia làm gì có tý men rượu nào. Phó Nhiễm không khỏi cười lạnh. Cũng chỉ có cô mới ngu ngốc, đáng nhẽ dù có nhìn thấy anh chết say ở đầu đường cô cũng nên mặc kệ mới phải.

"Tôi nói rồi, làm một lần hay làm một trăm lần cũng chẳng khác gì nhau cả."

Ngữ khí của anh hoàn toàn là sự điềm nhiên, không để ý. Chóp mũi Phó Nhiễm chợt cay cay. Hai người họ như hai con nhím ôm chặt nhau giữa mùa đông giá rét, nhưng lúc nào cũng đang cố đẩy đối phương đi thật xa: "Vậy anh cũng phải hỏi xem em có đồng ý không chứ?".

"Trí nhớ của em tệ thật." Minh Thành Hữu đưa tay gạt mấy lọn tóc trên trán cô: "Sau lần đầu tiên em cũng nói với tôi như vậy, thế là tôi hiểu em sẽ không bao giờ đồng ý cả, thế nên còn mất công hỏi em làm gì nữa".

Nơi bàn tay anh lướt qua, da thịt Phó Nhiễm căng lên: "Anh định làm gì? Anh đừng quên chúng ta đã không còn là vợ chồng chưa cưới nữa".

"Ai nói phải đính hôn mới được lên giường? Thế thì tôi biết phải đính hôn với bao nhiêu người đây? Và rồi... lại để bao nhiêu người bỏ rơi đây?"

"Chuyện này là đôi bên tình nguyện, chẳng thể nói ai bỏ rơi ai."

Phó Nhiễm nhân lúc anh không đề phòng bèn đẩy ngực anh ra. Nhưng chung quy vẫn vì sự cách biệt của thể lực mà cô một lần nữa bị ép ngược trở lại. Cô cố gắng bình tĩnh rồi nói: "Anh đường đường là Minh tam thiếu, đâu cần phải dùng loại thủ đoạn này?".

"Đến nước này rồi em đúng là chỉ còn cách lấy lời nói chọc tức tôi. Câu này em nên đi hỏi ông anh trai của em. Với thân phận hiện tại của tôi đúng là phải ép buộc mới xứng chứ." Minh Thành Hữu tách chân Phó Nhiễm ra, cô ý thức được người đàn ông hoàn toàn không đùa giỡn: "Minh Thành Hữu!".

"Thả em ra!"

Mái tóc buộc sau gáy đã bung ra sau nhưng màn vật lộn giằng co. Phó Nhiễm hoảng hồn: "Quản gia Tiêu, quản gia Tiêu, có ai không...".
Minh Thành Hữu bịt miệng cô lại, ánh mắt toát ra một nỗi chua xót khó diễn tả thành lời: "Bắt đầu từ khi nào đến một lần yêu em cũng trở nên khó khăn như vậy?".


Phó Nhiễm há miệng cắn vào tay anh. Giây phút ấy, nỗi đau mới kích thích và gọi lại mọi lý trí của Minh Thành Hữu. Mùi máu tanh nồng nóng rực từ từ lan ra khắp miệng, cô cảm nhận được một dòng chất lỏng bỏng rát vừa chảy xuống gò má.

Có những thứ, dù có khăng khăng giữ lấy, cuối cùng vẫn sẽ đánh mất mà thôi.

Cho dù anh cố gắng dịu dàng hết sức có thể, cố gắng hết sức để đánh thức những cảm giác đẹp đẽ khi Phó Nhiễm cùng anh lên tới cao trào, nhưng Minh Thành Hữu phát hiện thì ra cũng chỉ có anh nghĩ quá đơn giản. Giải phóng rồi hóa ra lại là một cảm giác trống rỗng chưa từng thấy, có thứ gì đó trong cơ thể tan dần rồi biến mất, dù có giơ tay cố nắm lấy cũng vô ích mà thôi.

Anh buông bàn tay giữ chặt eo Phó Nhiễm ra. Cô cúi mặt xuống, vùi vào trong gối, rất lâu sau không thấy động tĩnh gì.

Căn phòng tràn ngập mùi vị kích tình nồng nhiệt, rất lâu không thể tan đi.

Minh Thành Hữu nằm sang bên cạnh, châm một điếu thuốc lên hút.

Lúc mới gặp Phó Nhiễm, đúng là anh đã say khướt. Chỉ có điều sau khi dội nước lạnh cả người lại tỉnh táo bất ngờ, đầu óc bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Vậy mà ngay trong trạng thái này, anh lại làm cái việc thiếu lý trí nhất.

Phó Nhiễm bò dậy, không nhìn người đàn ông bên cạnh một cái nào. Cô nhặt từng món đồ rơi dưới đất lên, mặc lại vào người từng chiếc một.

Minh Thành Hữu dựa vào đầu giường nhìn Phó Nhiễm. Sống lưng trần của cô như một bức họa tuyệt đẹp được vẽ dưới ánh đèn mờ, nhưng anh chẳng có tâm trạng nào thưởng thức.

"Phó Nhiễm?"

Cô không quay đầu lại, mặc quần vào nghiêm chỉnh, rồi lại nhặt chiếc buộc tóc lên. Sau khi đã chỉnh đốn mọi thứ một cách đầy đủ nhất, cô mới cầm túi xách lên. Phó Nhiễm vòng qua đuôi giường, đi ra ngoài, rồi chợt dừng bước trước quầy bar ngay gần đó: "Minh Thành Hữu, sau này nếu anh muốn tự chà đạp chính bản thân mình cũng đừng làm trước mặt em. Sau này chuyện của anh em sẽ không quan tâm nữa, cho dù anh chết trước mặt em, em cũng sẽ không thương hại anh".

"Đợi đã!" Minh Thành Hữu rít một hơi thuốc: "Em nói là em đang thương hại tôi?".

Phó Nhiễm không muốn lãng phí thời gian với anh vào một vài chủ đề nào đó. Cô kéo cửa phòng, tức tốc bỏ đi.

Cô vội vã đi xuống tầng trệt, nhờ ánh đèn ngoài vườn hắt vào và những gì quen thuộc với nơi này, cô miễn cưỡng lần mò ra được tới cửa. Khi đi tới giữa phòng khách, đèn trên đầu bất ngờ sáng bừng lên, ánh sáng chói mắt đột ngột khiến cô không biết giấu mình vào đâu, cô vô thức đưa tay lên che mắt.

Quản gia Tiêu nghe thấy động tĩnh bèn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Phó Nhiễm như vậy thì giật mình hoảng hốt.

Lý Vận Linh mặc áo ngủ đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt chỉ toàn khinh bỉ và chế giễu. Phó Nhiễm không ngờ họ đều ở đây cả.
"Tiểu Nhiễm, tôi đúng là xem thường cô quá rồi. Vừa mới xóa bỏ hôn ước, lẽ nào vẫn còn quyến luyến nơi đây? Đã lén la lén lút về đây, sao không ở lại qua đêm luôn?"

Phó Nhiễm xòe bàn tay ra. Những lời miệt thị của Lý Vận Linh sao cô không nghe ra: "Cháu nghĩ bác hiểu lầm rồi. Minh Thành Hữu say rượu ở Mê Tính, nằm gục bên đường không ai quan tâm, cũng không chịu đưa anh ấy về. Nếu đã hiểu rằng lòng người dễ đổi thay, hà tất còn ra ngoài kia chịu khổ chịu sở chứ?".
Nói xong, Phó Nhiễm sải bước rời khỏi Y Vân Thủ Phủ.

Cô lái xe trước nay luôn vẫn vững vàng, chưa bao giờ biết quá tốc độ. Chiếc Audi màu đỏ vượt qua góc đường nhanh như một ngôi sao băng, có mấy lần suýt đâm vào xe đi hướng đối diện. Bàn tay siết chặt vô lăng của Phó Nhiễm gồ lên từng đường gân xanh, màu trắng nhợt nhạt khiến những gân xanh ấy càng thêm rõ nét.

Chiếc xe đã đi vượt qua khỏi cửa nhà mà dường như cô hoàn toàn không nhận ra. Một chiếc xe sang trọng màu đen khác đỗ gần đó nhìn thấy cô lái quá nhanh, bèn vội vã nổ máy đuổi theo.

Người đàn ông chuyển số tăng tốc, cuối cùng cũng chặn được đầu Phó Nhiễm ở cách đó một cây số.

Cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại, chân vẫn còn đạp phanh chưa buông ra.

Hai chiếc xe cách nhau không đầy mười phân, suýt nữa thì đâm nhau đến tan tành.
Minh Tranh lạnh lùng bước xuống xe, kéo cửa xe của Phó Nhiễm ra, lôi cô ra khỏi ghế lái: "Sao em...".

Cơn giận của anh chưa dứt đã kinh hoàng nhìn chằm chằm vào khóe miệng Phó Nhiễm. Minh Tranh luống cuống đưa tay lau vết máu trên khóe miệng cô: "Có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì?".

Dù vết máu đã khô lại không còn lau sạch được nhưng nhìn kỹ vẫn phân biệt được đó không phải là vết thương của cô. Minh Tranh thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên trán cô.
Phó Nhiễm hất tay anh ấy ra: "Em không sao".

"Thế này rồi còn dám nói không sao?"

Cô nhìn về bốn phía mới phát hiện chỗ này không giống khu nhà mình: "Sao anh lại ở đây?".

"Anh tới tìm em." Minh Tranh khoanh hai tay trước ngực, dáng người cao gầy nhàn nhã dựa vào mui xe, chân phải hơi gập lên. Anh ấy rất có thần thái, mùi hương nước hoa tỏa ra trên cơ thể một cách vừa phải. Phó Nhiễm hiếm khi thấy anh ấy cười, nụ cười ấy rất đẹp, tỏa ra một cảm giác quyến rũ như hoa anh túc khi bung nở: "Tiểu Nhiễm, anh nghĩ là chúng ta nên tìm một nơi nào đó làm một ly".

Phó Nhiễm nghe không lọt tai từ "uống rượu", tay cô vô thức kéo kín cổ áo lại: "Anh đã có được thứ anh muốn, đúng là nên chúc mừng".

"Em nói sai rồi." Minh Tranh nhặt chiếc lá ngân hạnh rụng bên cạnh lên: "Thứ anh muốn vẫn còn đang trôi nổi bên ngoài". Anh ấy chìa tay về phía Phó Nhiễm: "Nhưng em đã xóa bỏ hôn ước với Thành Hữu, anh rất vui".

Phó Nhiễm nhìn bàn tay đang xòe ra của Minh Tranh, cô đút hai tay vào túi: "Con người ta nên biết tự thỏa mãn, La Văn Anh là một cô gái tốt".

"Nhưng anh không yêu cô ấy."

"Nhưng cô ấy là vợ chưa cưới của anh."

Minh Tranh bật cười thu tay về: "Kết hôn còn có thể ly hôn được huống hồ chỉ là đính hôn?".
Phó Nhiễm bình tĩnh học cách của Minh Tranh, đứng dựa bên cạnh xe: "Thái độ của anh với hôn nhân có vấn đề đấy, sớm muộn cũng có ngày hối không kịp".

"Tiểu Nhiễm, người anh muốn là ai em quá rõ rồi."


Phó Nhiễm không thích kiểu nói chuyện lờ mờ này, mà Minh Tranh thì lại sở trường phong cách ấy: "Tim nằm trong lồng ngực anh, làm sao em biết anh muốn gì".

Minh Tranh phá lên cười vui vẻ. Anh ấy đưa tay nắm lấy bàn tay đang đút trong túi áo của Phó Nhiễm: "Bên ngoài kia vẫn đang đồn ầm ĩ mợ ba của nhà họ Minh bỏ chồng chưa cưới là vì anh, sao chúng ta không dứt khoát để tin đồn thành sự thật?".

"Anh đành lòng từ bỏ nhà họ La?"

"Chỉ là một chuyện hôn ước thôi mà."

Phó Nhiễm rút tay về: "Anh trai à, em và anh mà đến với nhau thật thì sau này em khỏi cần đi ra cửa nữa, chắc chắn sẽ bị nước bọt của đám người đó dìm chết".

"Trước kia em chẳng quan tâm chuyện gì cả mà." Minh Tranh mặc một bộ vest và một chiếc áo sơ mi mỏng manh, đứng trong gió cũng thấy hơi lành lạnh. Anh ấy rút điếu thuốc ra, châm lên một cách thuần thục. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm bờ môi mím chặt của anh ấy: "Cho em một điếu".

Anh ấy liếc nhìn cô: "Em nói gì?".

"Em muốn hút thuốc."

Minh Tranh đưa tay đập một cái vào gáy cô: "Đây không phải là việc một cô gái ngoan sẽ làm đâu".

"Anh chưa biết à? Em chưa bao giờ chơi với gái ngoan cả."

Minh Tranh mỉm cười gật đầu, đưa điếu thuốc đang hút dở trong tay cho Phó Nhiễm. Cô đón lấy, rồi cũng bắt chước đám đàn ông, rít một hơi trông rất ngầu.

"Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."

Minh Tranh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô rồi giật lấy điếu thuốc: "Thứ này không hợp với em đâu".
Cơn bí bách dồn nén trong lồng ngực như vừa tan đi, ánh mắt Minh Tranh tỏ thái độ rất rõ ràng, nhưng vẫn như mọi khi chẳng ai nói trắng ra cả.

Minh Thành Hữu mượn rượu giải sầu khoảng một tháng sau, dường như đã vượt qua được cửa ải khó khăn này, chuẩn bị đứng lên lần nữa.

Anh kêu gọi đầu tư, mở một công ty mới, đập vào cả đống tiền vốn, có cảm giác như được ăn cả, ngã về không.

Nhưng công ty mới chung quy cũng không phải Khiếm Khôn, có hàng chục năm thực lực hùng hậu để chống đỡ. Khởi nghiệp vô cùng vất vả, Lý Vận Linh không tán thành cách làm của Minh Thành Hữu. Nếu ngay cả khoản tiền vốn này cũng thua sạch thì có nghĩa là họ hoàn toàn trắng tay.

Suy nghĩ của Minh Thành Hữu đơn giản và rành mạch, nếu không liều lĩnh một phen thì anh chỉ có thể ngồi nhà ăn chơi đợi chết, không có ích gì.

Khi còn ở Khiếm Khôn, quan hệ của anh rất rộng, muốn tự ra ngoài tìm đường mưu sinh có lẽ cũng không khó.

...

Phó Nhiễm đóng cửa phòng làm việc lại, đứng ngắm ánh hoàng hôn hắt vào từ ngoài cửa sổ lên dãy hành lang màu xanh lục. Thời gian trôi thật nhanh, sợ rằng mùa xuân thật sự sẽ đến chỉ trong một sáng bình minh.

Cô vắt một chiếc áo măng tô lông cừu lên cánh tay, khi xuống tới tầng trệt thì nhìn thấy chiếc Porsche màu đen đỗ trước cửa. Minh Tranh đứng dựa bên cạnh cửa xe, thấy cô bước xuống, anh ấy tiện tay vứt điếu thuốc vào chiếc thùng rác kế bên.

"Tự làm chủ mà còn vất vả vậy sao?"

Phó Nhiễm cảm thấy bên ngoài hơi lạnh bèn khoác áo lên: "Không kiếm tiền thì chết đói mất à?".

Minh Tranh cười khẽ: "Thứ anh có chính là tiền, chí ít có thể bảo đảm em không phải lo ăn lo mặc".

Cùng một câu nói gợi lại một kỷ niệm nào đã bị chôn chặt trong lòng. Cô nhớ trước kia Minh Thành Hữu cũng từng nói một câu như vậy, so với Minh Tranh, khẩu khí của anh còn bá đạo, còn kiêu ngạo hơn. Anh là một người như vậy, không biết khiêm tốn là gì, nhưng anh của khi đó lại sống rất thoải mái, tự tại.

"Tiểu Nhiễm?"

Minh Tranh gọi cô.

Phó Nhiễm hoàn hồn trở lại: "Em phải về nhà đây".

"Cùng đi ăn bữa cơm?"

Phó Nhiễm định thoái thác nhưng Minh Tranh đã nhét cô vào ghế lái phụ. Cô vừa thắt dây an toàn vừa nhìn quanh quẩn bốn phía: "Không có phóng viên chứ. Nếu lại để chụp được cảnh chúng ta đi chung họ lại bôi vẽ thêm nhiều thứ đấy".

"Đoạn sóng gió này đã qua lâu rồi, lẽ nào họ còn ngày ngày bỏ đói đi theo dõi chúng ta?"

"Cũng phải." Phó Nhiễm hờ hững. Minh Tranh bật đài radio lên, một khúc The Well man mác buồn thương trôi đi trong không gian chật hẹp. Dạo gần đây thi thoảng cô lại nghe được tin tức về Minh Thành Hữu, chỉ biết rằng anh đang rất chật vật.

Mấy ngày sau khi vừa xóa bỏ hôn ước, Phó Nhiễm cũng không hề dễ chịu, các tít báo nói cô tệ hại thế nào có thế ấy, thậm chí còn có một tờ báo đặc biệt mời người viết cả một truyện dài kỳ, cô nữ chính trong câu chuyện ấy chỉ cần người ta tinh tường một chút là có thể nhận ra được xây dựng từ hình tượng của Phó Nhiễm.

"Em muốn ăn gì?"

Minh Tranh quay lại, thấy cô không nói gì lại vỗ vào gáy cô: "Sao cứ thần người ra thế, nhớ ai à?".

"Tùy anh, nhưng em không thích ăn đồ Tây."

Minh Tranh đưa Phó Nhiễm tới một nhà hàng Tứ Xuyên nổi tiếng. Gió đêm se lạnh, thời tiết này ăn đồ cay là thích hợp nhất.

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu đỏ rực trước mắt. Bốn chữ "Xuyên Thục Nhân Gia" quá đủ để khơi gợi cảm giác thòm thèm trong dạ dày của thực khách. Cô cùng Minh Tranh đi vào đại sảnh. Ồ, làm ăn cũng khá đấy.
Một chiếc xe màu đen khác đỗ bên vệ đường.
Người trợ lý lái xe dè dặt nhìn ra ghế sau.
Minh Thành Hữu đang ngủ rất say, nhưng đầu mày vẫn nhăn tít lại. Chiếc áo vest được khoác lên vai anh. Cô thư ký ngồi ở ghế lái phụ đưa tay đẩy anh: "Tam thiếu?".

Anh mơ màng mở mắt ra.

"Anh xuống xe ăn chút gì đi ạ."

Minh Thành Hữu day day trán rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên đường có một nhà hàng khá tấp nập, đông vui: "Đi, anh mời hai đứa ăn món Tứ Xuyên".

Phó Nhiễm ăn một miếng Mao Huyết Vượng*, cay xè đến nỗi cô phải uống nước liên tục. Ba người mới vào được phục vụ đưa tới chiếc bàn còn trống duy nhất. Minh Thành Hữu bảo cô thư ký chịu trách nhiệm gọi món, trong lúc ấy dường như anh liếc thấy một bóng hình quen thuộc. Anh quay sang, thật quá trùng hợp, Phó Nhiễm và Minh Tranh ngồi ngay bên cạnh.

🍸 Mao Huyết Vượng: Món ăn làm chủ yếu từ tiết canh ngan, nhưng không giống món tiết canh đông của Việt Nam.

Phó Nhiễm vẫn hoàn toàn chưa phát hiện ra.

Ánh mắt Minh Tranh nhìn vượt qua bóng người phục vụ đang đứng bên cạnh chờ gọi món, chạm vào ánh mắt Minh Thành Hữu, hai người lạnh lùng nhìn nhau, không ai lên tiếng chào hỏi ai.

Minh Tranh làm như không có người, gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Phó Nhiễm.
Ánh mắt Minh Thành Hữu cũng tự động chuyển sang nhìn Phó Nhiễm.

Cô ăn cay đến nỗi cả người đổ đầy mồ hôi, một tay ăn, một tay quạt không ngừng, thế mà vẫn ăn ngon lành, hợp vị. Nụ cười lan ra trong đáy mắt Minh Tranh, anh ấy rút một tờ khăn giấy giúp cô lau vệt nước mỡ dính bên mép.
Phó Nhiễm đang nhai chợt khựng lại, ngượng ngập đón lấy: "Anh cứ để tự em".

Lúc ngẩng đầu lên, cô bỗng cảm nhận thấy có một ánh mắt nóng bỏng hướng từ phía đối diện tới. Phó Nhiễm vô tình chạm phải ánh mắt Minh Thành Hữu, bất ngờ đến nỗi một miếng ớt sặc ngay trong cổ họng, cô phải oằn mình xuống, ra sức ho lấy ho để.

Khoang miệng, thậm chí là khoang mũi đều nồng nặc mùi ớt. Minh Tranh vội vàng cầm cốc nước lọc bên cạnh cô lên đưa cho cô: "Mau uống một ngụm đi". Bóng dáng cao lớn vội đứng ra sau lưng Phó Nhiễm, bàn tay không ngừng vỗ vỗ lên lưng Phó Nhiễm.

Không ít người nghe thấy tiếng động đều quay ra nhìn. Phó Nhiễm lấy tay che mặt: "Em vào nhà vệ sinh một lát".

Phải súc miệng bằng nước lạnh một lúc mới dịu đi được cảm giác canh cay nồng trong miệng. Phó Nhiễm trở lại đại sảnh, đúng lúc người phục vụ bê đồ cho bàn bên cạnh. Minh Thành Hữu ngồi vắt chân, chiếc bật lửa trong tay đập từng nhịp từng nhịp theo tiết tấu lên mặt bàn. Anh nhìn cô chằm chằm, không chút giấu giếm, toát lên một tình cảm cô khó mà nắm bắt được.

"Em không sao chứ?"

Đối mặt với sự quan tâm của Minh Tranh, Phó Nhiễm lắc đầu. Cô ngồi lại xuống ghế. Minh Tranh mỉm cười chỉ tay vào cô: "Trông em sặc ớt đến đỏ ửng cả mũi kìa".

Cô đưa tay xoa xoa chóp mũi. Cho dù không ngẩng đầu lên, cô cũng cảm nhận được ánh mắt đó của Minh Thành Hữu, tựa hồ chỉ muốn đào một lỗ trên người cô.

Minh Tranh tiếp tục gắp thức ăn cho cô. Nhưng cô đã chẳng còn hứng thú nữa, giống như có gai đâm sau lưng, vị giác chẳng khác gì nhai nến.

Minh Thành Hữu còn nhớ rõ những lời Phó Nhiễm nói trước lúc ra đi.

Cô nói không phải vì Minh Tranh, chỉ đơn giản là cô không yêu anh mà thôi.

Nhưng chưa được bao lâu hai người họ đã đi đi về về có đôi, tỏ ra tình cảm thắm thiết trước mặt người khác. Đáy lòng anh dấy lên một nỗi đau, cuồn cuộn vùi lấp tất cả những thứ anh tự mang ra để lừa mình lừa người bấy lâu nay.
Cuối cùng Phó Nhiễm cũng không ăn được nữa, phải dừng đũa thực sự: "Em ăn xong rồi".

"Thật sao?" Minh Tranh nhìn cô thăm dò: "Em đã ăn được mấy đâu?".

"Chiều nay lúc ở công ty em đã ăn một cái hamburger rồi."

Chiếc đũa trong tay Minh Tranh xuyên qua xuyên lại khắp các món ăn trên bàn: "Vậy em đợi một lát, anh vẫn còn đói".

"Tam thiếu, anh vất vả cả ngày rồi, anh mau ăn đi, buổi trưa anh đã chẳng được ăn tử tế rồi." Cô thư ký chu đáo gắp thức ăn cho anh, Minh Thành Hữu lại gọi một chai rượu.

Phó Nhiễm như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cũng đợi được Minh Tranh ăn xong.

Anh ấy giơ tay gọi tính tiền.

Người phục vụ cầm hóa đơn trên bàn lên: "Tổng cộng 488 đồng".

"Cả bàn bên cạnh nữa." Minh Tranh rút ví tiền ra.

Người phục vụ đi qua đó xem hóa đơn. Phó Nhiễm trông thấy cậu ấy và Minh Thành Hữu nói gì đó. Minh Thành Hữu nghe xong lập tức ngẩng lên nhìn cô và Minh Tranh với ánh mắt lạnh giá. Nơi đôi mày hơi nhíu ẩn hiện một nỗi đau.

Cô vội vàng quay đi.

Người phục vụ trở lại bàn: "Họ nói không cần anh trả, họ sẽ tự trả tiền".

"Cậu bảo với cậu ta." Minh Tranh dùng tay chỉ thẳng vào Minh Thành Hữu: "Chỗ tiền mà tôi tiết kiệm giúp cậu ta đây có thể giúp cậu ta mua thêm vài ly rượu, tới khi cậy nhờ ai còn mời người ta".

Người phục vụ ngượng ngập đứng đực ra đó.
Minh Tranh nói rất lớn tiếng, ngay cả người trợ lý và cô thư ký ngồi đối diện Minh Thành Hữu cũng ngẩng đầu dè dặt nhìn sắc mặt anh.
Minh Thành Hữu tảng lờ coi như không nghe không biết, tiếp tục nhấp rượu.

Phó Nhiễm tròn mắt khó tin, cô nhìn Minh Tranh với đúng biểu cảm sửng sốt như thế, người phục vụ buộc phải quay đi.

"Đợi đã." Phó Nhiễm gọi giật cậu ta lại: "Không cần đâu, cậu tính tiền cho bàn chúng tôi thôi".

Không đợi những tình tiết tiếp theo có cơ hội mở ra, Phó Nhiễm với lấy chiếc áo khoác đằng sau lưng ghế, rảo bước đi ra ngoài.

Minh Tranh trả tiền xong cũng ra theo, nhìn thấy Phó Nhiễm đứng ngoài cửa. Cả hai không tranh cãi ầm ĩ giữa chốn đông người. Đến lúc ngồi vào ghế lái phụ, thắt xong dây an toàn, Phó Nhiễm mới buồn bực lên tiếng: "Vì sao anh cứ phải làm như vậy?".

"Anh làm sao?"

"Lần trước ở nghĩa trang cũng vậy, lẽ nào công ty lại thật sự thiếu cả chiếc ô tô ấy? Anh để luật sư khiến anh ấy bẽ mặt trước bao nhiêu người như thế. Những gì nên thuộc về anh và những gì không nên thuộc về anh, anh đã nhận lại đủ hết rồi, anh còn cần gì nữa?"

"Thế nào là những thứ không nên thuộc về anh?" Đôi mắt xưa nay luôn điềm đạm của Minh Tranh lúc này cũng nổi sóng: "Vì cớ gì ai ai cũng cho rằng đó là thứ cậu ta đáng có được?".

"Nhưng chí ít anh cũng không nên chà đạp lên lòng tự trọng của anh ấy!"

"Tiểu Nhiễm, anh sẽ không cho phép cậu ta có cơ hội làm lại từ đầu, cũng không cho phép mẹ con cậu ta có cơ hội cưỡi lên đầu anh, em sẽ không hiểu đâu."

"Bây giờ anh đã là Chủ tịch của Khiếm Khôn, anh ấy là em trai của anh, vả lại anh ấy tự thành lập công ty thì có xung đột gì với anh chứ!" Phó Nhiễm không muốn nhìn thấy Minh Tranh đuổi cùng diệt tận như vậy.

"Tiểu Nhiễm, có những chuyện anh không ngại nói thẳng với em. Cho dù ông ấy không để lại Khiếm Khôn cho anh thì chiếc ghế Chủ tịch ngày hôm nay vẫn thuộc về anh, chẳng qua là đi hai con đường khác nhau để tới cùng một kết quả mà thôi. Nhưng nếu ông ấy thật sự có lòng, anh việc gì phải đính hôn với La Văn Anh? Mọi nỗ lực của anh đến cuối cùng đều chẳng có ý nghĩa gì. Em có biết, việc ông ấy dâng cả hai tay cho anh còn khiến anh khó chịu hơn phải mất công mới có được không, vì có nghĩa rằng lúc đó anh mất đi em chẳng có ý nghĩa gì."

Phó Nhiễm rất hiếm khi thấy Minh Tranh tuôn trào mọi cảm xúc ra ngoài. Nghe xong những lời ấy, cô cũng không quá bất ngờ: "Anh không hề đánh mất em vô nghĩa anh đã có được La Văn Anh".

Minh Tranh nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật: "Em cố tình chọc tức anh phải không?".

"Anh à, đường là do chúng ta tự lựa chọn, chẳng ai kề dao vào cổ chúng ta cả."

"Tiểu Nhiễm, có lúc em còn lý trí hơn cả anh đấy."

Phó Nhiễm không nói tiếp nữa. Cô và Minh Tranh không bao giờ có tương lai. Nếu chính bản thân Minh Tranh đã không phá vỡ mối quan hệ mông lung này ra thì cô hà tất phải tự cứa vết thương cho mình.

Nhưng trong lòng Minh Tranh lại có một dự định khác, bây giờ nền móng của anh ấy còn chưa vững, việc xóa bỏ hôn ước phải từ từ hoãn lại về sau...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.