Nhất Niệm

Chương 73: C73: Lời Xin Lỗi Muộn Màng





Sau khi Phó Nhiễm trở về nhà, thấy Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình đều đang ngồi ngoài phòng khách sốt ruột chờ đợi, nếu còn tiếp tục không thấy cô về có lẽ họ sẽ đi báo cảnh sát.

Cô đáp qua loa rằng có việc nên phải ở nhà Tần Mộ Mộ, lại đúng lúc di động sập nguồn. Phạm Nhàn cũng chỉ càm ràm vài câu rồi thôi.

Cho dù đã cầm được di động, Phó Nhiễm vẫn có cảm giác bất an, vài ngày sau nỗi lo ấy mới dần lắng xuống.

Minh Thành Hữu gọi điện thoại tới, Phó Nhiễm vốn không định nghe, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra mấy hôm trước, cô vẫn hẹn một địa điểm để gặp mặt anh.

"Di động của tôi đâu?" Minh Thành Hữu xòe tay ra và nói một câu.

Phó Nhiễm không giấu giễm: "Vứt đi rồi".

"Di động là của tôi cơ mà?"

Phó Nhiễm né tránh bàn tay anh: "Ba triệu mua lấy di động của anh còn chưa đủ à?".

Minh Thành Hữu mỉm cười rút tay về: "Sao, bắt anh ta phải bỏ tiền ra nên xót xa à?".

Cô đang nghĩ làm cách nào để trả món nợ này đây.

Hai năm trước công ty còn làm ăn khấm khá, khó khăn lắm mới trả hết được hai triệu. Cho dù Minh Tranh kiên quyết không nhận nhưng Phó Nhiễm vẫn mang tiền tới bộ phận tài vụ của Khiếm Khôn. Nhưng bây giờ việc làm ăn đang rơi vào ngõ cụt, vây mà lại có một khoản lớn hơn đè xuống đầu. Phó Nhiễm uống một ngụm café. Cuộc đời cô đúng là bi kịch mà, suốt ngày bôn ba trả nợ.

"Anh bảo, có thật là bọn chúng đã đi khỏi Nghênh An rồi không?"

"Có lẽ vậy."

Phó Nhiễm bất giác nhìn xuống di động của mình: "Chúng không sợ thoát ra ngoài rồi chúng ta báo cảnh sát à?".

Đôi mắt Minh Thành Hữu ánh lên một ý cười, đôi môi mím lại gần như thành một đường thẳng: "Có lẽ chúng sẽ nghĩ cách đi khẩn trương, chủ yếu là vì dám chắc em sẽ không báo cảnh sát".

"Nhưng em đã xóa hết ảnh rồi."

"Nếu thật sự bị đánh úp ngược lại chưa biết chúng sẽ chết kiểu gì nên tôi nghĩ, có lẽ trong tay chúng vẫn còn bản khác."

"Cái gì?!" Phó Nhiễm thảng thốt, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Minh Thành Hữu bịt miệng cô lại: "Ít nhất thì trước khi tiêu sạch tiền chúng sẽ không tìm em kiếm chuyện đâu, vả lại, cũng chưa chắc chúng có gan quay lại".

Phó Nhiễm như ngồi trên đống lửa, cái gai khó khăn lắm mới bứt ra được một lần nữa găm sâu vào cơ thể.

"Nhưng tôi dám khẳng định, cho dù chúng giữ lại bản khác cũng không dám tung ra đâu."

Phó Nhiễm liếc nhìn anh: "Lẽ nào chúng nghe lệnh anh?".

"Em chưa nghe câu lấy gậy ông đập lưng ông à?"

"Thế là ý gì?"

Minh Thành Hữu ngồi sát bên cạnh Phó Nhiễm, hạ giọng cực thấp: "Trước khi chúng rời khỏi thành phố Nghênh An, tôi đã nghĩ cách tìm ra chúng".

"Thế nên?"

"Tôi cũng đã chụp ảnh cho chúng."

Phó Nhiễm quay mặt sang. Minh Thành Hữu sát lại rất gần, chóp mũi hai người gần như dính sát vào nhau: "Em nghĩ ảnh đàn ông trần truồng thì có gì uy hiếp được chúng?".

"Nhưng nếu là ba người đàn ông thêm một người phụ nữ thì sao? Thêm nữa, người này còn do tôi bỏ tiền thuê về. Tới lúc đó nói bọn chúng cưỡng bức cô ta cũng hoàn toàn có thể, chỉ cần chúng dám lôi chuyện ảnh của em ra uy hiếp, tôi bảo đảm sẽ bắt chúng ngồi tù mọt gông. Thế nên biết điều cầm tiền cút thật xa là thông minh nhất".

Phó Nhiễm đang ngậm một ngụm café, nhớ lại cảnh tượng ấy bỗng cảm thấy ghê tởm. Cô há miệng định nôn, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng vuốt lưng cô: "Nuốt xuống, em có cần phải kinh hoàng đến mức ấy không?".


Phó Nhiễm cố nhịn một lúc lâu mới lại nuốt xuống được.

Cô nhìn kỹ khuôn mặt Minh Thành Hữu, thấy anh không giống đang nói dối.

"Không tin?" Minh Thành Hữu dứt khoát rút di động ra: "Cho em xem hàng thật này".

Phó Nhiễm một tay đẩy ra, một tay vuốt cổ họng: "Tôi không muốn xem".

Minh Thành Hữu lại đút di động vào túi quần.

"Không phải anh cũng nhân thể lấy lại tiền rồi đấy chứ?"

"Không ngờ em còn thâm độc hơn cả tôi. Tiền tôi để chúng mang đi rồi, chó cùng bứt được giậu đấy."

Phó Nhiễm thấy anh đưa tay qua, bèn cố tình kéo giãn khoảng cách: "Việc này coi như đã qua, cũng cảm ơn anh".

Lời nói có chút gì đó miễn cưỡng.

Minh Thành Hữu đi theo Phó Nhiễm ra khỏi quán café. Cô mở cửa xe định đi, Minh Thành Hữu chắn trước mặt cô: "Đi cùng tôi tới trung tâm thương mại một chuyến đi".

"Tôi còn có việc." Phó Nhiễm đẩy tay anh ta nhưng không đẩy nổi.

"Qua cầu rút ván hả?"

"Chưa biết ai rút ván của ai đâu." Chân phải của Phó Nhiễm đã bước vào trong ghế lái: "Không còn chuyện gì nữa chúng ta vẫn không nên gặp mặt là hơn. Đám phóng viên theo anh rất sát, rất dễ kéo cả tôi vào cuộc. Hai năm trước đã đủ rồi".

Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, không muốn đội thêm cái mũ "dựa hơi" sau khi Minh Thành Hữu ngóc đầu trở lại.

"Chẳng phải trước giờ em không quan tâm lời nói của cánh phóng viên ư?"

"Bây giờ khác rồi." Phó Nhiễm cúi xuống, chui qua nách anh: "Tạm biệt".

Cô kéo cửa xe, tỏ ý bảo anh buông tay. Minh Thành Hữu cũng không bám riết, anh thu bàn tay chống trên nóc xe về. Phó Nhiễm nổ máy, lái xe đi.

Minh Thành Hữu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo đuôi xe màu đỏ vượt qua ngã tư đường không chút bịn rịn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt...

...

Tan làm về, Phó Nhiễm đi ngang qua một siêu thị, mua mấy loại hoa quả Vưu Hựu thích nhất mang tới nhà họ Vưu.

Thím đã đánh riêng cho cô một chùm chìa khóa. Cô mở cửa bước vào, nghe thấy tiếng Vưu Hựu từ trong vọng ra: "Không phải vậy đâu, chắc là phải để chỗ kia đấy ạ".

Phó Nhiễm cúi xuống thay giày, nhìn thấy một đôi giày da nam giới đặt trước cửa.

Xem ra trong nhà đúng là có khách.

Thím quấn tạp dề đi từ trong bếp ra: "Tiểu Nhiễm tới đấy à?".

Phó Nhiễm đặt các loại túi lên mặt bàn: "Thím à, nhà có khách ạ?".

"Ừm." Nét mặt thím có vẻ khác lạ, hơi gượng gạo lại có chút khó xử không rõ ràng: "Ở trong phòng Vưu Hựu, con vào đi".

Phó Nhiễm đứng trước cửa phòng, cửa mở hé, bóng lưng Vưu Hựu đập vào mắt đầu tiên. Con bé cười giòn tan, ngón tay không ngừng múa may trên bàn phím: "Thế này này, anh thấy chưa, chúng ta đủ trang bị rồi".

Phó Nhiễm đẩy cửa ra: "Vưu Hựu".

Người đàn ông ngồi bên cạnh quay ra, Phó Nhiễm giật mình đứng đực tại cửa. Vưu Hựu thấy thế đứng dậy đi tới bên cạnh cô: "Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, em và anh ấy đợi chị mãi".

Trên bàn đặt một chiếc Macbook mới toanh, các loại hộp và phần mềm cài đặt đều xếp ngổn ngang bên cạnh. Vưu Hựu thấy cô im lặng, bèn dè dặt kéo tay cô: "Chị, anh rể mua cho em đấy".


Cô cúi đầu nhìn động tác như sợ mình nổi giận của con bé, xót xa xoa đầu nó: "Đang chơi gì vậy?".

"Chơi game online ạ." Vưu Hựu kéo cô cùng qua: "Nhưng mới bắt đầu thôi, cả em và anh rể đều chưa thao tác quen".

Phó Nhiễm cố giữ cho ngữ điệu bình tĩnh: "Vưu Hựu, anh ấy không phải anh rể của em".

"Chị, em không muốn thấy anh chị như vậy đâu."

"Vưu Hựu." Phó Nhiễm muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống: "Em còn nhỏ chưa hiểu đâu".

Vưu Hựu kéo cô tới trước màn hình máy tính: "Mẹ đang ở ngoài nấu cơm, lát nữa anh rể sẽ ăn cơm ở nhà mình. Để em đi xem hôm nay có món gì ngon".

Vưu Hựu đi ra, còn ý tứ khép cửa lại.

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm giao diện trò chơi đang chơi dang dở kia: "Còn nhớ khoảng thời gian trước, sau khi chân tướng chuyện Vưu Hựu hủy dung bị bại lộ, tôi có tới nhờ anh giúp đỡ không?".

"Nhớ."

"Gia đình anh suýt nữa ép con bé đến bước đường cùng. Minh Thành Hữu..." Phó Nhiễm đánh mắt ra cửa: "Sao anh vẫn dám đến đây?".

"Khi tôi biết chuyện thì mọi việc đã ầm ĩ lên rồi. Cho dù lúc đó tôi xen ngang cũng không dẹp yên được dư luận. Nếu như vậy thà nói bung bét mọi chuyện ra, Vưu Hựu cũng không cần phải giấu mãi gánh nặng trong lòng."

"Hóa ra là vì muốn tốt cho chúng tôi?"

Vưu Hựu đấy cửa đi vào. Phó Nhiễm im lặng. Con bé bê theo một đĩa hoa quả. Phó Nhiễm kéo nó sang bên cạnh: "Em làm xong bài vở chưa?".

"Xong rồi ạ, nếu không sao em dám chơi."

Vưu Hựu không bài xích Minh Thành Hữu chút nào, nhưng không có nghĩa là chú thím cũng rộng lòng như nó. Phó Nhiễm khá lo lắng, sợ lúc ăn cơm cả nhà sẽ ầm ĩ.

"Chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm khác lại tới thăm Vưu Hựu." Phó Nhiễm ra hiệu bằng ánh mắt với Minh Thành Hữu.

"Đừng chị." Vưu Hựu níu kéo: "Mẹ em cơm nước sắp xong rồi".

"Nếu đã vậy, ăn tối xong rồi đi." Minh Thành Hữu cũng lên tiếng.

Phó Nhiễm nghe xong bèn nghĩ thầm, tới lúc đó anh có bị đấm đá gãy chân gãy tay cô cũng mặc.

Thím bận rộn nấu nướng cũng né việc ra ngoài. Bên ngoài vọng vào tiếng chú. Phó Nhiễm thấp thỏm cùng Minh Thành Hữu và Vưu Hựu đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Minh Thành Hữu, đầu tiên chú sửng sốt, sau đó quay sang Phó Nhiễm.

Chú sa sầm mặt lại. Thím chỉ đứng đó không nói tiếng nào. Chắc chắn là chú nghĩ cô đưa anh tới, muốn nổi giận nhưng lại không đành. Vưu Hựu mời mọi người vào bàn, rồi chạy qua làm nũng bố.

Phó Nhiễm tắc nghẹn nơi cổ họng, đối mặt với cả bàn ăn với vô số món ngon, cô lại chẳng thấy có cảm giác gì.

Vưu Hựu rót rượu cho Minh Thành Hữu, rồi rót cho cả chú nữa.

Bầu không khí cứ kỳ lạ kiểu gì. Minh Thành Hữu vẫn chưa động đũa. Anh giơ ly rượu lên với chú rồi lại đặt xuống: "Chú, thím, Vưu Hựu, chuyện xảy ra hai năm trước cho đến bây giờ, gia đình cũng chưa xuất hiện đối mặt, càng không nói tới xin lỗi. Năm xưa cháu giải quyết mọi việc không thỏa đáng. Mẹ và cậu cháu vì muốn bảo vệ Lý Thâm đã làm chuyện tổn thương Vưu Hựu. Cháu thay mặt tất cả mọi người nhà họ Lý và cả chính cháu nữa xin lỗi chú thím".

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm bát cơm bên cạnh, nghe thấy tiếng Vưu Hựu nghẹn ngào: "Anh rể...".

"Vưu Hựu, đáng nhẽ ngay khi sự việc xảy ra anh nên bắt thằng Thâm tới trước mặt em, chứ không phải là bao che."

Phó Nhiễm ngồi bên trái Minh Thành Hữu. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp sự chân thành và nghiêm túc trong mắt anh. Hai năm trước, không chỉ Vưu Hựu và Lý Thâm, ngay cả Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cũng trẻ người non dạ. Chẳng ai ngờ được một sai lầm khi dại dột sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.

Minh Thành Hữu cúi đầu.


Dù trong lòng chú thím căm phẫn Lý Thâm nhưng những lời này của Minh Thành Hữu vẫn khiến anh nhận được sự cảm thông lớn lao. Phó Nhiễm không biết rằng, phần lớn của là vì cô.

"Yêu ai yêu cả đường đi" là cách giải thích tốt nhất.

Bầu không khí bữa ăn vẫn có chút trầm buồn. Ăn xong thì khá hơn nhiều. Vưu Hựu kéo Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu ngồi chơi game một lúc. Trước khi về, con bé kiên quyết tiễn họ.

Men theo ánh đèn cảm ứng lúc hoàng hôn bước ra khỏi hành lang, Phó Nhiễm đi phía trước, Vưu Hựu len lén kéo vạt áo Minh Thành Hữu. Anh bước chậm lại, đợi khi họ cách Phó Nhiễm một khoảng kha khá, anh mới lên tiếng: "Vưu Hựu, sao vậy?".

"Anh rể, em muốn hỏi một chuyện."

"Chuyện gì?"

Vưu Hựu cúi gằm xuống: "Lý Thâm... có khỏe không ạ?".

Minh Thành Hữu đi sóng đôi với Vưu Hựu: "Hai năm rồi nó không về Nghênh An, có thể phải một hai năm nữa mới hoàn thành chương trình học, cũng có thể sẽ ở lại bên đó phát triển luôn".

Vưu Hựu buông một tiếng thở dài rất khẽ, rồi ngẩng đầu lên: "Hai năm trước, vì tiền viện phí, em đã nói dối là Lý Thâm hủy hoại gương mặt mình, có phải mọi người cảm thấy em xấu xa lắm không?".

Phó Nhiễm không nghe thấy tiếng bước chân nữa, bèn quay lại, nhìn thấy cái bóng cao lớn của Minh Thành Hữu đang dừng lại, vòng hai tay ôm chặt Vưu Hựu vào lòng, không biết họ thủ thỉ gì với nhau.

"Em là người chịu nhiều ấm ức nhất. Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em ngay từ đầu."

Vưu Hựu bật khóc thành tiếng.

Phó Nhiễm vội chạy tới.

Minh Thành Hữu buông tay. Vưu Hựu gạt nước mắt, cười: "Anh rể, anh nhất định phải đối tốt với chị đấy, phải luôn bảo vệ chị".

Cả hai đều đứng sững.

Bốn chữ "Luôn bảo vệ em" đã từng là một lời hứa văng vẳng bên tai.

Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu vào bãi đỗ xe của tiểu khu. Cô nhìn thấy anh rút chìa khóa ra: "Anh thi lại bằng rồi sao?".

Minh Thành Hữu giơ chìa khóa lên: "Vẫn chưa".

"Vậy còn dám lái xe?"

"Khi nào bị kiểm tra hẵng hay."

Phó Nhiễm thấy anh không mở cửa mà tựa vào cửa xe. Minh Thành Hữu lôi ra một điếu thuốc: "Loại rượu đó vẫn mạnh như năm nào".

Cô đứng cạnh, nhìn anh châm thuốc lên: "Sắp đến sinh nhật em rồi phải không?".

"Ừm."

Nhớ tới chuyện này Phó Nhiễm không khỏi đau đầu. Phạm Nhàn đã sớm tính chuyện tổ chức sinh nhật. Phó Nhiễm sao không hiểu rõ suy nghĩ của bà, đến ngày ấy tiệc sinh nhật sẽ hóa tiệc xem mặt, cô có trốn cũng không thoát.

Minh Thành Hữu không lên tiếng hỏi kỹ ngay. Anh hút xong điếu thuốc, Phó Nhiễm cũng mở cửa xe ngồi vào trong, hai chiếc xe lái về hai hướng đối nhau.

...

Trở về nhà họ Phó, đúng lúc Phạm Nhàn vui vẻ đi từ trong phòng ra: "Tiểu Nhiễm về rồi à?".

"Mẹ, mẹ vui vậy, có chuyện gì ạ?"

"Mấy hôm nữa là tới sinh nhật con, mẹ không vui được sao? Lễ phục mẹ đã bảo cửa hàng chọn sẵn kiểu, ngày mai mẹ và con đi ngắm, khẩn trương đặt một bộ." Phạm Nhàn kéo tay Phó Nhiễm dẫn cô vào phòng.

"Không cần đâu ạ, con mặc quần áo bình thường cũng được mà."

"Vậy sao được, năm ngoái đã không tổ chức tử tế rồi, lần này nhất định phải thật náo nhiệt, nghe lời mẹ."

Phó Nhiễm không làm phật ý mẹ nữa.

"Mẹ thật sự rất mừng. Hai hôm nữa Nhụy Nhụy cũng về. Nó đang đi học, nói không muốn tổ chức sinh nhật ở nước ngoài, mẹ đang tính làm chung cho hai đứa, vừa vui mà vừa bồi dưỡng thêm tình cảm." Phạm Nhàn tự nghĩ cũng đã thấy náo nhiệt. Không thấy Phó Nhiễm nói gì, bà vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu Nhiễm, con đồng ý không?".

"Mẹ." Đôi mắt sáng rực của Phó Nhiễm hướng về phía Phạm Nhàn: "Con muốn được tổ chức sinh nhật của mình một lần".

Phạm Nhàn không ngờ Phó Nhiễm lại nói vậy. Toàn bộ những lời tốt đẹp định nói đều nghẹn lại: "Hả?".

"Mẹ. Vưu Ưng Nhụy hiếm khi có dịp trở về, nhất định cũng muốn ở bên bố mẹ cô ấy. Mẹ mà mời, người ta lại không nỡ chối từ."


Phạm Nhàn nghĩ kỹ: "Cũng phải, mẹ chỉ mải nghĩ nhà mình, vẫn là con chu đáo hơn".

Nếu để Phó Nhiễm lựa chọn, cô còn chẳng muốn tổ chức sinh nhật nữa, nói chi tới việc tổ chức cùng Vưu Ưng Nhụy.

Phạm Nhàn bày tỏ nét mặt tiếc nuối: "Mẹ vẫn luôn hy vọng con và Nhụy Nhụy có thể thân thiết như chị em ruột thịt".

Phó Nhiễm gật đầu, chỉ tiếc là ý trời không vừa lòng người. Có người vừa gặp đã hợp duyên, lại có người cả đời sẽ chỉ là oan gia.

Hôm sau, dưới sự kiên quyết của Phạm Nhàn, Phó Nhiễm vẫn phải đi chọn quần áo.

Nhà họ Phó là khách quen của cửa hàng này, toàn bộ lễ phục dành cho các buổi tiệc tùng đều ở đây cả. Quản lý nhìn thấy hai mẹ con họ, vội tiến lên chào: "Phó phu nhân, Phó tiểu thư, mời vào trong".

Quản lý gọi nhân viên mang những mẫu mà Phạm Nhàn đã chọn sẵn ra: "Phó tiểu thư xem thích mẫu nào ạ?".

Phó Nhiễm đặt catalogue lên đùi. Quản lý đứng bên lần lượt giới thiệu. Ngoài cửa vọng vào tiếng nói chuyện. Phó Nhiễm chỉ tập trung nghe giọng người quản lý, cho tới khi có người lên tiếng chào hỏi mới bị cắt đứt.

"Bác gái, trùng hợp quá, bác cũng ở đây ạ?"

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Nhứ Đình khoác tay bạn đứng trước sofa, nụ cười tràn ngập vẻ mỉa mai, nhưng vẫn giả vờ ngoan ngoãn chào hỏi Phạm Nhàn.

Cơn sóng gió trong buổi sinh nhật năm nào Phạm Nhàn vẫn còn nhớ rõ. Nhưng Vương Nhứ Đình chủ động chào hỏi, bà cũng không thể tảng lờ. Phạm Nhàn lịch sự gật đầu, vừa xa cách lại không bất lịch sự: "Chào Vương tiểu thư".

Vương Nhứ Đình dứt khoát đứng sát bên cạnh Phạm Nhàn: "Bác gái, bác đang chọn lễ phục cho Nhụy Nhụy ạ?".

Phó Nhiễm vờ như không can dự vào cuộc nói chuyện của họ. Phạm Nhàn trả lời nhẹ nhàng: "Không phải, mà là sinh nhật của Phó Nhiễm sắp tới rồi".

"Ồ..." Vương Nhứ Đình làm ra vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ: "Cháu nhớ là hai người họ sinh cùng một ngày phải không?".

Biết rõ còn hỏi.

Phạm Nhàn vốn không có hứng thú trả lời, lúc này lại càng qua loa cho xong chuyện: "Ừm, phải".

Bà chỉ tay vào catalogue: "Con cao, mẹ thấy bộ này không tệ, con mặc đẹp lắm".

Phó Nhiễm chỉ tay vào bộ Phạm Nhàn vừa chọn: "Con cũng đang ưng ý mẫu này, nhưng hình như lưng có hơi lộ quá".

"Sợ gì chứ." Phạm Nhàn gấp catalogue lại: "Con dáng đẹp mặc gì chẳng đẹp, lấy bộ này đi".

Ánh mắt Vương Nhứ Đình thoáng qua vẻ giận dữ và khinh thường. Phó Nhiễm khoác tay Phạm Nhàn tới quầy thanh toán. Phạm Nhàn rút thẻ ra quẹt: "Con xem thêm đi, lát mẹ đi thử bộ mẹ đã đặt".

"Vâng."

Thấy Phạm Nhàn đã vào phòng thay đồ, Vương Nhứ Đình đi giày cao gót tới bên cạnh Phó Nhiễm: "Kẻ ép Nhụy Nhụy rời khỏi nhà họ Phó là cô phải không?".

"Sao, lại định tát tôi cái nữa à?" Phó Nhiễm vốn đã cao, dù có đi đôi bốt vừa phải vẫn cao hơn Vương Nhứ Đình nửa cái đầu. Cô thản nhiên liếc nhìn, Vương Nhứ Đình buộc phải lùi ra một quãng: "Mất đi hậu thuẫn là nhà họ Minh mà cô vẫn xấc xược như vậy sao?".

"Dù sao thì đặt nhà họ Phó bên cạnh nhà họ Vương của cô không kém phân nào."

Vương Nhứ Đình cuộn chặt tay lại, giữa ban ngày ban mặt cũng không dám làm càn: "Đừng có đắc ý quá sớm, buổi tiệc sinh nhật của cô nhưng nữ chính vẫn sẽ là Nhụy Nhụy mà thôi".

Cửa phòng thay đồ bật mở. Phạm Nhàn thử xong đi ra ngoài: "Đến hôm đó, tôi sẽ bảo cậu tài xế qua lấy cả thể".

Phó Nhiễm bước qua, Phạm Nhàn chỉnh lại cúc áo rồi nói: "Tiểu Nhiễm, đi thôi".

Vương Nhứ Đình đứng trong cửa hàng thêm một lúc. Cô ta và cô bạn đi cùng ra quầy thanh toán: "Xin hỏi, chúng tôi muốn đặt một bộ giống y hệt bộ vừa rồi có được không?".

Quản lý nở nụ cười chuyên nghiệp: "Thật xin lỗi chị, loại lễ phục kiểu này chúng tôi không làm hai bộ giống hệt nhau".

"Phó phu nhân là khách quen của cửa hàng. Cô con gái trước kia bà ấy dẫn đến chắc mấy người vẫn nhớ mặt. Ban nãy cô cũng nghe thấy đấy, hai người sinh nhật cùng ngày. Mà với Phó phu nhân thì mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng đều là thịt, cô hãy giúp đi."

"Việc này..."

"Tiền bạc không thành vấn đề, chủ yếu là muốn tạo bất ngờ cho Phó phu nhân. Nhìn thấy hai cô con gái đồng thời xuất hiện trước mặt mình, bà ấy nhất định rất vui..."

Dù sao cũng đã nói rã họng một hồi, Vương Nhứ Đình ưỡn ngực đi ra khỏi nhà hàng.

"Nhứ Đình, cậu giỏi thật đấy, nhưng giá thành đắt quá."

"Nhụy Nhụy mà biết mình trút giận thay cho cậu ấy thì gấp mười lần cậu ấy cũng chịu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.