Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 24: Đại Khai Thiên, Tiểu Phích Địa



Trong lúc Nhậm Oán thong thả dùng nội lực giày vò hai người, Nhậm Lao chợt nói một câu với y.

Giọng nói rất nhỏ.

“Giết bọn chúng, rắn không đầu cũng không được, chi bằng cứ để lại mà dùng.”

Nhậm Oán e thẹn mỉm cười, từ từ thu nội lực. Có điều, khi thu nội lực về, y còn hút một phần nội lực của Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành cho riêng mình.

Nếu là lúc bình thường, chỉ cần Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát có thể vận công chống lại, cũng không đến nỗi dễ dàng bị địch nhân hút nội lực, nhưng giờ họ đã trúng Ngũ Mã Dạng trước, chân lực tản mát trong kinh mạch không thể tụ lại được, cho nên Nhậm Oán dễ dàng đắc thủ.

Trên mặt Nhậm Oán khẽ nở nụ cười, y dùng thủ pháp sấm sét điểm á huyệt của hai người, sau đó nói: “Các ngươi đã thật lòng gia nhập, đồ đệ của các ngươi đương nhiên cũng đi theo đúng không?”

Y quay qua nhìn đám đồ đệ của Hoa Khô Phát.

Ôn Mộng Thành hôm nay không đem theo đồ đệ nào, đây là tổng đà của phe Hoa Khô Phát, hôm nay lại là đại thọ y nên đám đồ đệ đều tề tựu đông đủ, Nhậm Oán chính là hỏi bọn chúng, đôi mắt lấp lánh bất định, lướt qua từng khuôn mặt.

Lúc này, tên nghịch đồ Tam Thập Lục Chước Thất Thập Nhị Thủ Triệu Thiên Dung của Hoa Khô Phát đã được áp giải ra ngoài. Các môn đồ khác, đều tập trung ở đại sảnh, có điều vì ham ăn hốt uống, cho nên hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.

Nhậm Oán nheo mắt nhìn từng tên một, Hoa Khô Phát có vài đồ đệ đã thành danh: Bát Trượng Kiếm Lạc Ngũ Hà, Đại Đại Bình An Long Thổ Châu, Phá Sơn Đao Khách Ngân Thành Tuyết, Tiền Đồ Vô Lượng Ngô Lượng, Cô Độc Kiếm Sa Lão Điền… đều có mặt ở đây, những đệ tử học nghệ chưa thành: Thái Truy Miêu, Hà Tạc Chung, Lương Sắc, Tống Triển Mi… cũng có mặt. Cả đứa con duy nhất của Hoa Khô Phát là Hoa Tình Châu, cùng với Tam đại hộ pháp của Phát Mộng nhị đảng là Ngô Nhất Sương, Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng cũng có ở đại sảnh.

Nhậm Oán cười.

Cười rất thẹn thùng.

“Trước tiên giải quyết ai?” Nhậm Oán rụt rè hỏi. “Ta không quen lắm, chi bằng cứ để người quen nói cho ta biết.”

Y vỗ vỗ tay, lập tức có người từ nội đường bước ra.

Cả thảy có ba người bước ra.

Trong ba người có hai người hình dáng hầu như giống hệt nhau.

Khuôn mặt hai người này rất giống nhau, giống tới mức không thể phân biệt nổi.

Nhưng chẳng ai cho rằng họ là một cặp huynh đệ.

Bởi vì khí chất của hai người, thật sự quá trái ngược.

Một người sát khí trùng trùng, lạnh lùng vô kể.

Tựa như ở nơi nào có y, thiên địa vô tình, vạn vật vô tâm, con người vô nghĩa.

Có điều, thanh đao ngang hông của y, còn lạnh lùng vô tình hơn tất cả.

Một người kia thì rất ôn hòa.

Ôn hòa như một chú mèo, một chú thỏ trắng, một chú hươu sao.

Đương nhiên nếu người đó rút thanh đao sau lưng ra, sẽ lập tức biến thành một con mèo vuốt có độc, một con thỏ nanh có độc, một con sói đội lốt hươu!

Bọn họ đúng là huynh đệ.

Huynh đệ khí chất hoàn toàn khác nhau.

Nhưng hoàn toàn giống nhau ở chỗ ra tay dữ dằn, hành sự ghê gớm, tác phong tuyệt tình, đao pháp độc địa.

Hào sĩ trong đại sảnh, cho dù chưa từng gặp đôi huynh đệ này, cũng đã nghe tiếng bọn chúng.

Tương Dương Tiêu Bạch.

Tín Dương Tiêu Sát.

Đó là Tiêu thị huynh đệ dùng Đại Khai Thiên, Tiểu Phích Địa đao pháp danh chấn thiên hạ, dùng Thất Thập Nhất Gia Thân đao pháp danh động giang hồ.

Kẻ đi phía sau là Triệu Thiên Dung!

Triệu Thiên Dung đã “được” bọn chúng “phóng thích” ra rồi!

Triệu Thiên Dung vẫn rụt rè.

“Ngươi đừng sợ, bọn chúng đã như miếng thịt trên thớt, muốn giết muốn mổ, tùy ý ngươi.” Nhậm Oán dịu dàng hỏi: “Theo ngươi thấy, người ở đây không ít, nếu giết vài tên để khiến Hoa lão đầu đau lòng cúi đầu, đau lòng sửa sai, ngươi sẽ chọn ai?”

Triệu Thiên Dung vẫn run lẩy bẩy, nhất thời không nói ra được. Nhậm Oán cười vỗ vai y: “Ngươi yên tâm, bọn chúng đều đã trúng Ngũ Mã Dạng, muốn động cũng chẳng động được, nếu ngươi bỏ tối theo sáng, hợp tác cùng bọn ta, chẳng những có thể kiếm được chức quan, mà ngay trong Phát Mộng nhị đảng, ngươi cũng có thể làm phó đảng.”

Triệu Thiên Dung vẫn nhăn nhó mặt mày nói: “Nhưng sư phụ vẫn là đảng khôi, ta làm sao dám ngang hàng với lão nhân gia người…”

Nhậm Oán cười nói: “Ai nói Hoa lão đầu vẫn là đảng khôi? Lão ta đã làm mấy mươi năm rồi, nay theo lẽ cũng nên thoái vị nhượng hiền.”

Triệu Thiên Dung nói với vẻ thăm dò: “Vậy… là vị tiền bối bổn môn đức cao vọng trọng nào gánh vác trách nhiệm nặng nề này?”

Nhậm Oán cười nói: “Đương nhiên là đại sư huynh của ngươi rồi.”

Ai nấy đều nhìn qua, chỉ thấy mặt Trương Thuận Thái lúc đỏ lúc trắng, cả mang tai cũng đỏ tía lên. Triệu Thiên Dung kìm không được hỏi: “Sao lại là đại sư huynh?”

Nhậm Oán tươi cười nói: “Nếu không nhờ đại sư huynh của ngươi, Ngũ Mã Dạng của bọn ta biết bỏ ở đâu? Đám bằng hữu giang hồ này làm sao lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế?”

Triệu Thiên Dung ngạc nhiên nói: “Đại sư huynh, té ra là huynh?”

Trương Thuận Thái ngần ngại một hồi, mới ấp úng nói:

“Nhậm nhị tiên sinh, ông từng nói… sẽ không nói trước mọi người, sao bây giờ lại…”

Nhậm Oán nói: “Có sao đâu? Ngươi đại nghĩa diệt thân, một mình gánh vác trách nhiệm lớn lao, ai nấy đều kính ngưỡng ngươi! Dù sao đi nữa bây giờ chúng ta đều đã đại công cáo thành, bọn người này đều phải nghe lệnh chúng ta, ngươi đâu cần phải làm anh hùng vô danh, rõ ràng là ngươi làm mà.”

Trương Thuận Thái ngượng ngùng nói: “Thế này…” y chỉ cảm thấy hàng trăm cặp mắt ở đại đường đều dòm mình lom lom, đều nghiến răng nghiến lợi đầy thù hận, nếu những ánh mắt này có gắn dao bén, sớm đã chém y nát thành tương rồi, nhất là đôi mắt của sư phụ, tựa như cháy đỏ lên vậy, có điều họ chẳng những không thể động thủ, cho dù muốn cũng không động thủ được nữa rồi, điều này y tuyệt đối có thể khẳng định.

Bởi vì y biết phân lượng của Ngũ Mã Dạng.

Chỉ nghe Hoa Khô Phát khẽ rít lên: “Thuận Thái, ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi, tại sao ngươi làm thế?”

Trương Thuận Thái muốn đáp, nhưng lại không biết nói thế nào mới phải.

Nhậm Lao nói: “Ngươi đối xử với hắn không tệ? Một ngày từ sáng đến tối ngươi đều quát tháo hắn trước mặt người ta, có ai muốn hầu hạ lão già kỳ quặc như ngươi suốt cả đời chứ.”

Lúc này Hoa Khô Phát cũng không cãi nữa, chỉ nói: “Thuận Thái, ngươi, ngươi nghĩ như vậy thật sao?”

Trương Thuận Thái, bặm môi tựa như hạ quyết tâm rồi mới nói: “Ta đối xử với ông có tốt cũng chẳng ích gì! Chức đảng khôi, chẳng phải đằng nào ông cũng giao cho Tình Châu sao?”

Hoa Tình Châu là con của Hoa Khô Phát.

Lão chỉ có một đứa con.

Hoa Khô Phát mất vợ ở tuổi trung niên, đương nhiên ông ta rất cưng chiều đứa con này.

Hoa Khô Phát chỉ đau đớn lắc đầu chép miệng: “Thôi đi, thôi đi!”

Trương Thuận Thái gằn giọng nói: “Ông đối xử bất công đối với ta, xưa nay đều bất công, ta là đại đệ tử của ông, cúc cung tận tụy lo cho ông, thế mà ông chỉ xem ta là tên nô bộc!”

“Ngươi sai rồi!” Ôn Mộng Thành đau đớn nói: “Mấy năm trước Hoa sư đệ đã từng nói với ta, hắn muốn truyền y bát cho ngươi, có điều không muốn ngươi đắc ý quá sớm, lại sợ ngươi không chịu ráng sức luyện tập, cho nên mới im lặng không nói cho ngươi biết trước.”

Trương Thuận Thái thối lui hai bước, sửng sốt, đột nhiên đỏ mặt, gào lên: “Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin lời quái quỷ của ông!”

“Đại sư huynh!” Khuôn mặt tái nhợt của Hoa Tình Châu nổi gân xanh: “Cha cũng từng nói với ta như thế, người bảo ta sau này phải nghe lời huynh, tuyệt đối không được ỷ thế cha mà ngược ý huynh, thật đấy!”

Hoa Khô Phát gầm lên: “Im miệng! Chỉ tại ta có mắt như mù!”

Nhậm Lao bật cười, chép miệng nói: “Thì ra ngươi là con của Hoa lão quỷ.” Rồi dùng tay bóp lấy mặt Hoa Tình Châu.

Trương Thuận Thái đứng sững.

“Thế nào? Muốn làm việc lớn, không có quyết tâm thì không được đâu.” Nhậm Lao lại quay sang tóm hàm Trương Thuận Thái, khiến hai má của y tóp lại, cơ mặt rúm ró thành hình dạng quái dị tột cùng, cái mồm hầu như đã rụng hết răng của lão, phà hơi trước mũi Trương Thuận Thái: “Bọn chúng sắp chết rồi, nói lời tốt đẹp để lấy lòng cũng là điều đương nhiên. Thế nào? Rốt cuộc khai đao ai trước đây? Ngươi nói thử xem.”

Trương Thuận Thái nhìn trái ngó phải, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Đừng sợ.” Nhậm Lao vỗ vai y nói: “Sau hôm nay ngươi sẽ là đại anh hùng, đại hào kiệt ở đây, chỉ có người ta sợ ngươi chứ ngươi không sợ ai hết.”

Trương Thuận Thái sợ run cả bờ môi.

Nhậm Lao lại nheo mắt, cười: “Ngươi không tìm người, chẳng lẽ muốn bọn ta đem ngươi ra khai đao sao?”

Hoa Khô Phát tức đến nỗi đỏ mắt: “Súc sinh!”

Trương Thuận Thái tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới dám gật đầu, nhìn người.

Nhìn đồng môn của y.

Sư huynh đệ đồng môn của y.

Phá Sơn Đao Khách Ngân Thành Tuyết, Kim Tiêu Đa Trân Trọng Thích Luyến Hà, Đại Đại Bình An Long Thổ Châu, Trượng Bát Kiếm Lạc Ngũ Hà, Hà Tạc Chung, Mục Vi Chi Mãng Lương Sắc, Thái Truy Miêu, Tảo Mi Tài Tử Tống Triển Mi, Ngô Nhất Sương, Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, quản gia Đường Nhất Độc, còn có Hoa Tình Châu…

Nhất thời Trương Thuận Thái cũng không biết chỉ ai.

Ai bị y chỉ ra, thì người đó gặp tai ương trước.

Những đồng môn bình thường đối xử tệ với y, đã sợ đến nỗi run lẩy bẩy.

Có một số sư huynh đệ, bình thường bắt nạt đại sư huynh khờ khạo, thích trêu đùa, lợi dụng y, nay lại rơi vào trong tay y, bất giác tim đập chân run.

Người ta thường thích bắt nạt làm nhục người khác khi mình đắc thế, chứ không nghĩ đến sau này người bị làm nhục một khi đắc thế, sẽ đối xử như thế nào với mình, đương nhiên, họ thường sử dụng thời gian “suy nghĩ” để “ngăn cản” đối phương có thể đắc thế.

Bây giờ điều họ đang đối mặt chính là: Trương Thuận Thái sẽ trả thù ai trước tiên?

Đại sư huynh này sẽ hạ thủ ai trước tiên?

Lúc này, Triệu Thiên Dung chợt nói: “Đại sư huynh không chọn, chi bằng cứ để đệ chọn.”

Mọi người nghe thế, càng thất kinh.

Triệu Thiên Dung với Phát Mộng nhị đảng, có thể nói là ân tình đã tuyệt, lúc nãy vì muốn sống mà y chỉ tội sư bá Ôn Mộng Thành, bị Hoa Khô Phát hạ lệnh nghiêm trị, điều đó khiến Triệu Thiên Dung càng thêm tức giận, ôm lòng trả thù.

Trương Thuận Thái dẫu sao cũng có tình nghĩa với Phát Mộng nhị đảng, còn Triệu Thiên Dung, có thể nói háo sắc sợ chết, lúc này y đứng ra “tranh công” trước mặt huynh đệ họ Nhậm, huynh đệ họ Tiêu, lòng dạ lang sói đến nay đã quá rõ ràng.

Nhậm Lao được lời như cởi tấm lòng, gật đầu vuốt mấy sợi râu bạc thưa thớt, cười nói: “Tốt, tốt, sư huynh đệ các ngươi cứ bàn bạc với nhau đi.”

Triệu Thiên Dung nói như thế, Trương Thuận Thái cũng thở phào.

Bắt y giết đồng môn của mình, y thật có phần không nhẫn tâm.

Triệu Thiên Dung bước tới phía trước một bước, nói bên tai y mấy chữ.

Trương Thuận Thái không nghe rõ, nói: “Hả?”

Triệu Thiên Dung lại hạ giọng lặp lại câu ấy.

Trương Thuận Thái vẫn không nghe rõ, chỉ đành ghé sát tai vào.

Triệu Thiên Dung hít một hơi, nói: “Ngươi chết đi!”

Trương Thuận Thái lúc này mới nghe rõ. Nhưng đã muộn rồi.

Triệu Thiên Dung đã ra tay.

Y một đao đâm thẳng vào bụng Trương Thuận Thái.

Trương Thuận Thái chỉ nghe tâm phế mình nhói lên một cái, công lực tiêu tan, cơ hồ trong một cái chớp mắt, Triệu Thiên Dung đã đâm liền ba mươi sáu nhát đao, thân người Trương Thuận Thái lập tức biến thành một cái vòi phun.

Vòi phun của ba mươi sáu vết thương.

Ngoại hiệu Thất Thập Nhị Thủ của Triệu Thiên Dung, không phải tự nhiên mà có.

Y chỉ cần xuất thủ nửa chiêu.

Trương Thuận Thái đã bị y đâm ngã.

Trương Thuận Thái vừa ngã, y lập tức trốn chạy. Ngoại hiệu của y còn có nửa câu đầu… “Tam Thập Lục Chước.”

Trong tình cảnh này, đương nhiên chạy là thượng sách.

Nhưng thân hình y vừa mới chuyển động, đao của Tín Dương Tiêu Sát đã chuyển động.

Đao thứ nhất, Triệu Thiên Dung mất một cánh tay. Tay trái.

Đao thứ hai Triệu Thiên Dung đã mất một cái chân. Chân phải.

Không có đao thứ ba.

Tiêu Sát xuất thủ, chỉ có hai đao.

Một trên một dưới, hai đao.

Sau hai đao thì thu đao, lùi lại, nhìn Tiêu Bạch.

Triệu Thiên Dung cũng không phải là không né tránh. Y có.

Y né rồi lại né, trong chớp mắt, y đã tránh ba mươi sáu lần, những kẻ có mặt ở đây chỉ cần là cao thủ, nhất định nhìn ra được y né nhanh, khéo léo, lanh lẹ!

Nhưng vẫn vô dụng.

Trong lúc Tiêu Sát xuất đao và thu đao, Triệu Thiên Dung đã trở thành một người “vô dụng”.

Y không thể trốn chạy được nữa.

Thậm chí không thể phản kháng được nữa.

Tiêu Bạch đứng bên cạnh Tiêu Sát, lại khẽ thở dài một hơi, sau đó tựa như nói một câu gì.

Không ai nghe được y nói gì.

Chỉ có Tiêu Sát nghe được lời huynh trưởng của y.

“Ngươi thụt lùi rồi.”

“Ngươi… tại sao?”

Câu này, được đồng thời nói ra từ miệng của hai người.

Một người là Nhậm Lao.

Một người là Hoa Khô Phát.

“Con chỉ háo sắc, tham học tuyệt nghệ, nhưng tuyệt đối không phản bội sư môn, không bán đứng đồng môn…”

Triệu Thiên Dung miệng phun máu, hổn hển nói: “Con tưởng sư phụ thật sự căm ghét sư bá, cho nên mới phụ họa vu oan cho ông ta… còn hành vi như đại sư huynh, con thà chết không làm.”

Nhậm Lao cười gằn một tiếng nói: “Cho nên ngươi chỉ có chết.”

Hoa Khô Phát không sao kìm lòng được nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi: “Tốt, con vẫn còn là hảo đồ đệ của ta!”

Triệu Thiên Dung cười thảm nói: “Sư phụ!”

Nhậm Lao lớn giọng nói: “Vậy, có ai bước tới giúp vị hảo đồ đệ của Hoa tiên sinh này đến miền Tây Phương Cực Lạc hay không?”

“Ta.”

Lần này cả Nhậm Lao cũng thấy bất ngờ.

Bởi vì người nói chữ “ta” hơn nữa còn đang bước ra kia, lại là Nhậm Oán.

Nhậm Oán xưa nay rất biết kiềm chế. Nhậm Oán trẻ hơn Nhậm Lao bốn mươi tuổi, nhưng Nhậm Lao hiểu rõ nhất định lực và thủ đoạn của Nhậm Oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.