Vương Tiểu Thạch cất tiếng chào hỏi Mạnh Không Không, Bành Tiêm, Tập Luyện Thiên: “Thì ra là các người.” Gã làm như gặp được ba người bằng hữu thân thiết: “Bị thương có nặng không? Có sao không? Không sao thì tốt rồi.”
Người gã hỏi là Bành Tiêm.
Trên mu bàn tay của Bành Tiêm, máu vẫn không ngừng chảy.
Nhưng mu bàn tay của y lại không hề có vết thương.
Máu từ trong ống tay áo tuôn ra.
Nhưng ống tay áo không hề rách.
Một vết rách cũng không có.
Nhưng máu vẫn chảy, cũng có nghĩa là, cánh tay của y đã bị thương rồi. Lúc nãy Vương Tiểu Thạch sử dụng đao.
Dĩ nhiên Bành Tiêm bị đao đả thương.
Nhưng đao không hề chém rách ống tay áo, cánh tay của y làm sao lại bị thương được?
Cả hai đại cao thủ sử dụng đao bên cạnh Bành Tiêm, Mạnh Không Không và Tập Luyện Thiên cũng đều không hiểu nổi.
Đừng nói là họ không hiểu, đến cả bản thân Bành Tiêm cũng không rõ.
Y thấy kinh hoàng.
Y là kẻ biết người biết ta, đồng thời cũng rất tự tin, nếu không thế, y không thể trở thành cao thủ nổi bật trong Bành Môn Ngũ Hổ. Đó là bởi vì y đã nhìn ra nhược điểm và sơ hở của Bành Gia Đoạn Hồn đao, nhìn rõ ràng, nhìn thấu triệt, cho nên mới có thể cải thiện, cải lương, cải cách, thậm chí phát dương quang đại.
Bành Tiêm tự biết võ công của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn Lôi Tổn, Tô Mộng Chẩm, Quan Thất, nhưng luận về đao pháp, trong Kinh thành y tuyệt đối là kẻ đứng số một số hai. Cho dù trên giang hồ, đao pháp của y vẫn thừa đủ để ngẩng mặt với đời.
Thân hình y thấp bé, tính cách lạnh lùng, ít nói, hễ nói ra một lời thì phải trúng đích, hễ ra tay, một đao phải lấy được đầu người.
Nhưng, trong năm nay, y lại đã thảm bại hai lần.
Bại, đối với một đao khách coi đao là mạng sống, là một điều cực kỳ nhục nhã.
Có điều, hai lần thảm bại này đều khiến Bành Tiêm tâm phục khẩu phục.
Lần thứ nhất là một năm trước, trong quán rượu giữa cơn mưa gió, y gặp Thiên Hạ Đệ Thất.
Lần đó, y bị thương trong tay Thiên Hạ Đệ Thất, cho đến nay vẫn không biết bị thương bởi binh khí gì.
Nhưng y vẫn có thể thoát chết khi trúng một đòn của Thiên Hạ Đệ Thất, đồng thời còn cứu được đồng bọn của mình là Tập Luyện Thiên thoát khỏi tay đối phương.
Cuộc chiến này tuy bại nhưng cũng khiến y nổi danh một thời.
Lần thứ hai chính là hôm nay.
Y dùng đao, Vương Tiểu Thạch cũng dùng đao.
Vậy mà y bại dưới đao của Vương Tiểu Thạch.
Lâu nay y nhìn chính xác, nhận chính xác, rồi mới xuất đao.
Lúc nãy Mạnh Không Không xuất đao về phía Phương Hận Thiểu, Tập Luyện Thiên xuất đao về phía Trương Nham, y đã nhắm chuẩn Đường Bảo Ngưu để xuất đao, Mạnh Không Không cản không nổi Phương Hận Thiểu nhưng cũng làm y bị thương.
Tập Luyện Thiên tuy giết không được Trương Nham, có điều cũng có thể thấy máu.
Còn y, vốn là phải giết chết Đường Bảo Ngưu.
Y cho rằng Đường Bảo Ngưu là đồng bọn của Thiên Hạ Đệ Thất, bởi trong đêm hôm đó, khi bọn họ toan giết chết Trương Nham, Đường Bảo Ngưu lại dắt theo thủ hạ của Thiên Hạ Đệ Thất, xông vào trong quán trọ.
Nếu không phải về sau Thiên Hạ Đệ Thất xuất hiện, y đã giết được Trương Nham và Đường Bảo Ngưu rồi. Bành Tiêm xưa nay không thích làm những chuyện không thành công.
Cũng không thích bỏ dở nửa đường.
Y cảm thấy không làm xong việc chính là một điều đại nhục nhã.
Cho nên y muốn nhân lúc thực hiện nhiệm vụ lần này, tiện thể giết Trương Nham và Đường Bảo Ngưu luôn.
Nhưng cả đao của Vương Tiểu Thạch y cũng không nhìn rõ, thì đã bị thương rồi.
Bị thương đến nỗi khiến y suýt nữa không cầm được đao.
Sau đó Vương Tiểu Thạch còn hỏi y như thế.
Tựa như hai người thân quen ở cùng làng, vô tình gặp nhau ở chốn thị thành, mừng rỡ hỏi thăm lẫn nhau.
Bành Tiêm nhất thời không biết đáp thế nào.
Nhưng lúc đó Vương Tiểu Thạch đã nói lời khác rồi.
Gã quay sang Trương Nham ôn tồn nói: “Ta không đi đâu, chi bằng, ngươi vào đây uống chén trà!”
Trương Nham sờ vào hông, máu tươi tươm đầy ra áo, y nhún vai nói: “Nếu trong quán của ngươi có cơm, ta nhất định sẽ vào ngồi chơi!”
Phương Hận Thiểu nghiêng đầu hỏi: “Tại sao cứ phải ăn cơm?”
Vẻ mặt của Trương Nham như tỏ ý rằng câu hỏi này thật sự quá ấu trĩ: “Bởi vì ta chảy máu, không ăn cơm làm sao có thể bù vào số máu đã bị chảy ra?”
Phương Hận Thiểu sờ sờ vai, trên vai cũng nhuộm máu: “Ngươi có thể uống trà, uống trà cũng bổ máu.”
“Uống trà chỉ có thể đi tiểu ra, không thể bổ máu,” Trương Nham nói: “Cả điểm này mà ngươi cũng không hiểu, hèn chi ngươi đánh không lại Vương Tiểu Thạch!”
“Ngươi ăn nói thật khó nghe, cũng mất dạy giống con trâu nước kia,” Phương Hận Thiểu nhíu mày nói: “Chuyện này có liên quan gì đến việc có đánh thắng Vương Tiểu Thạch hay không?”
Họ cứ đứng đó nói những chuyện đâu đâu, quên mất ba đại cao thủ sử đao cũng có mặt.
Tập Luyện Thiên đã không nhịn được, chuẩn bị phát tác lên.
Nhưng Mạnh Không Không lại khách sáo hỏi: “Có một việc muốn thỉnh giáo các vị!”
Đường Bảo Ngưu vừa nghe đã lập tức lên tiếng: “Ngươi cứ thỉnh đi, ta giáo!”
Mạnh Không Không chân thành hỏi: “Có phải các ngươi đã biết bọn ta mai phục trong xe từ trước phải không?”
Đường Bảo Ngưu trả lời thẳng thừng: “Không biết!”
“Ồ?” Mạnh Không Không nói: “Vậy thì ta càng không hiểu!”
Đường Bảo Ngưu vẫn lớn tiếng nói: “Hạng người như ngươi, những chuyện không hiểu vốn đã rất nhiều rồi.”
Mạnh Không Không vẫn không nổi giận: “Vậy các người làm sao biết bọn ta ở trong xe? Hơn nữa có thể phối hợp cùng hành động nhịp nhàng như vậy?”
Đường Bảo Ngưu chỉ tay về phía Trương Nham, ngoác mồm: “Hắn nói.”
Mạnh Không Không ngẩn người: “Hắn nói?”
Đường Bảo Ngưu càng thêm đắc ý: “Hắn nói trước mặt các ngươi, ngươi vẫn không nghe thấy sao?”
Mạnh Không Không và Tập Luyện Thiên đưa mắt nhìn nhau.
Trương Nham nói: “Ta từng nói hai đoạn: Ta mệt đến nỗi chỉ muốn tìm một cái huyệt. Đạo lộ thông đến đâu cũng mặc kệ, ngày nào cũng như thế này làm sao chịu? Chế phục bản thân không xong, đi khắp nơi quậy phá. Lại không muốn đi sau. Mặt xoay vào tường sám hối cũng không kịp nữa rồi. Cuộc đời chính là từ không đến có. Địch hay bạn đều là như thế.” Y ngưng lại một chút rồi lại hỏi: “Ngươi không nhớ sao?”
Mạnh Không Không gật đầu nói: “Đúng là ngươi có nói thế.”
Phương Hận Thiểu xen vào: “Ngươi hãy ghép chữ thứ nhất và chữ cuối cùng của câu đầu, chữ đầu tiên của câu thứ hai, chữ cuối cùng của câu thứ ba, chữ đầu tiên của câu thứ tư, chữ cuối cùng của câu thứ năm, chữ đầu tiên của câu thứ sáu, chữ cuối cùng của câu thứ bảy, và chữ đầu tiên của câu thứ tám, ngươi hãy ghép lại xem sao?”
“Ngoại trừ đầu và đuôi của câu nói thứ nhất, chữ đầu tiên của một câu số chẵn, thì được nối với chữ cuối cùng của câu số lẻ,” Đường Bảo Ngưu cười hì hì: “Vậy là ngươi sẽ phát hiện ra phương thức liên lạc, ám hiệu thủ ngữ, trí tuệ hơn người của Thất Đại Hiệp bọn ta.”
Mạnh Không Không ngẫm nghĩ, vỡ lẽ ra: “Vậy là… ta huyệt đạo chịu chế. Sau mặt có địch… hèn chi sau đó hắn còn kèm thêm một câu ‘đại ca nhị ca tam ca đều chớ giận’; bọn ta từng gặp nhau trong quán rượu, Trương Nham đã mượn điều này để nói ra người khống chế hắn ở phía sau là ai, cao minh, cao minh.”
Đường Bảo Ngưu không hề nhún nhường: “Thất lễ, thất lễ.”
Phương Hận Thiểu tỏ vẻ như đó là lẽ đương nhiên: “Xấu hổ, xấu hổ.”
Đương nhiên trên mặt không có một nét xấu hổ nào.
Trương Nham cũng cười: “Đây chính là ám ngữ đặc thù của Lưỡng Triết Tam Tương, coi như cho các ngươi mở rộng tầm mắt thêm.”
Mạnh Không Không gật đầu nói: “Đúng vậy, đa tạ.”
Nhưng trên mặt Vương Tiểu Thạch lại thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Gã cùng Bành Tiêm giao thủ một đao, chiến thắng tựa như rất dễ dàng, thoải mái, nhưng thật sự trong một chiêu đao, Bành Tiêm đã từng ba lần phản đòn, Vương Tiểu Thạch đã phải dùng mũi đao, lưỡi đao, thân đao phá chiêu đao của y, cuối cùng dùng đao ý đả thương y.
Một đao thủ chân chính, khi đao ở trong tay y, cả chuôi đao, vỏ đao, bao đao, đều có thể đả thương địch nhân.
Có điều muốn đả thương Bành Tiêm tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Vương Tiểu Thạch phải đả thương y.
Trong cuộc tỉ thí một đao định thắng thua lúc nãy, gã không đả thương được Bành Tiêm thì sẽ chết dưới đao của đối phương.
Một địch nhân lợi hại như Bành Tiêm, Vương Tiểu Thạch chỉ giao thủ một chiêu nhưng đã thấy luyến tiếc tài nghệ, ấn tượng khó mà phai nhòa.
Tuy Mạnh Không Không chưa từng giao thủ với Vương Tiểu Thạch, nhưng Vương Tiểu Thạch cũng đã có ấn tượng sâu sắc đối với y.
Gã phát giác Mạnh Không Không là người “khiêm nhường”… Ít nhất y rất bình tĩnh, trong tình thế phi thường này mà còn nắm được cơ hội học cái mới.
Hơn nữa, khả năng ghi nhớ của Mạnh Không Không rất tốt.
Trương Nham nói cả một tràng dài những lời kỳ quái, y có thể lập tức học thuộc, hơn nữa sớm đã thầm quan sát, để ý kỹ càng, cho nên mới nhớ được câu nói “đại ca nhị ca tam ca” của họ Trương.
Gã đã nhìn Mạnh Không Không bằng con mắt khác.
Mạnh Không Không lại hỏi: “Bọn ta khống chế Trương Nham rõ ràng là muốn đối phó ngươi, ngươi đã phát giác và vạch trần bọn ta, tại sao không hỏi mục đích?”
“Tại sao ta phải hỏi?” Vương Tiểu Thạch cười hỏi lại.
Mạnh Không Không lại ngẩn người ra.
“Các ngươi muốn tìm ta, có thể đến Sầu Thạch trai này, quang minh chính đại, chắc chắn ta sẽ hoan nghênh, dùng mấy trò này chỉ làm uổng phí tâm cơ, ta vừa không đi, lại càng chẳng có hứng thú gì với lời mời kiểu ấy. Vậy thì ta đâu cần phải biết mục đích của các ngươi, là ai đã sai khiến các ngươi tới đây?” Vương Tiểu Thạch cười cười, gãi đầu nói: “Vậy cứ như thế nhé, xin thứ lỗi không tiễn.” Nói xong, gã xoay người định bước vào trong.
Cả bọn làm ầm lên một trận, hàng phố đương nhiên kéo tới xem.
Tập Luyện Thiên thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Tên họ Vương kia, ngươi đứng lại cho ta!”
Đường Bảo Ngưu tức giận nói: “Con người ngươi thật là, hắn kêu ngươi đứng lại thì ngươi đứng lại, ngươi là chó phải không? Nếu là ta, người ta kêu ta đứng, ta cứ đi; người ta kêu ta đi, ta cứ đứng.”
“A!” Trương Nham nói: “Ta hiểu rồi!”
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên nói: “Hiểu cái gì?”
“Ngươi không phải là chó, quả nhiên không phải là chó”; Trương Nham làm ra vẻ lĩnh ngộ: “Ngươi là một con trâu, hơn nữa còn là một con trâu khó bảo.”
Lúc này Tập Luyện Thiên thấy hai người họ vẫn còn lòng dạ đùa giỡn, nổi giận cùng cực, đùng đùng rút đao ra.
Đường Bảo Ngưu cười ha hả: “Thế nào? Ngươi dám giết người giữa phố sao?”
Tập Luyện Thiên gầm lớn: “Ta giết ngươi trước.” Rồi vung đao đánh vù một tiếng, đao quang loang loáng, chụp xuống Đường Bảo Ngưu như một tấm lưới.
Đường Bảo Ngưu tiến lên vung quyền nói: “Đã lâu rồi lão tử không đánh đã tay.”
Trương Nham chợt thúc cùi chỏ Đường Bảo Ngưu nói: “Đao này rất lợi hại, để ta.”
Nói chưa dứt, đã bị Phương Hận Thiểu ngáng chân, Phương Hận Thiểu vung quạt: “Nhát đao này ngươi không tiếp được, để ta…” Chợt bóng người loáng lên, Vương Tiểu Thạch đã tiếp lấy nhát đao.
Gã chỉ tiếp chiêu, không đả thương người.
Gã đành phải ra tay.
Bởi vì gã nhìn ra thế đao của Tập Luyện Thiên.
Nếu Phương Hận Thiểu tiếp lấy, e rằng Tập Luyện Thiên không sống nổi.
Bởi vì nhát đao này của Tập Luyện Thiên hoàn toàn là một loại đao pháp “không phải ngươi chết thì ta vong”.
Cho nên nhát đao này cực kỳ lợi hại.
Như mộng, như sực tỉnh dậy, mộng đã biến mất.
Chặn đỡ nhát đao này, có lẽ là chuyện không quá khó.
Kinh Mộng Đao của Tập Luyện Thiên quá trọng hoa xảo, thiếu thực lực, nhưng muốn hóa giải nhát đao này mà không sát thương y là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cũng như nằm mộng vậy, muốn tỉnh mộng mà không làm mộng vỡ đâu phải là chuyện dễ?
Trừ phi mộng chính là hiện thực, hiện thực chính là mộng.
Chỉ có đời người mới như một giấc mộng, hiện thực làm sao như mộng ảo được đây?
Bản thân việc biến mộng tưởng thành hiện thực, vốn đã là một giấc mộng.
Vương Tiểu Thạch phóng ra ứng phó với nhát đao này, bởi vì gã tự tin rằng sự tinh tế, mềm mại của Tương Tư đao có lẽ sẽ xua đuổi được mộng, nhưng không quấy nhiễu nó. Để hóa giải nhát đao này mà không đả thương Tập Luyện Thiên.
Gã với Tập Luyện Thiên chẳng thù chẳng oán, đâu cần phải sát thương người ta?
Huống chi bây giờ có đông người vây quanh, giả sử bọn Phương Hận Thiểu giết người, e rằng sẽ bị quan phủ truy cứu.
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không muốn chuyện này xảy ra.
Cho nên gã đành phải tiếp nhát đao này.
Tiếp nhát đao này, coi như Vương Tiểu Thạch đã rước lấy tất cả mọi phiền toái.
Tập Luyện Thiên kêu thảm một tiếng, ngã ngửa ra, ngực phun máu thành dòng.
Bành Tiêm quát lên.
Mạnh Không Không kêu hoảng: “Ngươi là hung thủ giết người!”
Đám đông la hét.
Nhất thời Vương Tiểu Thạch hoang mang chẳng biết làm sao.
Thậm chí gã cũng quên cả thu đao về.
Mình chỉ đánh một đao, sao lại…
Vương Tiểu Thạch đang định cúi người quan sát, Mạnh Không Không đã rút soạt thanh đao, quát: “Ngươi muốn hại hắn?”
Vương Tiểu Thạch đang định phân giải, chợt thấy một hàng người vẹt đám đông bước ra, tất cả đều ăn mặc theo kiểu sai dịch, ở hông cắm đao, tay cầm thủy hỏa côn 1, trên mũ cắm hoa linh. Tên công sai đi đầu chỉ trỏ quát: “Hừ, ngươi dám giết người giữa phố, người đâu, bắt hắn về!”
Phương Hận Thiểu cướp lời nói: “Người ta vẫn chưa chết, sao ngươi bảo là hắn giết người?”
Tên công sai thân hình gầy gò, nhưng bộ dạng rất tinh minh mẫn cán, tuổi tác có vẻ trẻ nhất, nhưng lại có thân phận cao nhất, lập tức trợn mắt, liếc nhìn Phương Hận Thiểu: “Làm sao ngươi biết hắn chưa chết?”
Phương Hận Thiểu cũng trợn mắt trả lời y: “Ngươi cũng chưa khám nghiệm làm sao biết hắn chết rồi?”
Tên công sai trẻ tuổi sầm mặt, trầm giọng quát: “Các ngươi đến xem thử!”
Hai tên công sai ở phía sau dạ ran, bước tới xem thương thế của Tập Luyện Thiên.
Tên khâm sai trẻ tuổi vẫn trừng mắt nhìn Phương Hận Thiểu, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Tên họ là gì?”
Phương Hận Thiểu nhởn nhơ nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Tên công sai quát lớn: “Ngươi là cái thá gì? Đại gia đang làm việc công ở đây, lúc nãy đánh nhau gây sự ngươi cũng có phần, người đâu, bắt tên khốn này về!”
Phương Hận Thiểu cười lạnh, Đường Bảo Ngưu bước tới bên cạnh y, xem bộ họ định đánh nhau một trận.
“Khoan đã,” Vương Tiểu Thạch chợt nói: “Chính ta đả thương người, chính ta đánh nhau, các ngươi đã nhìn rõ, ta sẽ theo các ngươi về nha phủ, chuyện này không liên quan đến kẻ khác.”
“Ồ?” Tên công sai xoay người, lạnh lùng nhìn Vương Tiểu Thạch: “Ngươi chịu trói tay theo ta về nha phủ?”
Vương Tiểu Thạch gật gật đầu: “Cho dù ta chịu theo ngươi về…” Vương Tiểu Thạch sờ mũi nói: “Có một thứ cũng không đồng ý.”
Trong mắt tên công sai trẻ tuổi đầy địch ý, y đặt tay trên chuôi đao nói: “Ta biết rồi!”
Vương Tiểu Thạch nheo mắt nhìn y: “Ngươi biết gì?”
Tên công sai nói: “Ta biết ngươi muốn ta hỏi qua nó.”
Vương Tiểu Thạch nhướng mày: “Nó?”
Tên công sai nói: “Không phải đao của ngươi, thì là kiếm của ngươi.”
“Sai rồi!” Vương Tiểu Thạch nói dứt khoát, kéo vạt áo ra, nói: “Ngự Tứ Miễn Tử Thiết Quyển ở đây, kẻ nào dám động đến ta, phải hỏi nó trước.”
Tên công sai thất kinh, chỉ liếc mắt một cái, vội vàng quỳ xuống, thuộc hạ của y cũng hấp tấp quỳ xuống, nhất thời, đám người giữa phố đều quỳ xuống.