Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 8: Ai Là Mối Nguy



Phó Tông Thư lạnh lùng nói: “Vương Tiểu Thạch, ngươi thật phách lối!”

Vương Tiểu Thạch cười nhạt nói: “Có người nể mặt mới có sĩ diện, phách lối hay không cũng tùy vào từng người.”

Phó Tông Thư “hừ” một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ta và thái sư đều không mời được ngươi sao?”

“Đó là chuyện khác,” Vương Tiểu Thạch nói: “Trước tiên các vị dùng đao thủ uy hiếp bằng hữu của ta, làm ta còn tưởng đó là bọn trộm gà cướp chó, sau đó lại vu oan cho ta giết người, khiến ta tưởng lầm là bọn nha sai hống hách chuyên bức hiếp thiện lương, ta làm sao biết thì ra đây là chủ ý của hai vị đại nhân?”

Phó Tông Thư nổi giận nhướng mày “Ngươi…” đột nhiên đằng hắng một tiếng, nén cơn giận xuống nói: “Được rồi, kẻkhông biết không có tội. Ngươi có biết tại sao hôm nay bọn ta đến đây tìm ngươi hay không?”

Vương Tiểu Thạch nhìn Phó Tông Thư, thấy y đang cố gắng kìm lửa giận xuống, trong lòng cũng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, nói: “Phiền đại nhân ban lời chỉ dạy.”

Phó Tông Thư “ừm” một tiếng, vuốt râu đi mấy bước, đột nhiên xoay phắt người, nạt lớn: “Vương Tiểu Thạch, với tội trạng của ngươi, nếu ta muốn bắt ngươi về trị tội, e rằng ngươi có hai trăm cái đầu cũng không đủ chém đâu!”

Vương Tiểu Thạch nói: “Không đủ, có thể chém thêm một trăm chín mươi chín cái đầu của lương dân vô tội cho đủ số.”

Phó Tông Thư nói: “Ngươi nói vậy là sao?”

Vương Tiểu Thạch nói: “Chẳng có ý gì cả, chẳng qua không biết tiểu dân đã phạm tội gì?”

Phó Tông Thư nói: “Ngươi cấu kết phỉ đảng.”

Vương Tiểu Thạch giật mình: “Phỉ đảng?”

Phó Tông Thư nói: “Kim Phong Tế Vũ lâu là loạn đảng, ngươi là tam đương gia của bọn chúng, không phải bọn phỉ đồ thì là gì? Đã biết tội chưa?”

Vương Tiểu Thạch biết rõ Kim Phong Tế Vũ lâu thực ra đã được triều đình ngầm ủng hộ, cho nên mới đứng vững trước bao mưa gió dưới chân thiên tử, có điều chỉ là âm thầm cấu kết với nhau, chứ không hề có mệnh lệnh nào rõ ràng, nếu bọn người này muốn truy cứu tận cùng, mọi việc mà vỡ lở ra thì thật không ổn chút nào. Vương Tiểu Thạch không muốn liên lụy đến các huynh đệ trong lâu, vội nói: “Nếu ta có lỗi lầm, thì đó là chuyện của ta, nửa năm nay ta đã rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, độc lai độc vãng, nếu phạm phải chuyện gì đều không liên quan đến Kim Phong Tế Vũ lâu, mong hai vị đại nhân minh xét.”

Phó Tông Thư thấy chiêu này có hiệu quả, giọng điệu càng nặng nề hơn: “Ngươi thật sự đã thoát ly khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu?”

Vương Tiểu Thạch biết rõ lúc này nên lấy đại cục làm trọng, nói: “Ta và Kim Phong Tế Vũ lâu chẳng có quan hệ gì, tuy Tô đại ca coi trọng ta nhưng ta chưa hề trở thành một thành viên của Kim Phong Tế Vũ lâu.”

“Ừm!” Lúc này Phó Tông Thư mới tỏ vẻ hài lòng, quay sang Thái Kinh nói: “Thái sư thấy thế nào?”

Thái Kinh cũng ậm ừ một tiếng, nói với Vương Tiểu Thạch: “Vương Tiểu Thạch, bây giờ đã khác trước rồi.”

Vương Tiểu Thạch: “Cao thâm khó lường, xin đại nhân nói cho rõ.”

“Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Trước đây đại cục ở kinh sư, ngoài cấm quân ra vẫn cần đến các thế lực trên giang hồ để ổn định đại cục, nay thái sư xin lệnh bệ hạ chuẩn y đặt ra tứ phụ ở bốn mặt kinh kỳ, quân mã đóng ở mỗi nơi tổng cộng hai vạn người, lương thảo tích lũy mỗi châu năm trăm vạn, hơn nữa còn xin phép đúc tiền, đặt ra phép thuế muối thuế trà, lợi dân vững nước. Giờ đây đã hoàn toàn khác, bọn vong mạng các ngươi, cho dù là Mê Thiên Thất Thánh hay Kim Phong Tế Vũ lâu, hoặc Lục Phân Bán đường, đều không còn tác dụng gì trong việc bảo vệ kinh kỳ, giám sát dân tình nữa.”Phó Tông Thư ngạo nghễ nói: “Bọn loạn đảng các ngươi, chẳng làm nên trò trống gì, lại chỉ toàn thất bại, vừa không chịu tuân lệnh trên, quốc pháp bất dung, giữ lại phỏng có ích gì?”

Vương Tiểu Thạch đã hiểu ra: “Ngày trước khi bang hội vẫn còn có ích, sao không thấy triều đình nói quốc pháp bất dung?”

Phó Tông Thư sầm mặt xuống, Vương Tiểu Thạch phát hiện con người này giống như một cái bàn bằng đá Đại Lý cực lớn, lại tựa một cái ghế chạm rồng bằng đàn mộc. Y cao hơn Vương Tiểu Thạch một cái đầu. Nếu thân hình không cao lớn như thế, chắc chắn y không thể nào toát lên được sự uy nghiêm sừng sững như Thái Sơn ấy. Trên khuôn mặt rắn chắc như hắc báo của y, có bộ râu năm chòm cứng cáp, khéo léo che đôi môi dày cộm, cái đầu lớn như một bậc đế vương, cái mũi như ống sắt, nhưng trên gương mặt ấy lại có đôi mắt nhuốm màu chết chóc như của loài thằn lằn vậy.

Đôi mắt này bình thường khiến người ta không cảm thấy sự tồn tại của nó, nhưng một khi mở trừng lên, những tia nhìn sắc lạnh bắn ra lại khiến cho tâm thần của người ta chấn động, cho dù là Vương Tiểu Thạch cũng không khỏi có ý định nhích chân lùi lại. Có thể thấy, đôi mắt ấy còn uy lực hơn cả Bát đại đao vương liên thủ.

Chỉ nghe Phó Tông Thư nói: “Đây gọi là lúc trước thế này, lúc nay thế khác.”

Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại: “Vậy, các vị đã hạ quyết tâm trừ khử bang hội trong Kinh thành?”

Phó Tông Thư nói: “Lệnh do người hạ.”

Vương Tiểu Thạch nói: “Vậy là sao?”

Phó Tông Thư nói: “Lệnh do Thái thái sư đưa ra.”

Vương Tiểu Thạch nói: “Vậy ý của Thái thái sư là?”

Thái Kinh vẫn cười hòa nhã nói: “Ta muốn xem ý của ngươi trước đã.”

Quả tim Vương Tiểu Thạch thót lại, đưa mắt dò xét conngười lẫy lừng thiên hạ đang đứng trước mặt mình. Rất khó nhận biết được tuổi tác của Thái Kinh, bảo y bốn mươi tuổi cũng được, nói y sáu mươi tuổi cũng xong. Vẻ bề ngoài của y được giữ gìn rất tốt, trông thanh nhã tinh khiết tựa như phụ nữ. Đôi lúc trong nụ cười thấp thoáng toát lên vẻ tàn nhẫn kiêu bạc, cùng nét hào hoa phóng túng, nhưng lại không lộ hẳn ra hình tướng bên ngoài, thế nên cho dù y là kẻ tàn nhẫn đến mấy cũng khó mà nhận biết được từ vẻ bề ngoài. Con người này, trong triều có ít nhất hai vạn quan cao đang phủ phục dưới chân y, trên giang hồ ít nhất có bốn vạn người chỉ hận không thể nấu thịt, lột da bẻ xương y mới cam lòng.

“Ta hoàn toàn không hiểu ý của thái sư.”

“Ý của ta rất đơn giản: Bây giờ binh họa liên miên, Kim Liêu gây rối nơi biên ải, nội loạn khắp nơi, chúng ta không thể không quyết tâm trừ mối họa tâm phúc trước, trừ phi, chúng ta có thể khẳng định mỗi bang hội đều một lòng trung thành giúp sức triều đình, bọn ta mới có thể quyết định chiêu an, đưa các ngươi trở thành quân đội chính quy, như thế, chẳng những vợ con các ngươi được hưởng lộc danh chính ngôn thuận, mà vinh hoa phú quý cũng dùng mãi không hết.”

“Chiêu an?”

“Đúng vậy.”

“Chữ của thái sư viết tựa cây ngọc trước gió, đúng là có phong độ của đại gia.”

Thái Kinh thấy Vương Tiểu Thạch đột nhiên trở sang chuyện khác, ngẩn người nói: “Là sao?”

Vương Tiểu Thạch chợt nói: “Nếu có người cầm tay thái sư mà viết chữ thì sẽ ra sao?”

Thái Kinh cũng đã hơi hiểu ý gã: “Đương nhiên là viết không đẹp nữa.”

“Như thế há chẳng phải không viết thì càng tốt hay sao?” Vương Tiểu Thạch nói: “Cũng như những người muốn lập công danh, sao không tham gia thi khoa cử, thăng quan phát tài cho rồi? Thân đã ở chốn giang hồ, vậy mà lại còn bị ước thúc kiềm chế, chi bằng giải tán thì hơn.”

Thái Kinh mỉm cười: “Nói cũng phải, chẳng qua…”

Vương Tiểu Thạch biết y có điều muốn nói, hơn nữa còn là những điều quan trọng. Nay bọn người này đã tới đây, gã không thể không nghe cho rõ ràng. Ít nhất, nếu có thể sống mà thoát khỏi Sầu Thạch trai, thì cũng còn có thể thông báo cho Tô Mộng Chẩm sớm tính toán. “Chẳng qua cái gì?”

“Gặp nhau thì dễ, xa nhau thì khó,” Thái Kinh nói. “Có lúc, tụ thì dễ mà tan lại rất khó.”

Phó Tông Thư đứng một bên tiếp lời: “Vốn là loạn đảng, làm sao nói hoàn lương là hoàn lương được?”

Vương Tiểu Thạch đã biết chuyện chẳng lành: “Vậy thì, triều đình nhất định phải truy cứu rồi.”

Phó Tông Thư liếc mắt nhìn Thái Kinh: “Trừ phi Thái thái sư có lòng gìn giữ, có tính toán khác, ngươi cũng biết sức ảnh hưởng của thái sư trong triều như thế nào, thiên hạ này khó có người nào mà sánh được!”

Vương Tiểu Thạch thầm hít một hơi: “Mong thái sư nói tốt vài câu giúp cho giang hồ hảo hán.”

Thái Kinh nhíu mày, nói: “Chao ôi, ta thật sự không biết có thể quản được đám người này hay không? Ngươi cũng biết đấy, ta không muốn vì chuyện này mà gặp rắc rối về sau!”

Vương Tiểu Thạch nói: “Vậy không biết thái sư muốn đảm bảo thế nào?”

Thái Kinh nói: “Thật ra, chỉ cần trừ hại cho dân thì có thể chứng minh được sự trong sạch của mình rồi.”

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên: “Trừ hại?”

“Đúng vậy,” đôi mắt Thái Kinh lại phát ra tia nhìn sắc bén: “Trừ một mối hại lớn.”

“Mối hại lớn gì?” Vương Tiểu Thạch hỏi tiếp: “Tại sao tôi phải trừ hắn?”

“Kẻ này giấu trên lừa dưới, một tay che trời, lôi bè kéo đảng, bức hiếp lương dân, y lại có võ công cao cường để uy hiếp Thiên tử, ra lệnh chư hầu. Chẳng những vậy, hắn còn có khẩu tài, khiến người ta hai đao cắm hông mà chẳng từ nan. Con người này nham hiểm, ngang tàn bạo ngược, gian xảo giả trá, nhưng người ta đều tưởng hắn đại trung đại nghĩa bởi thật ra tất cả đều do hắn điên đảo thị phi. Hắn còn một ngày thì triều đình sẽ không yên một ngày, mọi cải cách đổi mới đều không thể nào bắt đầu được, càng không nói gì đến việc kế thừa di chí của Thần Tông năm xưa!” Thái Kinh phẫn nộ nói: “Hạng người như thế, ngươi nói có đáng giết hay không?”

Vương Tiểu Thạch buột miệng nói: “Bất cứ ai cũng có thể giết!”

Thái Kinh nghiêm mặt, làm ra vẻ chân thành nói: “Kẻ này rất lợi hại, ngoài ngươi ra thì khó ai lấy nổi thủ cấp của hắn!”

“Được!” Vương Tiểu Thạch mau mắn nói: “Vậy, ai là mối nguy hại đó?”

“Dĩ nhiên là Gia Cát!”

“Gia Cát?”

“Gia Cát Tiểu Hoa!”

“Gia Cát tiên sinh?”

“Dĩ nhiên là y rồi,” Thái Kinh thong thả nói. “Nếu không phải y, còn có ai nữa?”

Vương Tiểu Thạch suýt nữa đã nhảy dựng lên: “Gia Cát tiên sinh?”

“Chính là Gia Cát tiên sinh.”

“Tại sao phải giết ông ta?”

“Bởi vì y giả nhân giả nghĩa, hại dân hại nước. Tân Pháp của Trương An Thạch không thể tiến hành, chính là bởi kẻ này ra sức cản trở, bài xích Tân đảng. Y ham lập công lớn, tấn công Yên Kinh, chọc giận người Kim, cho nên mới khiến chúng ta phải đối phó cả thù trong giặc ngoài. Y lại dùng Tứ đại danh bổ làm nanh vuốt, tự tiện điều tra, vu hãm trung lương, tàn hại bá tánh, ra sức bòn rút hối lộ, kẻ nào không hùa theo thì trừ đi, kẻ nào nịnh nọt thì nâng đỡ, mối họa lớn như thế, sao có thể không trừ?”

“Tại sao ta phải giết ông ta?”

“Bởi vì võ công của ngươi cao.”

“Đó chỉ là lời đồn.”

“Lúc nãy ta đã bảo Bát đại đao vương thử, quả nhiên tiếng đồn không ngoa.”

“Nhưng còn nhiều người võ công giỏi hơn Vương mỗ.”

“Ngươi rất thông minh, lại có thể tùy cơ ứng biến.”

“Người phản ứng nhanh hơn ta cũng không ít, thủ hạ của thái sư còn rất nhiều người tài giỏi.” Vương Tiểu Thạch thành thật nói.

“Ngươi giỏi y thuật thư họa, có thể dễ tiếp cận với Gia Cát tiên sinh.”

“Chỉ e không thể lọt qua cửa ải của Tứ đại danh bổ.”

“Được.”

“Sao lại nói thế?”

“Nhất định được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi chính là môn nhân của Thiên Y cư sĩ,” Thái Kinh thản nhiên nói. “Với giao tình giữa Thiên Y cư sĩ và Gia Cát tiên sinh, Gia Cát tiên sinh nhất định sẽ không phòng bị ngươi, hơn nữa lại còn tiếp cận ngươi…”

“Cho nên chỉ có ngươi mới là nhân tuyển thích hợp nhất; chỉ có ngươi mới có thể giết được Gia Cát tiên sinh.”

“Ta có thể không giết ông ta được không?” Vương Tiểu Thạch cẩn trọng hỏi.

“Những chuyện trừ họa cho dân, kẻ hiệp nghĩa nên làm.”

“Gia Cát tiên sinh không dễ bị giết đâu.”

“Nếu dễ, bọn ta đã không nhờ ngươi, thậm chí đích thân đến mời ngươi.” Thái Kinh hình như đã có chút mệt mỏi, song vẫn rất nhẫn nại, nhưng ai cũng nhận ra y muốn biết ngay kết quả rồi. “Kim Phong Tế Vũ lâu dựng lên không dễ, Tô Mộng Chẩm đối xử với ngươi không tệ, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn thấy nó sụp đổ?”

“Ta buộc phải giết Gia Cát sao?” Vương Tiểu Thạch vẫn hỏi.

Phó Tông Thư nói dứt khoát: “Hắn không chết thì ngươi chết.”

Thái Kinh chỉ nói một câu: “Gia Cát không chết, nước nhà khó yên.”

Vương Tiểu Thạch trầm tư, sau đó nói: “Cho ta một chút thời gian, để ta suy nghĩ.”

“Không được.” Phó Tông Thư dứt khoát: “Đây là điều cơ mật, không thể tiết lộ ra ngoài, phải giải quyết ngay tại đây, hơn nữa còn phải lập tức tiến hành.”

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên: “Bây giờ ta phải phúc đáp ngay sao?”

Phó Tông Thư gật đầu.

Vương Tiểu Thạch thở dài một tiếng: “Xem ra cho dù cầu công danh phú quý hay là cầu giữ lấy cái mạng này, ta cũng phải giết Gia Cát tiên sinh.”

Phó Tông Thư lộ vẻ vui mừng: “Ngươi nhận lời rồi sao?”

Thái Kinh cũng lộ ra nụ cười: “Được, ngươi cần điều kiện gì, cần giúp đỡ gì, cứ nói hết ra.”

Vương Tiểu Thạch trầm ngâm: “Ta đang muốn…”

Phó Tông Thư hỏi dồn: “Ngươi muốn gì?”

Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm: “Ta muốn thử…”

Phó Tông Thư hỏi dấn tới: “Muốn thử cái gì?”

Vương Tiểu Thạch đột nhiên phát động.

Gã lướt về phía Thái Kinh.

Lướt thẳng về phía Thái Kinh.

Võ công của Vương Tiểu Thạch cao nhường nào?

Có người đã từng hỏi Tô Mộng Chẩm như thế.

“Từ khi Vương Tiểu Thạch đến kinh sư, đã trải qua vài trận chiến quan trọng, nhưng hắn chưa lần nào toàn lực ra tay thì sự việc đã được giải quyết rồi,” Tô Mộng Chẩm nói. “Còn ta đã bị trọng thương đến ba lần, ngươi nói xem võ công của hắn cao nhường nào?”

Lời nói này của Tô Mộng Chẩm rõ ràng có ý tự hạ thấp mình, nâng cao Vương Tiểu Thạch.

Nhưng những điều y nói đều là sự thật.

Rốt cuộc võ công của Vương Tiểu Thạch cao nhường nào? Trong Kinh thành, trên giang hồ, trong võ lâm, điều này đã trở thành một chủ đề trong các cuộc vui, là trọng tâm hiếu kỳ của chúng nhân.

Cho dù võ công của Vương Tiểu Thạch cao nhường nào, cách gã xuất thủ bây giờ, so với nhát kiếm gã đánh rơi đao của Thái Tiểu Đầu và Miêu Bát Phương rồi đánh bại cả Bát đại đao vương, vẫn cao minh hơn rất nhiều.

Mục tiêu của gã là Thái Kinh.

Muốn tấn công Thái Kinh thì phải vượt qua bốn người.

Bốn người như thế nào?

Chỉ thấy một kẻ ăn mặc theo lối thư sinh, nhưng bộ dạng thô kệch như kẻ ban ngày mổ heo, buổi chiều chăn trâu, buổi tối ôm gái uống rượu đánh bạc.

Một kẻ đầu tóc rối bời, trên tóc cắm đóa hoa, áo quần xộc xệch, mắt lộ vẻ ngông cuồng phóng túng, nhưng thần thái lại hết sức cung kính.

Một người vừa cao vừa gầy, khoanh tay trước ngực, đứng sừng sững ở đây, bộ dạng giống như được đúc bằng sắt, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới không tìm được một miếng thịt thừa cho dù nhỏ bằng móng tay.

Một người, không cao thấp, đeo mặt nạ, không vẽ mắt mũi, chỉ vẽ một bức tranh sơn thủy địa thế hiểm trở cheo leo.

Vương Tiểu Thạch vừa nhúc nhích, bốn người này cũng liền cử động.

Thân hình bốn người này vừa cử động, thế công của Vương Tiểu Thạch đã lập tức thay đổi.

Đổi thành tấn công về phía bốn người này.

Bốn người này rốt cuộc là như thế nào?

Tại sao mục đích ban đầu của Vương Tiểu Thạch không phải là Thái Kinh mà là bốn người này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.